Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ bảy (47)

Công dân toàn đế quốc ăn mừng hôn lễ của hai người tận ba ngày liên tiếp.

Nhưng sau ba ngày đó, Du Đường thỉnh cầu nữ vương đưa ra lệnh giới nghiêm trên toàn quốc.

Cũng chuẩn bị nơi tránh nạn đầy đủ, kiểm tra sự hoàn thiện của thiết bị và vũ khí, để nhân dân đế quốc làm tốt công tác chuẩn bị để có thể tránh đi tị nạn bất kỳ lúc nào.

Nguyên nhân chính là do bên ngoài trạm không gian của tinh cầu La Đức đã phát hiện ra tín hiệu quỷ dị truyền đến từ trong vũ trụ.

Là điềm báo quân đội dị tộc sắp đến rồi.

Nữ vương không dám chậm trễ, lập tức bí mật tăng cường tập luyện cho quân đội, tăng mạnh lực lượng phòng thủ trên toàn bộ đế quốc, tiến hành quản chế đối với công dân, tận lực không tạo nên khủng hoảng trước khi chiến tranh xảy ra, làm tốt công tác chuẩn bị đâu vào đấy để nghênh chiến đội quân xâm lăng của dị tộc.

Giống như những gì Du Đường đã dự đoán từ trước, y và Du Tiếu căn bản không có cơ hội hưởng tuần trăng mật.

Ngay sau hôn lễ đã bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc điên cuồng, hơn nữa còn khẩn cấp triệu tập quân đội, cùng theo bọn họ bay tới trạm không gian bên ngoài vũ trụ, từng giây từng phút theo dõi tình trạng bên ngoài tinh cầu La Đức. Cố gắng không bỏ qua bất kỳ chi tiết bất thường nào dù chỉ là nhỏ nhặt nhất.

Tiểu Kim cũng đi theo Du Đường và Du Tiếu tới trạm không gian ở ngoài vũ trụ.

Nó có dự cảm không lành, rằng nếu lần này mấy người bọn họ không ở cùng nhau, có khả năng sẽ không còn được gặp lại nhau ở thế giới này nữa. Cho nên nó tuyệt đối không thể rời khỏi Du Đường và Du Tiếu.

Bầu không khí trong trạm không gian vừa gấp gáp lại nặng nề, Du Đường day day ấn đường, thần sắc hiện ra vài phần mỏi mệt.

Du Tiếu lặng lẽ tiếp cận y từ phía sau lưng, vươn bàn tay che đi đôi mắt của y: "Đoán xem em là ai?"

Du Đường: "......"

"Đồ con nít ấu trĩ muốn chết." Y chê cười Du Tiếu: "Cả cái trạm không gian này có mỗi em dám làm như vậy, hỏi câu này không phải dư thừa hay sao?"

"Xem anh kìa, kết hôn xong một cái là không dịu dàng như hồi xưa nữa rồi, lại còn ra vẻ dạy dỗ em." Du Tiếu nói đùa, nhưng đôi bàn tay lại di chuyển từ mắt Du Đường đến vị trí huyệt Thái Dương, nhẹ nhàng mát xa từng chút một, làm giảm bớt cơn đau đầu của Du Đường, y cảm thấy thoải mái bèn hơi híp mắt lại hưởng thụ.

Sau đó, Du Tiếu mới rút tay về, móc ra trong túi một hộp kẹo, bóc ra một viên ấn lên miệng Du Đường: "Nào, ngoan, ăn viên kẹo đi rồi vui vẻ lên."

Du Đường bị sự tri kỷ của hắn làm cho ấm áp, ngoan ngoãn hé miệng ăn kẹo.

Cảm thụ vị ngọt lan tràn khắp môi răng, y hơi nheo mắt lại, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

"Cảm ơn cái gì mà cảm ơn." Du Tiếu chớp chớp mắt: "Anh phải nói là, ông xã, anh yêu em."

"......" Du Đường ấn ngón tay lên trán Du Tiếu, đẩy người ra xa, lại thay đổi xưng hô, cười đáp lời hắn: "Không phải ông xã, là bà xã."

"Bà xã, anh yêu em."

"Bà xã thì bà xã thôi." Du Tiếu rối rắm đôi chút, lại vui vẻ ngay lên: "Em chỉ làm bà xã của mình anh thôi đó."

"Lắm chuyện ghê." Du Đường thu lại nụ cười hiếm hoi, ánh mắt nhìn ra ngoài vũ trụ cuồn cuộn vô biên bên ngoài trạm không gian, nhíu mày nói: "Cũng không biết rốt cuộc thì quân đội dị tộc kia núp ở chỗ nào, dùng khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất của chúng ta cũng không thể bắt được một chút bóng dáng nào của chúng."

Loại khoa học kỹ thuật bước nhảy xuyên không gian này, đế quốc Oro vẫn chưa thể nghiên cứu ra.

Cho nên kẻ địch lần này bọn họ phải đối mặt quả thật rất khó giải quyết, căn bản không biết khi nào chúng sẽ đột ngột xuất hiện ngay trước mặt, đánh cho bọn họ khó lòng phòng bị.

"Đừng lo." Du Tiếu vậy mà lúc này có vẻ rất thoải mái.

Ngón tay hắn dừng lại trên bảng điều khiển, nhẹ nhàng gõ theo nhịp.

"Rất nhanh, rất nhanh thôi là chúng ta có thể tìm được bọn chúng."

Du Đường chú ý tới động tác này của hắn, vô thức chau mày: "Tiếu Tiếu, em......"

"Ây dô, em không lạm dụng năng lực đâu!" Du Tiếu giơ hai tay lên, xòe bàn tay cho Du Đường xem, cực kỳ ngây thơ vô tội mà nói: "Em nghe lời anh mà."

"Anh còn chưa hỏi gì, sao em đã vội vàng giải thích." Du Đường sửng sốt một chút, chợt cũng phát giác bản thân không hiểu sao lại quá mức mẫn cảm.

Y cầm lấy bàn tay Du Tiếu, nói: "Được rồi, anh biết anh sai rồi, là anh trách oan em, đừng giận mà, nhé?"

"Hừ hừ, thế còn tạm được." Du Tiếu nói như vậy, nhưng lại lén lút rút bàn tay về, lặng lẽ mở ra nắm lại siết chặt vài lần.

Đêm hôm đó, hai người ngủ cùng trên một chiếc giường, chờ Du Đường ngủ say rồi, Du Tiếu liền mặc quần áo chỉnh tề rồi đứng dậy, đi đến phòng tổng chỉ huy trong trạm không gian, chào hỏi với binh lính trực ban bên ngoài, sau đó bước thẳng vào trong.

Người bên trong phòng tổng chỉ huy hiểu ý tự giác rời đi, Du Tiếu liền đặt đôi tay lên bảng điều khiển, nhắm mắt lại.

Lúc này đôi bàn tay thậm chí cả nửa cánh tay hắn đều biến thành màu khói bụi của kim loại, trong đầu toàn là hàng ngàn hàng vạn những chuỗi số liệu phức tạp rắc rối.

Năng lực của hắn muốn phát huy đến cực hạn yêu cầu phải dùng thiết bị của toàn bộ trạm không gian, thông qua năng lực phóng đại chức năng cảm ứng của vệ tinh, điều tra tình huống chung quanh của vũ trụ.

Nhưng việc này tiêu hao năng lực của hắn rất nhiều, mỗi lần làm như vậy đều sẽ xuất hiện một khoảng thời gian bị gián đoạn tư duy. Cho nên, hắn chỉ có thể chờ đến khi đêm khuya, Du Đường đã ngủ say, mới dám đến phòng tổng khu khống chế làm nhiệm vụ này.

Sau gần nửa giờ qua đi, Du Tiếu mở choàng mắt.

Trong đầu đau nhức khủng khiếp, rất nhiều những mảnh nhỏ của ký ức hỗn loạn hiện lên va chạm vào nhau.

Làm nhất thời ngay cả tên của mình là gì hắn cũng chẳng biết, bản thân muốn làm cái gì cũng đều quên không còn một mẩu.

Grào——

Tiếng hổ gầm vang dội kéo Du Tiếu ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn mịt mờ.

"Du, Tiếu...." Màu sắc xám khói của kim loại không ngừng lan ra khắp cơ thể, cơ hồ khi nó gần như sắp bò lên đến gương mặt, Du Tiếu vội vàng thu hồi năng lực, cắn răng rặn ra từng tiếng: "Mình, tên, là, Du, Tiếu."

"Người, mình, yêu nhất, là Du Đường....."

Những lời này chậm chạp, vặn vẹo, từng chữ đều ngọng nghịu không rõ ràng như trẻ con bi bô tập nói, nhưng lại thành công làm Du Tiếu khôi phục thần trí.

Mà trong nháy mắt tỉnh táo lại, Du Tiếu liền ấn nút cảnh báo trên bảng điều khiển, sau đó lập tức chạy ra ngoài, nói với binh lính đang bảo vệ bên ngoài: "Thông báo đến toàn thể các chiến sĩ, phi thuyền của dị tộc đã đến, còn cách trạm không gian của chúng ta 80 năm ánh sáng phía đông bắc, bảo bọn họ lập tức điều khiển chiến hạm, chuẩn bị nghênh chiến!"

Tiểu Kim cũng chạy theo sát chân của hắn.

Một người một hổ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phòng ngủ của Du Đường.

Dự cảm bất an về điềm xấu lan tràn trong lòng.

Bởi vì Du Tiếu biết với khoảng cách 80 năm ánh sáng kia, đối với dị tộc nắm giữ kỹ thuật bước nhảy xuyên không gian thì thật sự quá ngắn.

Hơn nữa khi hắn cảm ứng được đối phương trong nháy mắt, cũng thấy rõ được đội hình quân đội của kẻ địch.

Thân phi thuyền của kẻ địch khổng lồ, có lẽ to gấp hai lần toàn bộ trạm không gian của bọn họ.

Dùng móng chân cũng có thể suy ra được rằng đội quân của dị tộc đông đảo hơn bọn họ bao nhiêu lần?

Còn cả trình độ khoa học kỹ thuật tiên tiến nghiền áp....

Khi mắt thấy đã gần tới được phòng ngủ Du Đường.

Đột nhiên một tiếng nổ thật mạnh vang lên, Du Tiếu còn chưa kịp mở cửa, cánh cửa đã nổ tung, xẹt qua vai hắn bay vèo ra ngoài.

"Đường Đường!!"

Du Tiếu thét to, không nghĩ gì mà cứ thế nhào thẳng vào phòng ngủ

Nhưng bởi vì trạm không gian ở ngoài vũ trụ, vụ nổ lần này trực tiếp đục một lỗ thủng trên vách khoang của trạm không gian, những đồ vật gần đó đều bị hút ra ngoài, cuốn vào trong vũ trụ.

Gió lốc ùa vào càn quét bừa bãi toàn bộ trạm không gian.

Tiếng cảnh báo vang lên inh ỏi không ngừng.

Ánh đèn cảnh báo đỏ rực chuyển động liên tục, cơ hồ như biến trạm không gian mới nãy còn sóng êm gió lặng thành chốn địa ngục nhân gian không khí loãng tuếch.

Lúc này màng bảo hộ của trạm không gian mở ra, vách khoang bị thủng bắt đầu tự động chữa trị.

Tiểu Kim gắt gao cắn quần áo của Du Tiếu kéo lại, không cho hắn lại gần phía lỗ thủng.

Trên người trên mặt của Tiểu Kim và Du Tiếu đều đã bị những vật phẩm bị gió lốc cuốn lên cắt qua, để lại các vết cắt lớn nhỏ trên cơ thể.

"Buông ta ra!!" Du Tiếu gào thét chói tai, hắn như mất hồn mất vía chỉ muốn nhảy theo những mảnh vụn vỡ nát của chiếc giường bị cuốn chung ra ngoài vũ trụ.

"Tiếu Tiếu!" Du Đường vội vội vàng vàng chạy trở về thì chứng kiến một màn này, y túm chặt lấy cánh tay của Du Tiếu giật lại, hợp lực với Tiểu Kim vật lộn với lực hút của vũ trụ kéo người trở về.

Trên người Du Đường cũng mang đầy thương tích, dồn dập thở dốc, nâng tay vỗ má Du Tiếu để hắn tỉnh táo: "Tỉnh táo lại, nhìn anh đi, anh đây! Anh không sao!"

------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top