Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ chín (08)

"......"

Du Đường nghe lời này của hắn thì không hiểu vì sao bỗng hơi rùng mình lạnh sống lưng.

Thật đúng là phong cách nhất quán của vai ác, đơn giản lại thô bạo, không hề phân cao thấp với vai ác ở những thế giới trước.

Du Đường còn đang định nói thêm mấy câu với Tần Quân Dương thì người đại diện Vương Đào chạy tới thông báo rằng, chuyên viên trang điểm đã chuẩn bị xong, bảo y nhanh chóng đi thay quần áo để còn hóa trang.

Du Đường không dám chậm trễ bèn vội vàng đi vào phòng thay đồ.

Tạo hình của Trì Ngư trong phim cực kỳ đơn giản mộc mạc, trang phục nhất quán là đạo bào rách tung tóe, hơi bẩn thỉu, chân mang giày vải cũ mèm, lưng đeo kiếm gỗ đào, thậm chí cả vỏ kiếm cũng không có, thoạt nhìn như món đồ trang trí đeo chơi cho vui không có tí tính sát thương nào.

Nhìn bộ trang bị được treo trước mắt, Du Đường lại nhớ đến tên đạo sĩ cà lơ phất phơ trong kịch bản kia, không nhịn được phì cười.

Trì Ngư đúng là rất hợp với loại tạo hình như thế này.

Lúc y định cởi quần áo thì lại liếc mắt nhìn thấy Tần Quân Dương còn đang vô tư ngồi trên vai mình, đành phải nói với hắn: "Mỹ Mỹ, bây giờ tôi muốn thay quần áo, hay là anh tránh đi chỗ khác một chút được không?"

"Hai chúng ta đều là nam nhân, có cái gì mà không thể xem?" Tần Quân Dương nghiêng đầu khó hiểu nói: "Hơn nữa ngươi chẳng qua chỉ là một đống thịt mọc ra từ xương trắng, dùng máu để khơi thông, có cái gì đâu mà lạ, ngươi để ý lắm chuyện thế làm gì?"

"......" Du Đường thật sự không còn lời nào để nói.

Lý do thoái thác này của Tần Quân Dương thật sự làm người nghe tổn thương lắm biết không.

Du Đường đột nhiên cảm thấy, có lẽ việc công lược vai ác ở thế giới này, chắc hẳn sẽ là thế giới khó nhất.

Rốt cuộc thì hiện giờ, người đàn ông này đối với y không hề có chút xíu tâm tư dục vọng nào cả.

Làm cho y có muốn câu dẫn hắn thì cũng chẳng có cách nào mà câu.

"Vâng vâng, quả thật là không có gì lạ cả." Du Đường ngoan ngoãn chấp nhận hiện thực mà thay quần áo, trong toàn bộ quá trình y thay đồ, độ hảo cảm của Tần Quân Dương không hề dao động chút nào.

Lúc sau hắn lại đu lên vai Du Đường đi tới phòng hóa trang, trong lúc chuyên viên trang điểm hóa trang cho Du Đường, hắn liền nhảy xuống đứng trên bàn trang điểm soi gương, chốc lát lại chỉnh chỉnh vạt áo của mình, chốc chốc lại túm lấy vải quần mà xoay vòng, chốc chốc lại vươn ngón tay chải vuốt mái tóc dài mượt mà như thác đổ, còn ôm ngực đong đưa lắc hông qua lại, nhỏ giọng cảm thán: "Ôi chao, ta thật là xinh đẹp."

Cứ vui vẻ tự chơi một mình như vậy một lát, chờ đến khi Du Đường hóa trang xong, Tần Quân Dương mới quay đầu nhìn về phía người đang nhận lấy thanh kiếm gỗ đào đeo lên lưng, lại lập tức sững sờ đứng hóa đá tại chỗ.

Du Đường không hề chú ý đến sự khác thường của hắn, nghe thấy tiếng đạo diễn gọi thì vươn lòng bàn tay ra với hắn: "Mỹ Mỹ, mau lên đây, chúng ta phải đi rồi."

Tần Quân Dương chần chờ bước lên phía trước hai bước, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào gương mặt Du Đường, lộ vẻ mặt nghi hoặc.

"Anh làm sao vậy?"

Nghe thấy Du Đường hỏi chuyện, Tần Quân Dương mới phản ứng lại kịp, vội vàng lắc đầu quầy quậy, bước một chân lên bàn tay của y, ngồi co lại thành một cục, rầu rĩ trả lời: "Ta không sao."

Hắn không dám nói cho Du Đường biết, trong nháy mắt kia bản thân hắn bỗng dưng rất muốn khóc.

Chính là cảm giác đôi mắt cay xè ê ẩm, muốn nhào vào ôm chặt lấy Du Đường mà òa khóc, loại cảm xúc này kỳ lạ quá đỗi nên hắn không dám nói ra, sợ Du Đường nghe được sẽ chê cười hắn.

Du Đường cảm thấy Tần Quân Dương có chỗ kỳ quái, nhưng mà cũng không ép hỏi hắn, theo thói quen đặt hắn lên đầu vai, vỗ vỗ đỉnh đầu bé xíu của Tần Quân Dương, dặn dò: "Chút nữa tôi đóng phim, anh phải thành thật ngoan ngoãn ngồi im đấy, đừng quấy rối nhé."

"Ai thèm quấy rối?" Tần Quân Dương hất bay ngón tay y: "Ta cũng có phải con nít đâu?"

Nói thì nói hay lắm, nhưng đến khi Du Đường được treo lên dây thép, tập thử động tác nhảy từ dưới đất lên nóc nhà, hắn lại ném sạch sẽ lời dặn dò của Du Đường ra sau đầu, cứ kề sát vào lỗ tai y mà liến thoắng đánh giá: "Ây dô, Đường Đường ơi sao ngươi lại vụng về đến thế, động tác đơn giản như vậy mà làm mãi không xong, cũng không biết giải ảnh đế kia là mua hay gì! Ngươi không biết à, đám đạo sĩ kia chẳng khác gì đàn tinh tinh khỉ đột, dăm ba cái võ công leo cây vượt nóc băng tường đối với họ chẳng qua dễ như cơm bữa, ngươi nhìn lại bản thân ngươi đi, nhìn động tác trì độn của nhà ngươi đi, quả thực không khác gì một con ngỗng béo ngu ngốc lạch bà lạch bạch!"

"......" Du Đường tức đến run lẩy bẩy, đè nén lửa giận nói với Tiểu Kim: Làm sao bây giờ, Tiểu Kim, ta muốn bóp chết anh ta!!

【 ha ha ha ha ha!! 】 Tiểu Kim cười lăn lộn:【 ký chủ đừng tức giận đừng tức giận, ngài coi anh ta như cái phông nền, đừng phản ứng lại là được. 】

Du Đường hít sâu một hơi, tiếp thu ý kiến của Tiểu Kim, xem lời nói của Tần Quân Dương như gió thoảng bên tai, nỗ lực luyện tập động tác giữa không trung, một lần không hài lòng thì làm lần thứ hai lần thứ ba, đưa ra yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với chính bản thân.

Dần dà, Tần Quân Dương cũng không còn cười nhạo y nữa, chỉ là cau mày thật chặt im lặng quan sát.

Luyện tập đâu đó hơn nửa giờ, rốt cuộc thì Du Đường cũng hài lòng với động tác của chính mình, xuống đất uống mấy ngụm nước, để chuyên viên trang điểm dặm lại lớp hóa trang rồi giơ ngón tay lên làm động tác "ok" với đạo diễn.

Đạo diễn gật đầu, xoay đầu ra hiệu với những người chung quanh, sau đó quay lại hô "Bắt đầu, diễn.", bảng clapperboard dập xuống báo hiệu cảnh quay bắt đầu.

Du Đường đang đứng trên nóc nhà, vừa nghe thấy âm thanh báo hiệu, thì nháy mắt thay đổi sắc mặt thành dáng vẻ cà lơ phất phơ thiếu đòn.

Đạo bào trên người xộc xệch lỏng lẻo, trên mặt trên cổ dính đầy dấu môi đỏ thắm của nữ nhân thanh lâu, tiểu đạo sĩ Trì Ngư đứng trên mái nhà bên cạnh, tươi cười làm mặt quỷ, lè lưỡi lêu lêu đám người cầm gậy gộc đứng phía dưới: "Lêu lêu, bà già xấu xí, có giỏi thì lên đây bắt ta xem nào!"

Tú bà đứng dưới tức đến dậm tay dậm chân, mặt đỏ phì phì, dùng giọng điệu the thé chói tai mà thét: "Cái tên nhóc vương bát đản nhà ngươi! Không có tiền mà dám vác mặt đến Hạc Hoa Lâu của bọn ta ăn chùa uống chùa! Ta thấy ngươi đúng là chán sống rồi!"

"Chờ ta bắt được ngươi, thế nào cũng phải lột da của ngươi ra!"

Nữ nhân lớn tuổi dáng người đẫy đà trang điểm loè loẹt giơ chân đạp mông tên thuộc hạ đang đứng cạnh mình một cái khiến gã chúi nhủi về trước, chống nạnh mắng: "Cho các ngươi ăn chỉ tổ tốn cơm! Đi tìm cái thang lại đây! Nhanh lên! Leo lên bắt tiểu tử lừa đảo kia lại cho ta!"

Một đám thuộc hạ chạy loạn xì ngầu đi tìm thang, bắc lên tường bò lên trên, Trì Ngư một tay cầm bầu rượu hồ lô rót vào miệng, chân đạp mái ngói nhảy từ nóc nhà này sang nóc nhà khác, ngoái đầu lại thì thấy đám người kia còn đang loạng choạng bò bốn chân trên nóc nhà, đứng cũng không vững, buồn cười không nhịn nổi bèn há miệng cười ha hả.

Y giống như đang chơi đùa với những kẻ này, dùng giọng điệu say khướt hát to tiểu khúc, thản nhiên mà nhảy nhót trên mái nhà, tiêu sái phiêu dật.

(*) Phóng khoáng, phiêu dật, sái thoát, không câu thúc, thanh cao thoát tục.

Tần Quân Dương đứng trên vai Du Đường, ngửa đầu nhìn sườn mặt y, từ lúc cảnh quay bắt đầu thì hắn không còn nói bất kỳ lời trào phúng chế nhạo nào nữa, ánh mắt dần trở nên nặng nề sâu thẳm, tựa như đang suy ngẫm tự hỏi điều gì.

Máy quay đuổi theo từng bước nhảy của Trì Ngư, bắt lấy từng khoảnh khắc, từng biểu hiện trên mặt y, cuối cùng là cảnh tiểu đạo sĩ nhảy lên trên nóc một toà tháp ngọc cao vút, dựa vào đỉnh mái tháp nhọn, dốc bầu rượu ngửa cổ uống tới giọt cuối cùng, rồi gác bầu rượu hồ lô bên hông, sau đó nằm ngả ra mái ngói lưu ly trên tháp cao, gối đầu lên tay, gác chân này lên chân kia, rung đùi lẩm bẩm: "Nhân sinh thì có cái gì hay mà phải tìm hiểu? Vẫn nên tranh thủ lúc còn trẻ ăn chơi hưởng lạc là thoải mái nhất, có rượu có thịt có mỹ nhân, đời này vậy là đủ rồi~"

Du Đường không chú ý tới việc Tần Quân Dương đã trượt xuống khỏi đầu vai của mình, thân hình nhỏ xíu trong chớp mắt biến trở lại thành dáng vẻ của người bình thường, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh y.

"Đường Đường." Tần Quân Dương si ngốc ngắm nhìn gương mặt nhuộm nét cười kia, hiển nhiên là đã hoàn toàn hóa thân thành nhân vật, cất giọng hỏi Du Đường: "Phải chăng thật lâu trước kia, chúng ta đã từng quen biết nhau?"

"Cắt!" Tiếng hô đột ngột của đạo diễn làm Du Đường và Tần Quân Dương đều giật mình sửng sốt.

"Du Đường, không hổ là cậu đó nha! Chỉ cần một lần quay, hoàn mỹ!"

Đạo diễn không hề bủn xỉn chút nào liên tục khích lệ Du Đường.

Bởi vì phân cảnh này là phân cảnh rất quan trọng trong bộ phim, nhằm đắp nặn nên tính cách của nhân vật tiểu đạo sĩ, lại còn yêu cầu Du Đường phải vừa treo mình trên dây thép chạy nhảy trên mái nhà, vừa đồng thời phát huy kỹ thuật diễn, có thể nói là khó càng thêm khó.

Du Đường biết điều này cho nên vừa rồi mới nỗ lực luyện tập đến như vậy, tranh thủ không va vấp bất cứ lỗi sai nào để nhanh chóng hoàn thành cảnh quay.

Đạo diễn đương nhiên là thấy hết những nỗ lực của Du Đường, sao có thể kiệm lời không khen?

Nhưng ông ta không hề hay biết chuyện bởi vì ông ta đột ngột hô 'cắt', mới kéo được Tần Quân Dương trở về với hiện thực trong nháy mắt.

Lúc này Du Đường mới chợt nhớ ra câu hỏi của Tần Quân Dương, quay sang khẽ hỏi hắn: "Quen biết cái gì cơ? Anh nhớ ra ký ức ngàn năm về trước rồi à?"

"Không có gì, có thể là ta suy nghĩ nhiều."

--------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top