Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ chín (09)

"......" Du Đường nhận ra hắn đang giấu giếm mình cái gì, vừa định gặng hỏi tiếp, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, rồi sau đó, cổ chân bị thứ gì đó lạnh lẽo trơn trượt nắm lấy, cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện hoá ra là một bàn tay trắng ởn dính đầy dịch nhầy nhớp nháp!

Lúc này chung quanh Du Đường chìm vào bóng tối vô tận, đỉnh tháp lưu ly và Tần Quân Dương đều biến mất, thứ duy nhất có thể nhìn thấy chỉ có bàn tay kia, không, không chỉ là một bàn tay.....

Trong tiếng thét dài sợ hãi thảm thiết của Tiểu Kim, Du Đường thấy rõ đằng sau bàn tay kia còn có hàng trăm hàng ngàn ngón tay chen chúc rậm rạp chui ra từ bóng tối, chất chồng lên nhau, điên cuồng bò lên phía trước, chúng nắm lấy mắt cá chân Du Đường, rồi leo lên cẳng chân, nhưng ngay khi chúng định bò lên trên, Du Đường đột nhiên có cảm giác eo mình bị một cánh tay vòng qua ôm lấy, bên tai truyền đến tiếng gầm gừ của Tần Quân Dương.

"Tìm, chết!"

Tiếp theo chỉ trong nháy mắt, cả người rơi vào vòng tay ôm ấp lạnh như băng, một dòng khí màu đen len lỏi chui ra khỏi lòng bàn tay Tần Quân Dương, hóa thành một cái đầu rắn khổng lồ, há cái miệng to đùng ra, đớp sạch vô số cánh tay trắng bệch chỉ trong một phát!

Cảm giác dinh dính nhơ nhớp biến mất, bóng đêm xung quanh cũng dần rút đi, Du Đường cảm giác được bàn chân mình chạm xuống mặt đất, còn bản thân thì vẫn được Tần Quân Dương ôm chặt chẽ vào trong ngực....

Lọn tóc dài mượt mà đen nhánh của người kia nhẹ quét qua gò má y, có chút ngứa ngáy.

"Mỹ Mỹ, vừa rồi......"

"Du Đường! Anh không sao chứ!!"

"Anh Du, vừa rồi anh làm em sợ gần chết!"

"Ai phụ trách dây thép vậy! Ra đây coi!"

"Du Đường, cậu có bị thương không ? Có muốn tới bệnh viện kiểm tra qua một chút không?"

Du Đường đang định nói chuyện với Tần Quân Dương thì bị cắt ngang, lúc này mới để ý thấy rõ tình huống chung quanh.

Hóa ra vừa rồi dây thép đang treo người y đột nhiên lỏng ra, cả người Du Đường đang trên đỉnh tháp bỗng trượt xuống dưới rơi tự do, khi sắp rơi xuống đất thì đột nhiên lại ổn định được cơ thể giữa không trung, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Tuy rằng không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, nhưng vẫn làm tất cả mọi người ở đây sợ hãi lo lắng.

Bọn họ vây quanh Du Đường, nôn nóng hỏi han tình trạng của y, Du Đường vội vàng trả lời rằng bản thân không sao, chẳng qua chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi.
Người đại diện và đạo diễn cứ hỏi han mãi, đến lúc xác định y thực sự không bị làm sao thì mới quay đầu đi trách mắng nhân viên kỹ thuật chịu trách nhiệm trông coi dây thép.

Những người chung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm rồi tản đi làm việc của chính mình.

"Không sao cái gì?" Tần Quân Dương vẫn còn giữ nguyên tư thế ôm sát lấy eo của Du Đường, kề môi bên vành tai, nói: "Nếu như không có ta ở đây thì ngươi đã bị rớt thành đống thịt nát bấy!"

"Vụng về đần độn như vậy mà còn dám treo người lên dây thép mà đu qua đu lại, về sau đừng làm việc liều lĩnh như vậy nữa!"

Du Đường nghiêng đầu, khẽ phản bác: "Chuyện vừa rồi có liên can gì đến dây thép đâu? Là do ác quỷ làm đúng không?"

"......" Tần Quân Dương im lặng một lát mới trả lời: "Đó là nhân tâm."

Du Đường vừa muốn hỏi tại sao lại nói như vậy, lại thấy Tần Quân Dương nhìn quét một vòng chung quanh, sau đó chỉ tay vào một người rồi nói: "Nhìn đi, đó chính là kẻ muốn giết ngươi."

"?"Du Đường nương theo ngón tay của hắn nhìn qua thì thấy được nam minh tinh Nhậm Ngôn - người đang mặc trang phục của quân vương ngồi ở đằng xa.

Tất cả mọi người ở đây vì chuyện vừa rồi nên hốt hoảng nhảy dựng lên chạy đến hỏi han Du Đường, nhưng riêng Nhậm Ngôn từ đầu đến cuối vẫn ngồi trong góc, nghiêm túc nhìn kịch bản trong tay, lẩm bà lẩm bẩm như đang học lời thoại.

"Sao anh ta lại có thể có quan hệ với những cánh tay quỷ vừa nãy được nhỉ? Hơn nữa tôi với anh ta cũng không có thù hằn gì, tại sao anh ta lại muốn giết tôi....."

Nói tới đây, Du Đường khựng lại, suy ngẫm trong chốc lát rồi nhíu chặt mày.

Bởi lẽ y chợt nhớ ra một chuyện.

Ở thế giới này, giải thưởng danh hiệu ảnh đế đầu tiên trong đời mà nguyên chủ nhận được là đoạt từ tay của Nhậm Ngôn.

Lúc ấy Nhậm Ngôn và nguyên chủ cùng được đề cử cho giải nam chính xuất sắc nhất, nếu không có nguyên chủ thì cái danh hiệu ảnh đế này nhất định sẽ về tay của Nhậm Ngôn - lão làng trong phái thực lực.

Thế nhưng Du Đường lại bỗng nhiên nhảy ra ngáng đường, ngang trời xuất thế, trực tiếp cuỗm mất cái danh hiệu ảnh đế đã từng ở trong tay Nhậm Ngôn bao nhiêu năm, đá rớt đối phương khỏi ngai vị, trở thành ảnh đế trẻ nhất trong giới giải trí lúc bấy giờ.

Một thời gian sau, Nhậm Ngôn xui xẻo nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, không chỉ phải chịu sự chèn ép gièm pha từ phía dư luận, mà còn bị tuồn ra tin tức lừa dối vợ con bao dưỡng nhân tình bên ngoài, vợ anh ta mang theo đứa con duy nhất của hai người kiện ra tòa đơn phương đòi ly hôn, bắt Nhậm Ngôn phải bồi thường tổn thất về mặt tinh thần và thể xác, khiến cho anh ta mất cả quyền nuôi con.

Cuối cùng những lời gièm pha cũng dần bình ổn lại theo thời gian, nhưng sự nghiệp của Nhậm Ngôn đang trên đà phát triển lại bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Ví dụ như, hiện giờ dù cho anh ta có kỹ thuật diễn xuất sắc thì thế nào, muốn ăn bát cơm nghề diễn này cũng chỉ có thể diễn những nhân vật vai phụ ác độc pháo hôi, không có đạo diễn nào mời anh ta đóng nam chính nữa.

Đã từng là ảnh đế thì sao, ngay cả vai diễn nhân vật quân vương mà hiện giờ anh ta đang đóng đây cũng là cơ hội mà anh ta phải sứt đầu mẻ trán mới nhận được.

Cho nên Du Đường suy đoán, nếu nói Nhậm Ngôn có thù hận với y thì cũng chỉ có mỗi một mình chuyện này.

"Sao thế? Nhớ ra cái gì rồi à?" Tần Quân Dương nâng lên một bàn tay lên che lại đôi mắt Du Đường, thì thầm: "Nhưng mà thay vì suy đoán linh tinh thì chẳng bằng dùng chính đôi mắt ngươi nhìn xem....."

Chờ đến khi hắn buông tay ra, Du Đường mới thấy rõ ràng, đằng sau lưng Nhậm Ngôn là một làn sương đen đặc, vô số cánh tay trắng bệch nhớp nháp vươn ra từ bên trong làn sương, trườn bò lên ôm lấy quần áo, tóc tai, cổ, vai của Nhậm Ngôn.

Du Đường nhìn mà cảm thấy da đầu tê rần rần, y hỏi Tần Quân Dương: "Đây là loại quỷ thứ nhất mà anh đã từng nói sao? Nếu cứ để mặc kệ như thế, nó sẽ tiếp tục hại tôi, thậm chí còn hại thêm nhiều người nữa, sau đó càng ngày nó sẽ càng mạnh thêm?"

"Đúng vậy."

Du Đường trầm mặc suy nghĩ một chốc, tiếp tục nói: "Vậy anh có thể......"

"Ta có thể giết tên đó." Tần Quân Dương liếm khóe môi, kề sát tai Du Đường, du dương trầm bổng khe khẽ hỏi: "Ngươi muốn ta giết Nhậm Ngôn không?"

"Vừa rồi suýt nữa thì tên đó đã giết chết ngươi, hơn nữa nếu cứ mặc kệ mọi chuyện tiếp diễn thì nhất định sẽ càng lúc càng hại thêm nhiều mạng người, ngươi có muốn ta giết Nhậm Ngôn , đoạn tuyệt hậu hoạn (*) không?"

(*)đoạn tuyệt hậu hoạn: Diệt trừ hậu hoạn, nghĩa là nhổ cỏ phải nhổ tận gốc để hoàn toàn tiêu diệt tai họa về sau.

"......" Không rõ vì sao mà Du Đường mà lại cảm nhận được sự tức giận trong lời nói của Tần Quân Dương, bèn nheo mắt hỏi ngược lại: "Nếu tôi bảo anh giết thì anh sẽ giết ngay à?"

"Đúng vậy." Tần Quân Dương trả lời: "Bởi vì hai ta là bạn tốt đó, tiểu đạo sĩ à ~."

"Tiểu đạo sĩ?" Du Đường bắt được trọng điểm trong lời của Tần Quân Dương.

Y lôi kéo tay hắn đến một góc khuất ở tường đông để tránh đi tầm mắt mọi người, ép Tần Quân Dương vào một góc tường, nghiêm túc gặng hỏi: "Tần Mỹ Mỹ, tại sao anh lại gọi tôi là tiểu đạo sĩ?"

Tần Quân Dương cũng hơi ngẩn ra, hắn không ngờ Du Đường sẽ chuyển đề tài sang chuyện này, bèn chỉ vào trang phục y đang mặc trên người, trả lời qua loa lấy lệ: "Thì ngươi đang mặc đồ của đạo sĩ đấy thôi? Gọi một tiếng tiểu đạo sĩ thì đã làm sao?"

"Nhưng mới vừa nãy anh đã hỏi tôi rằng, 'Phải chăng thật lâu trước kia, chúng ta đã từng quen biết nhau?', bây giờ lại gọi tôi là tiểu đạo sĩ...." Du Đường nhíu mày, chợt nhớ tới giấc mơ đêm qua, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy tức giận, gằn giọng hỏi: "Nói cho tôi biết đi, có phải anh nhớ lại ký ức ngàn năm trước rồi không, anh......"

"Anh đang xem tôi trở thành người kia đấy à?"

-------

editor: anh quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top