Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ chín (15)

"......" Du Đường đang nói thì chợt ngây ra một lúc, Phùng Húc thấy y sững người liền hỏi han: "Anh ơi, anh sao vậy? Lớp hóa trang của em xấu lắm sao, anh thất vọng à?"

Lúc này Du Đường mới hoàn hồn, nén cười lắc đầu: "Không phải đâu."

"Lớp hóa trang của cậu rất đẹp, trang phục này cũng cực kỳ hợp với dáng người của cậu."

"Cảm ơn anh." Phùng Húc nhận được lời khen ngợi thì phấn chấn cảm ơn, lại cầm kịch bản ra hỏi Du Đường: "Anh Du, lát nữa có phân cảnh đối diễn của chúng ta, anh có muốn tập dợt trước một lần không?"

Phùng Húc và Du Đường tốt nghiệp ra từ cùng một trường diễn xuất, cậu ta nhỏ hơn y năm tuổi, vẫn luôn luôn sùng bái Du Đường, xem như tấm gương để cố gắng học tập, lần này cuối cùng cũng có cơ hội được đóng chung phim với thần tượng thì đương nhiên là cực kỳ quý trọng.

Hơn nữa......

Những khi đối diễn với nhau, Phùng Húc trộm ngắm khuôn mặt Du Đường, một ít tâm tư bắt đầu nhen nhóm trong lòng.

Cậu ta không dám nói cho Du Đường biết rằng, kỳ thật sở dĩ cậu ta liều mạng tranh thủ được nhân vật quỷ thần trong bộ phim điện ảnh này là bởi vì cậu ta thầm yêu Du Đường đã lâu.

Quanh năm suốt tháng sùng bái một người, tình cảm cũng theo đó dần thay đổi thành tình yêu thầm kín.

Nghe được tin tức Du Đường nhận đề tài điện ảnh về tình yêu đồng tính, quả thực cậu ta đã mừng rỡ như điên, cho rằng bản thân có lẽ có một cơ hội để theo đuổi người kia, vậy là bắt đầu vận dụng mọi tài nguyên đang sở hữu để có được vai diễn Cố Uyên này.

Đương nhiên kỹ thuật diễn xuất của cậu ta cũng rất tốt, đạo diễn thấy vậy cũng mở một con mắt nhắm một con mắt trao vai diễn cho cậu ta.

Bên này Du Đường còn đang cúi đầu đọc kịch bản, lẩm nhẩm học thuộc lời thoại, Tần Quân Dương vắt chân ngồi trên vai y, quan sát không sót chút biểu cảm nào trên mặt Phùng Húc.

"Đường Đường, ngươi đừng đóng phim với tên đó được không?" Tần Quân Dương rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, chủ động đưa ra yêu cầu: "Phùng Húc xấu chết đi được, mặc đồ của Quỷ Thần vào rồi mà cũng không có chút khí chất nào của Quỷ Thần, không giống Cố Uyên chút nào hết trơn."

"Ừ, cậu ấy không giống." Du Đường biết thừa hắn đang nghĩ cái gì, rốt cuộc thì y đã quá quen thuộc với cái đức hạnh trong ngoài bất nhất của vai ác từ lâu, bèn nghiêng đầu nhìn Tần Quân Dương nho nhỏ đang ngồi trên vai mình, cong cong mi mắt, thì thầm hỏi trêu: "Vậy thì ai giống?"

Tần Quân Dương liếc xéo Phùng Húc đang dính cả hai con mắt vào người Du Đường, mặt đen thui như đáy nồi, làm mặt quỷ bĩu môi nói: "Dù sao thì tên đó cũng không giống, không giống chút nào! Không xứng diễn Cố Uyên!"

Du Đường nhướng mày, đề nghị: "Vậy thôi để tôi bàn lại với đạo diễn, đổi Phùng Húc thành một nam diễn viên khác vậy nhé?"

Tần Quân Dương không chút do dự phản bác: "Không được!"

"Này cũng không được, kia cũng không được." Du Đường nín cười đến đau hết cả ruột gan, bèn kề môi tới gần thân hình nho nhỏ kia, thì thầm khẽ nói: "Nếu không thì thế này nhé Mỹ Mỹ."

"Anh diễn vai Cố Uyên, đối diễn với tôi, như vậy anh đã hài lòng chưa?"

"......" Vốn dĩ Du Đường chỉ là đùa một chút cho vui, nhưng không ngờ lần này Tần Quân Dương lại trầm mặc rất lâu, lâu đến mức Du Đường sợ Phùng Húc ở bên kia phát hiện ra sự khác thường của y, đang định mở miệng hỏi thử thì đã nghe hắn khẽ nói:

"Ta là quỷ, không có cách nào sống như một con người."

Hắn ủ rũ cúi đầu xuống: "Dù cho ta biến trở lại hình dáng bình thường, có thể làm cho nhân loại nhìn thấy ta, nhưng cơ thể ta sẽ mãi mãi lạnh băng như xác chết, không có độ ấm, không có nhịp tim đập....."

"Nhưng mà ta cũng không thèm để bụng chuyện này!!" Giọng điệu vốn dĩ đang nhuốm đầy bi thương chợt trở nên ngang ngược bất cần đời, Tần Quân Dương hất cằm vênh mặt, cười rộ lên: "Ta không thèm làm con người! Ta là Quỷ Vương vô địch thiên hạ, chỉ cần ta khôi phục toàn bộ sức mạnh thì không có ai có thể đụng vào được cái móng chân của ta!!"

"Mà ngươi thì thích diễn với ai thì đi mà diễn với kẻ đó đi, làm như ta thèm quan tâm ấy!!

Vừa dứt lời thì lập tức hóa thành sương đen chui tọt vào trong ngực Du Đường, im thin thít không phát ra thêm bất cứ tiếng động nào, bỏ lại một mình y sững sờ đứng chết trân tại chỗ.

Du Đường có thể cảm nhận rõ ràng được cảm xúc của Tần Quân Dương có chỗ không đúng, nhưng nhất thời y không nghĩ ra cách nào để dỗ dành đối phương, cuối cùng chỉ đành đi làm việc trước, chờ lát nữa sẽ nghĩ cách gọi hắn ra ngoài.

Đại khái là bị phân tâm bởi chuyện này cho nên thời điểm đối diễn với Phùng Húc, y cứ có vẻ hơi thất thần.

Đến khi đạo diễn gọi hai người ra để bắt đầu tiến hành quay, Du Đường cũng cố vực dậy tinh thần, nỗ lực chuyên tâm làm việc, cố gắng không phạm lỗi trong khi diễn xuất, sau khi quay được hai phân cảnh, Phùng Húc nhận ra Du Đường không được nhập tâm lắm nên chủ động xin đạo diễn cho hai ngươi quay vài phân đoạn đơn lẻ trước, ngày mai sẽ tiếp tục diễn phân cảnh phối hợp sau.

Sau khi kết thúc công việc, Phùng Húc mang cho Du Đường một tách trà nóng, cậu ta hỏi thăm: "Anh Du, hôm nay anh có chuyện gì không vui ạ? Có thể tâm sự với em không?"

Phòng nghỉ lúc này cũng chỉ còn có hai người bọn họ, Du Đường nghĩ đến việc cả ngày hôm nay Tần Quân Dương trốn biệt trong người mình không có chút động tĩnh, lòng cũng có đôi chút băn khoăn.

Lại chợt nhớ ra Tiểu Kim vừa nãy đã nói rằng Phùng Húc có tình cảm hơn mức bình thường với y.

Du Đường suy tư một lát, quyết định nhân cơ hội này nói rõ với Phùng Húc, mà cũng là nói cho Tần Quân Dương nghe.

"Tôi rất thích một người." Y nói với Phùng Húc: "Nhưng mà hôm nay tôi lỡ lời nên làm người đó giận rồi, không thèm nói chuyện với tôi nữa."

Lời của Du Đường như sét đánh ngang tai khiến cho Phùng Húc trượt tay đánh rơi trái tim thủy tinh xuống đất, vỡ tan tành, cậu vô thức siết chặt ly cà phê trong tay, dò hỏi Du Đường: "Là cô Lý ạ? Nhưng em nghe nói quan hệ giữa anh và cô Lý chỉ là quan hệ hợp tác....."

"Không phải cô ấy." Du Đường đi thẳng vào vấn đề: "Mà là một người khác."

"Nói chính xác ra thì anh ấy cũng không phải là con người."

"Không phải người?" Phùng Húc càng lúc càng thêm nghi hoặc, cậu bắt đầu bổ não linh tinh, khiếp sợ nói: "Anh Du, anh cũng thích nhân vật ảo trên màn ảnh giống như cô Lý à?"

"Không, không phải nhân vật ảo?" Du Đường nói:

"Tôi có thể nhìn thấy anh ấy, cũng có thể chạm vào anh ấy, tuy rằng không có nhiệt độ cơ thể như con người, nhưng anh ấy lại không hề khuyết thiếu tình cảm, hoặc là có thể nói rằng so với con người bình thường, anh ấy đáng yêu hơn, đơn thuần hơn, đa sầu đa cảm hơn."

"Tôi sẽ vô thức bị anh ấy hấp dẫn, bị cảm xúc của anh ấy tác động. Mỗi khi ở bên anh ấy, tôi sẽ cảm thấy rất vui vẻ, luôn muốn chọc ghẹo anh ấy, làm anh sốt ruột, làm anh ghen."

"Nhưng mà hôm nay, tôi đã đùa quá trớn, nói lỡ lời làm anh ấy giận rồi, không chịu nói chuyện với tôi, còn trốn tránh không chịu gặp tôi."

"A......" Tuy rằng Phùng Húc nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn ý thức được việc bản thân còn chưa kịp thổ lộ đã thất tình, trong lòng cảm thấy hơi chua xót, đồng thời cũng không có quá nhiều tiếc nuối.

Cậu quyết định nhặt nhạnh đống mảnh vỡ của trái tim dưới đất lên, gắn lại rồi nhét vào trong ngực, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, tỏ ra hết sức tự nhiên mà nói với Du Đường: "Người đó tức giận có nghĩa là người đó nhất định cũng có tình cảm với anh, em nghĩ anh chỉ cần cho người đó chút ít thời gian thì hai người nhất định có thể hòa hảo."

"Ra là vậy." Nhìn thấy phản ứng của Phùng Húc , Du Đường nhẹ nhàng thở phào một hơi, cũng nhoẻn miệng tươi cười với cậu ta: "Vậy mượn cát ngôn của cậu."

Sau đó, hai người tạm biệt nhau rồi rời khỏi phòng nghỉ.

Đến tận lúc đi theo người đại diện vào trong xe hơi, ngồi yên vị tại chỗ, hạ tấm kính chắn ghế trước xuống, Du Đường quay đầu, mới nhìn thấy Tần Quân Dương đã biến thành dáng vẻ người lớn ngồi bên cạnh mình.

Lúc này hắn mặc bộ trang phục cổ trang màu đen óng ánh thêu hoa văn phức tạp bằng chỉ vàng tỉ mỉ cầu kỳ, tầng tầng lớp lớp vải vóc tản ra trên xe, trông vừa cao quý vừa hoa lệ, không thèm nhìn Du Đường mà lại khoanh tay ôm ngực, dựa cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, biệt nữu(*)hỏi:

"Vừa mới nãy ngươi nói rằng ngươi thích một người, người đó, là ta sao?"

(*)Biệt nữu: tâm khẩu bất nhất, tức là nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo. Thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược lại với điều mình nghĩ.

----------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top