Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ chín (16)

Du Đường nhìn trang phục của hắn, chợt nhận ra bộ đồ này giống y như đúc với trang phục của Cố Uyên mà Phùng Húc mặc lúc nãy .

Trước kia tuy Tần Quân Dương cũng là mặc đồ cổ trang huyền kim sắc nhưng lại hoàn toàn không hề giống với Cố Uyên, hắn ăn mặc đơn giản hơn nhiều, hiện giờ lại cố ý điểm trang thành thế này, lòng dạ của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết.(*)

(*)Lòng dạ của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết: là câu nói nổi tiếng của Ngụy Đế Tào Mao, sau trở thành một câu thành ngữ trong tiếng Hán nói về ý đồ không thể che giấu cùa một người.

Hơn nữa ngày thường hắn luôn để buông xõa mái tóc đen dài chấm gót, nhưng hôm nay lại tỉ mẩn búi tóc lên, còn cài phát quan cẩn thận, thoạt nhìn cực kỳ có mùi vị của Cố Uyên.

Khi nhận ra dụng ý của đối phương, tâm trạng buồn bã hậm hực cả một ngày trời của Du Đường tức khắc trở nên vui vẻ.

Y vừa nhích mông trườn về phía Tần Quân Dương đang ngồi vừa cười nói: "Oa, Mỹ Mỹ nhà em thật sự đáng yêu quá đi mất."

Mới nhìn qua thì ai không biết còn tưởng Du Đường là ông chú biến thái trêu ghẹo con nhà lành.

Tần Quân Dương lập tức duỗi tay đè cái mặt ngả ngớn kia lại, nói: "Đừng nói lảng sang chuyện khác! Ngươi còn chưa nói cho ta biết, những lời ngươi nói hồi chiều rốt cuộc là có ý gì!"

Thật ra cả ngày hôm nay Tần Quân Dương không giận Du Đường mà là tự giận dỗi chính mình.

Trước đây hắn luôn nghĩ làm nhân loại chẳng có gì hay ho, cảm thấy nhân loại không chỉ có cơ thể yếu ớt mà tâm lý cũng rất yếu đuối, sẽ dễ dàng bị tình cảm tác động dẫn đến không gượng dậy nổi, sinh ra ác quỷ, hại chết bản thân.

Hắn cảm thấy làm một con quỷ là tự do nhất, đặc biệt là khi thực lực của hắn đã mạnh đến mức này thì có gặp được đạo sĩ cũng có thể vênh mặt đi ngang, chẳng ai làm gì nổi hắn.

Không có vướng bận cũng không bị tình cảm ràng buộc, là có thể vĩnh viễn tự do tiêu sái.

Nhưng kể từ khi gặp được Du Đường, hắn lại không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ miên man về quá khứ ngàn năm về trước mà hắn đã quên, sẽ cầm lòng không đặng mà tưởng tượng bản thân là Cố Uyên, còn Du Đường là Trì Ngư, tưởng tượng ra cảnh tượng hai người bọn họ cũng trải qua đoạn tình cảm thê lương như Quỷ Thần và đạo sĩ.

Thậm chí có đôi khi, hắn cảm thấy hắn chính là Cố Uyên, nhưng lại không hy vọng bản thân chính là Cố Uyên.

Bởi lẽ Cố Uyên thân là Quỷ Thần thực lực mạnh mẽ, nhưng lại hèn nhát do dự không quyết đoán, bị tình cảm ràng buộc che mờ mắt, cuối cùng thì chẳng giữ lại được thứ gì, vừa ngu ngốc vừa thê thảm.

Mà khi hắn đang lâm vào tình cảnh đầu óc rối rắm, tâm lý mâu thuẫn, hắn lại nhìn thấy Phùng Húc, cậu ta mặc trang phục của Cố Uyên, đôi con ngươi của cậu ta sáng lấp lánh, dùng ánh mắt tràn ngập tình yêu vốn dĩ nên thuộc về Quỷ Thần khi nhìn tiểu đạo sĩ Trì Ngư để dõi theo Du Đường.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng Tần Quân Dương bỗng dâng lên một loại tư vị kỳ lạ không nói nên lời, nhưng hắn vẫn phản kháng theo bản năng, nói bậy nói bạ về Phùng Húc trước mặt Du Đường.

Mà lúc Du Đường nhắc tới việc để hắn diễn vai Cố Uyên, hắn mới đột nhiên ngộ ra rằng, bản chất của họ vốn đã không giống nhau.

Dù cho là Cố Uyên trong thoại bản kia, hay là hắn trong hiện thực, bọn họ đều không phải nhân loại.

Mà là quỷ.

Không có nhịp tim, không có độ ấm, dù có bước đi dưới ánh nắng mặt trời thì cũng không có ai nhìn thấy được họ.

Cảm giác bất lực cuộn trào cõi lòng khiến hắn lần đầu tiên lựa chọn trốn tránh, trốn biệt vào cơ thể Du Đường, tự giằng co phân cao thấp với bản thân cả một ngày trời.

Nhưng khi ở trong phòng nghỉ, những lời nói của Du Đường lại hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Hai người đã ở chung với nhau được một thời gian, nhưng từ đó đến giờ hắn chưa từng nghe thấy đối phương nói yêu thích bất kỳ người nào.

Cho nên vẫn luôn nghĩ bụng rằng Du Đường chú trọng sự nghiệp, không quan tâm đến đời sống tình cảm.

Khi Phùng Húc nhắc tới cô nàng họ Lý nào đó, hắn đầu tiên cảm thấy kinh ngạc đến há hốc miệng, đang tự hỏi ai là cô Lý thì Du Đường phủ nhận ngay lập tức, Tần Quân Dương cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Thế nhưng ngay sau đó Du Đường lại nói y thích người không phải người.

Tần Quân Dương tức khắc vểnh lỗ tai lên lắng nghe: Không phải người thì là cái gì? Là quỷ à?

Chẳng lẽ Du Đường giấu giếm sau lưng hắn lén lút đi yêu thích con quỷ khác?

Cuối cùng lại nghe Du Đường nói rằng đã lỡ lời chọc cho đối phương tức giận, cả một buổi trưa không thèm để ý đến y.

Lúc này Tần Quân Dương mới chợt nhận ra, người Du Đường đang nhắc tới chính là hắn!

Không phải người, là quỷ, mà con quỷ Du Đường tiếp xúc chỉ có mỗi mình hắn, tuyệt đối phải là hắn chứ không có ai khác.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ quỷ khí trên người Tần Quân Dương đều sôi sùng sục, nín nhịn dữ lắm không nhảy vọt ra giữa phòng nghỉ hỏi Du Đường cho ra nhẽ.

Hiện giờ dù sao cũng không còn người quấy rầy nên đương nhiên hắn sẽ phải đi tìm Du Đường để xác nhận rõ ràng, hoặc chính xác mà nói thì hắn đây là đang muốn ép đối phương thừa nhận người mà y nhắc tới buổi chiều là hắn mới được.

"Tần Mỹ Mỹ." Du Đường lay lay cánh tay Tần Quân Dương, nắm chặt lấy bàn tay lạnh như băng của hắn, gặng hỏi: "Anh biết rõ rồi mà vẫn còn cố hỏi sao?"

"......" Nhiệt độ ấm áp trên cơ thể Du Đường truyền qua lòng bàn tay đang nắm lấy tay hắn, thẩm thấu vào trong lòng, Tần Quân Dương mấp máy môi định nói rồi lại thôi, ngả lưng tựa ra sau, bĩu môi chối bay chối biến: "Biết rõ còn cố hỏi cái gì cơ? Ta không hiểu ngươi đang nói gì cả."

"Cũng mệt cho em cứ tưởng rằng hôm nay anh ngủ cả ngày, không hề hay biết gì cả." Thấy Tần Quân Dương trốn tránh, Du Đường lại càng được đằng chân lân đằng đầu mà trườn sát lại gần người hắn: "Hóa ra anh vẫn luôn nghe lén cả một buổi chiều, thậm chí còn phân tích ra tới chuyện người em thích là anh."

Y cười: "Tần Mỹ Mỹ, sao anh lại tự tin quá đáng thế?"

Vừa mới dứt lời, mặt Tần Quân Dương đã tái mét, trông như vừa chịu cú sốc cực kỳ nặng nề, Du Đường tức khắc co vòi không dám quậy nữa, vội vàng sửa miệng: "Ấy không, em đùa, em đùa thôi ấy mà!"

"Tần Quân Dương." Y nghiêm túc trịnh trọng cầm bàn tay Tần Quân Dương đặt lên ngực trái, để đối phương cảm nhận được nhịp đập trái tim của mình.

Thình thịch, thình thịch...trái tim đang đập bình thường đột nhiên nhảy lên nhanh hơn, một nhịp, hai nhịp, sau đó rộn ràng nhảy nhót trong lồng ngực.

"Người mà em thích, chính là anh."

"Em không để bụng chuyện anh không có nhịp tim hay chuyện anh không có nhiệt độ cơ thể như con người, anh hãy nhắm mắt lại cảm nhận đi, anh có cảm nhận được cơ thể em đang nóng lên vì anh, nhịp tim của em đang đập rộn ràng vì anh, chúng đều đang nói rằng em thích anh, anh có nghe thấy không."

"Người xưa luôn nói cái gì mà người quỷ thù đồ(*), nhưng thứ chân chính ngăn cách tình cảm của đôi ta chẳng qua chỉ là do quá sợ hãi đối mặt với nghịch cảnh nên lựa chọn giấu giếm, trốn tránh tình cảm của bản thân thôi không phải sao."

"Tuy rằng em không biết Cố Uyên và Trì Ngư trong kịch bản có phải chuyện kiếp trước của hai người chúng ta không, nhưng ít nhất bây giờ đây, em nghe được trái tim em đang nói với em rằng, em muốn tới gần anh, muốn thấu hiểu anh, muốn mãi mãi ở bên anh."

"Em cảm thấy chỉ cần như vậy là đủ rồi."

Cuối cùng, Du Đường khẽ hôn lên đầu ngón tay của Tần Quân Dương, dịu dàng hỏi: "Mỹ Mỹ, lời tỏ tình này của em có làm anh vừa lòng không?"

Tần Quân Dương ngơ ngác nhìn người trước mắt, phảng phất như không thể tin nổi những lời âu yếm mình vừa nghe là phát ra từ trong miệng của đối phương.

Thân là một con quỷ một trăm phần trăm, rõ ràng cảm quan đều sẽ trì độn hơn con người, nhưng giờ phút này đây, Tần Quân Dương lại cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ bờ môi của Du Đường truyền qua đầu ngón tay của hắn, điên cuồng len lỏi vào trong cơ thể, làm cả người hắn bỗng cảm thấy khát khô, nóng rực.

Gương mặt nóng phừng phừng như thiêu như đốt, khiến cho hắn cứng đờ người, không biết phải phản ứng lại thế nào.

Du Đường nghe thấy tiếng thông báo của Tiểu Kim rằng độ hảo cảm của Tần Quân Dương đã tăng tới 60 điểm, nét cười trên khóe môi lại càng sâu, có muốn giấu cũng không giấu được.

Bèn cúi người kề sát vào khuôn mặt Tần Quân Dương, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe môi đối phương.

Sau đó thì vươn tay kéo cổ áo của hắn, vuốt ve phát quan bạc tinh xảo trên đầu Tần Quân Dương, nói với hắn: "Nếu anh không nói gì thì em xem như hai ta lưỡng tình tương duyệt nhé?"

"Rốt cuộc thì anh nhìn lại trang phục trên người anh đi, còn không phải là muốn thành đôi với em hay sao? Cố Uyên mặc cái gì thì anh mặc y như thế, tâm tư này của anh....."

"Chụt."

Cái trán đột nhiên bị hôn một cái, Du Đường chớp chớp mắt nhìn.

"Mỹ Mỹ anh....."

"Chụt."

Gò má lại bị hôn một cái, Du Đường há miệng dò hỏi mới được nửa chữ, hai mắt đã bị một bàn tay to lớn che khuất, cảm giác mát lạnh chợt lướt qua khóe môi tựa như chuồn chuồn đạp nước.

Khi bàn tay kia buông ra khỏi mắt, Tần Quân Dương cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Chẳng qua từ chỗ hình xăm ngay ngực lại truyền ra một câu.

"Có quỷ mới thèm lưỡng tình tương duyệt với ngươi!"

--

editor anh quan

Kết cục của thế giới thứ 9 cũng là kết cục mình rất thích.

Truyện này có ba kết cục mà mình thích nhất là thế giới thứ 4, thứ 7 và thứ 9.

Thế giới thứ 4 và thứ 7 là bi tráng, chết vì đất nước là cái chết hào hùng nhất mà ha ha ha.

Còn thế giới thứ 9 nó bi thương theo một cách rất khác so với tám thế giới còn lại, hãy chờ xem nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top