Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ chín (17)

".......Quỷ chẳng phải là anh đấy hay sao?" Du Đường bật cười, chọc chọc vào ngực mình, nhưng chẳng hề nghe được tiếng đáp lại.

Lòng thầm nghĩ người này ngày đầu lên sân khấu rõ ràng là ngầu vô đối, oai phong lẫm liệt, nhưng càng ở chung lâu lại càng phát hiện đối phương không chỉ dễ dỗ dành, mà còn hay xấu hổ thẹn thùng, thổ lộ tình cảm thôi mà cũng bày ra dáng vẻ đáng yêu đến vậy.

Mối quan hệ với Tần Quân Dương cuối cùng tiến thêm một bước khiến cho Du Đường cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Tối hôm đó Du Đường trở về nhà, ngoan ngoãn tắm rửa rồi leo lên giường đi ngủ, nhưng mới vừa tắt đèn không bao lâu, lại đột nhiên cảm giác được chăn đệm bên cạnh người hơi lún xuống.

Tiểu Kim lập tức ồn ào mách lẻo:【 Ủ ôi, xem kìa ký chủ, vai ác đúng là miệng chê nhưng cơ thể lại thành thật, trốn trốn núp núp chưa được hai tiếng đồng hồ đã chạy tọt ra đây tìm ngài! 】

Đuôi lông mày Du Đường hơi nhướng lên, quyết định không nhúc nhích, nhắm mắt giả bộ ngủ.

Trong bóng đêm, có thể cảm nhận được đầu ngón tay mát lạnh đang họa lại gương mặt y, dọc theo sườn mặt, lướt qua sống mũi, chạm vào bờ môi, dường như cảm thụ được nhiệt độ đang phả ra từ hơi thở của y, đầu ngón tay hắn chợt run rẩy nhè nhẹ.

Du Đường đoán rằng hắn sẽ lại hôn trộm mình như vai ác ở những thế giới trước thường hay làm, nhưng lần này y đã đoán sai, Tần Quân Dương chỉ là kề sát y một chút, lại thêm một chút, sau đó chậm rãi vòng tay qua ôm lấy eo Du Đường, chôn khuôn mặt lạnh lẽo vào gáy y, hít một hơi thật sâu rồi khẽ thì thầm:

"Đường Đường, em còn chưa ngủ sao."

Câu này không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật.

"Vâng."

Nghe được câu trả lời trong dự kiến, hắn mới hỏi: "Ta ôm em như vậy, em có cảm thấy lạnh lẽo lắm không?"

Lúc trước khi ở cạnh Du Đường, Tần Quân Dương luôn duy trì hình thái bé bằng nửa bàn tay, rất ít khi biến về dáng vẻ bình thường.

Cho nên hôm nay vẫn là lần đầu tiên hai người cùng chung chăn gối.

Hai cơ thể dán sát vào nhau, từng đợt từng đợt hàn ý nhè nhẹ không ngừng xâm nhập vào người Du Đường, kể cả có quần áo cũng không thể ngăn nổi sự lạnh lẽo kia.

Du Đường biết Tần Quân Dương không thích nghe nói dối nên cũng thành thật trả lời: "Vâng, có chút."

"Không phải là chỉ là một chút đâu." Vòng tay của Tần Quân Dương đặt trên eo Du Đường siết chặt thêm một chút, hắn nói: "Nếu như chúng ta ở bên nhau, càng ngày ta sẽ càng khao khát được chạm vào em, được ôm lấy em, hôn em, thậm chí càng muốn nhiều hơn....."

"Nhưng ta vốn dĩ là quỷ, khi ngủ say trong cơ thể em tuy rằng ta đã nỗ lực khắc chế không tổn thương đến em, nhưng ta biết, nếu ta cứ mãi ở bên em như thế, em sẽ bị ảnh hưởng bởi quỷ khí của ta....."

"Cơ thể em sẽ ngày một suy yếu......"

"Cho nên, Du Đường."

"Ta đã suy nghĩ rất lâu...." Tần Quân Dương mấp máy môi, ngập ngừng nói từng chữ: "Chờ đến khi ta khôi phục sức mạnh, ta sẽ giải trừ mối liên kết với em."

"Chờ đến ngày hai ta hoàn toàn có thể thoát ly, sau đó ta sẽ tính cách, rồi chúng ta tiếp tục suy xét việc khác......"

"......" Du Đường rất bất ngờ khi nghe Tần Quân Dương nói những lời như vậy.

Rõ ràng khi đọc kịch bản 《 quỷ thần 》, Tần Quân Dương đã cực kỳ bất bình với cách làm hèn nhát của Cố Uyên, còn nói sẽ bắt nhốt tiểu đạo sĩ lại.

Nhưng hiện giờ hắn lại như hoàn toàn biến thành một người khác, bắt đầu sợ hãi bản thân sẽ gây ra tổn thương cho người kia.

Nói thật, Du Đường rất cảm động khi nghe hắn nói thế.

Y ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi Tần Quân Dương: "Nếu Mỹ Mỹ đã nói như thế."

"Em có thể lý giải ý tứ của anh thành, anh đã đồng ý với lời tỏ tình của em, quyết định ở bên em, cùng nhau tính toán cho tương lai sau này sao?"

"Hả?"

Tần Quân Dương bất ngờ trở tay không kịp, bởi lẽ hắn không nghĩ rằng Du Đường lại đặt trọng tâm ở điểm này.

Nhưng ngay sau đó, Du Đường đã kéo cao chăn lên, xoay người đối mặt với Tần Quân Dương, dùng chăn trùm kín người cả hai, chỉ để lộ đầu ra ngoài.

Du Đường ôm chặt lấy Tần Quân Dương, dán sát cơ thể lên ngực hắn, hai chóp mũi chạm vào nhau.

Trong chăn thật ấm áp, điều hòa trong nhà cũng được chỉnh nhiệt độ khá cao, vậy mà cơ thể Tần Quân Dương vẫn lạnh lẽo như tảng băng.

Thế nhưng Du Đường không để bụng.

Chỉ là siết vòng tay ôm lấy người đàn ông trước mắt, nhỏ giọng nói: "Lạnh thì lạnh thôi có sao đâu, em rất thích được ôm anh như thế này."

"Một đời người dài như vậy, nếu chỉ bởi vì chút ảnh hưởng nho nhỏ với cơ thể mà từ bỏ người mình yêu, từ bỏ mỗi vòng tay ôm ấp, từ bỏ mỗi một nụ hôn, từ bỏ mỗi lần muốn chạm vào nhau thì chẳng phải là quá buồn rồi sao?"

"Vả lại Mỹ Mỹ của em chẳng phải đã từng nói rằng có hai loại quỷ sao? Một loại được sinh ra từ nhân tâm, một loại sinh ra từ nhân thân. Vậy thì chờ đến sau khi em chết đi, cũng có thể hóa thành quỷ, sau đó vĩnh viễn ở bên anh."

"Này không phải cũng khá tốt sao?"

Tần Quân Dương ngơ ngác mà nhìn người trước mắt, sự thoái nhượng vừa rồi phải lấy hết can đảm để đưa ra đột nhiên tiêu tán hết sạch sẽ.

Từ khi tỉnh lại khỏi phong ấn, hắn vẫn luôn luôn mê mang như đi trong sương mù.

Chỉ nhớ chuyện bản thân là Quỷ Vương, ngàn năm trước đã bị phong ấn, tất cả những ký ức khác đều mơ hồ không rõ ràng, thật giống như ngay từ khi sinh ra hắn đã rất cô độc.

Không có người thân, không có bằng hữu, càng không có bất luận sự ràng buộc nào.

Nhưng chỉ có mình Du Đường là làm hắn nảy sinh cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Khi ở bên người này, hắn luôn cảm thấy thực an tâm.

Hơn nữa khi nghe được lời thổ lộ của Du Đường đối với mình, tuy nói là hắn bị bất ngờ không kịp dự phòng nhưng trong lòng cũng vui đến nở hoa.

Muốn ánh mắt đối phương chỉ luôn hướng về mình, không thích Du Đường tiếp xúc thân mật với bất kỳ kẻ nào khác ngoại trừ hắn.

Cho nên hắn mới gắng gượng từ chối Du Đường.

Nhưng hiển nhiên Du Đường không cho hắn cơ hội lùi bước, hắn lùi một bước, đối phương lại bước tới hai bước, bức cho hắn không còn đường để lui.....

"Đường Đường......" Miệng Tần Quân Dương méo xệch, mếu máo, trong mắt loang loáng ánh nước.

Rõ ràng không có nhịp tim như con người, nhưng lúc này hắn lại cảm nhận được vị trí ngực trái tê dại ê ẩm, nhức nhối, khó chịu, thậm chí còn uất ức tủi hờn, rồi không hiểu vì sao lại cực kỳ thích loại cảm giác này.

Tần Quân Dương chôn đầu vào vai cổ Du Đường, nói rằng:

"Đây là tự em nói đấy."

"Em không chê ta là quỷ, em không sợ ta sẽ làm hại đến em, em thích ta ôm em, em muốn vĩnh viễn ở bên ta."

"Đã nói được thì phải làm được."

"Bằng không thì em chính là kẻ đại lừa đảo."

"Ta sẽ.....Hận em cả đời."

-----

editor anh quan

Niên thượng một phát mlem mlem dễ sợ :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top