Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ chín (20)

Đại khái có lẽ là vì điểm đến giống nhau, hoặc có lẽ là lo lắng cho tên ngốc câm, sợ cậu bị người ta lừa, hoặc là chỉ muốn được nhìn nụ cười kia của Triệu Húc thêm vài lần nữa.

Sau khi xuống xe lửa, Trần Vũ Hàm vẫn quyết định đi chung với Triệu Húc, giúp cậu tìm được nhà nghỉ để dừng chân, còn dạy cậu cách phân biệt kẻ lừa đảo, cô nói Triệu Húc quá đơn thuần, đừng có mà thấy ai cũng chạy lại giúp đỡ.

Khi nói những lời này, khoé môi cô gái nhoẻn nụ cười nhuốm đầy chua xót, như đang tự giễu, thoạt nhìn thực bi ai biết bao

Triệu Húc nhạy cảm nhận ra được điều này, liền khoa chân múa tay bảo cô đứng chờ mình một chút rồi trộm chạy đi mua một cây kẹo que chong chóng, gió ở thị trấn vùng duyên hải rất lớn, thời điểm cậu trở về đã lén lút vươn bàn tay che mắt Trần Vũ Hàm, chờ đến khi cô gọi tên của mình thì cậu kêu "Oa" một tiếng, giả vờ như rất kinh ngạc khi bị nhận ra.

Làn gió mát lạnh thổi kẹo que chong chóng xoay tròn, xoay tròn, đằng sau cây kẹo là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời xán lạn phảng phất như mang lại năng lượng ấm áp lại đầy dịu dàng.

Trần Vũ Hàm bất ngờ mở tròn mắt nhìn Triệu Húc, trong khoảnh khắc ấy đôi con ngươi cô bỗng ngập đầy nước mắt, tựa như sắp rơi lệ.

Triệu Húc thấy thế thì cực kỳ hoảng loạn, nỗ lực múa máy tay chân để dỗ dành cô, nhưng ngay sau đó lại bị cô gái bổ nhào vào người ôm thật chặt.

Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng trôi, mặc dù chung quanh vẫn là phố xá xa lạ đông đúc ồn ào, hai người lại như lạc vào một thời không khác, chỉ lẳng lặng đứng im ôm nhau thật chặt.

Kẹo que chong chóng lại đón được cơn gió mát mẻ mang theo hơi thở của đại dương, từ từ xoay tròn, xoay tròn.

Thật lâu sau, Trần Vũ Hàm mới buông Triệu Húc ra, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."

Cả khuôn mặt Triệu Húc đỏ lựng lên, lại nâng cao tinh thần phấn chấn canh chừng xe cộ cho Trần Vũ Hàm, khoa tay múa chân ý bảo cô ăn luôn đi.

Trần Vũ Hàm gật đầu, cẩn thận cầm chặt cây kẹo trong tay, vừa đi trên đường vừa ăn.

Sau khi nghỉ ngơi ở trong thị trấn một ngày, ngày hôm sau, hai người đi ra bờ biển.

Triệu Húc phấn khởi vui vẻ đến nhảy tưng tưng, lột áo ném sang một bên, mặc độc một cái quần đùi chạy vượt qua bãi cát vàng, nhào vào những con sóng đang vỗ lên bờ cát.

Trần Vũ Hàm ngồi thu lu trên bờ biển nhìn cậu nghịch nước.

Cô vẫn mặc áo dài quần dài che kín hết cơ thể, với thời tiết nóng nực hôm nay thì trông có đôi chút ngột ngạt, nóng nực.

Triệu Húc chạy đi du ngoạn một vòng, lúc trở về thấy Trần Vũ Hàm vẫn còn ngồi im thì vươn tay ra với cô, tay kia chỉ ra biển rồi "A a" thuyết minh, ý tứ muốn bảo cô qua kia chơi đi.

Ánh mắt của Trần Vũ Hàm dừng trên mặt biển, dừng trên những du khách đang vui đùa ầm ĩ chung quanh, cô siết chặt lấy quần áo, lắc đầu quầy quậy.

"Anh đi chơi đi, cứ mặc kệ em."

Triệu Húc suy tư nhìn cô trong chốc lát rồi ngồi xuống ngay bên cạnh, thay vì chạy ra biển chơi tiếp, cậu lại quyết định đắp lâu đài cát.

Trần Vũ Hàm đã xem qua chứng minh thư của Triệu Húc cho nên biết tên cậu viết như thế nào, nhưng cô biết Triệu Húc không biết tên của cô viết như thế nào.

Cô vốn định vĩnh viễn không bao giờ cho Triệu Húc biết về tên mình, nhưng hiện giờ không biết vì sao mà đột nhiên cô lại muốn lưu lại một chút gì đó trên thế gian.

Thế nên cô vươn ngón tay lướt trên mặt cát mềm mại vẽ ra cái tên của mình, vừa viết vừa chậm rãi nói: "Triệu Húc, anh xem kỹ nhé, đây là tên của em Trần—— Vũ—— Hàm."

Mắt Triệu Húc mở tròn xoe, nhìn chăm chú vào hàng chữ trên bãi cát, cũng vươn tay bắt chước Trần Vũ Hàm viết tên cô trên cát, chẳng qua chỉ là chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo chẳng ra hình dạng gì.

Trần Vũ Hàm ngồi nhìn cậu loay hoay một lúc, những ngón tay túm ống tay áo vò đến nhăn nhúm, mới hạ quyết tâm nắm lấy bàn tay Triệu Húc, di chuyển trên bờ cát viết ba chữ : "Trần —— Vũ —— Hàm".

Ngay lúc này đây, mặt biển được nhuộm đẫm bởi ánh dương rực rỡ, dáng vẻ cô gái thật nghiêm túc, còn gò má chàng trai lại vụng trộm đỏ bừng.

Khi viết xong, Trần Vũ Hàm nở nụ cười hiếm hoi: "Triệu Húc, qua ngày hôm nay, anh hãy quên em đi."

Triệu Húc ngẩn người không hiểu được ý trong câu nói của cô.

Nhưng cô cũng không giải thích mà chỉ đứng dậy rồi đi về nhà nghỉ.

Tối hôm đó, Triệu Húc còn rủ Trần Vũ Hàm ngày mai dậy sớm cùng ngắm mặt trời mọc.

Hai người thuê phòng ở nhà nghỉ sát bờ biển, bởi vì chỉ còn duy nhất một gian phòng nên bọn họ không thể không ở chung với nhau.

Triệu Húc để Trần Vũ Hàm ngủ trên giường, còn bản thân thì trải khăn nằm sải lai dưới đất.

Thế nhưng khi tắt đèn chưa được bao lâu, Trần Vũ Hàm nằm trên giường đột nhiên cất lời nói: "Triệu Húc, em kể cho anh nghe một câu chuyện nhé."

Triệu Húc được nghe kể chuyện thì hứng thú lắm, vội vàng a a mà tỏ vẻ chờ mong.

"Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé sống trong một ngôi nhà rộng lớn xa hoa, nhà cô bé rất giàu có, cha mẹ cô hiền lành lại tốt bụng, hai người thường xuyên chỉ bảo cô rằng nên giúp đỡ mọi người, nên đối xử tốt với người khác, cô bé cũng luôn nhớ rõ những điều cha mẹ dạy mình, nhưng một ngày vào 5 năm trước, lại bởi vì ngây thơ dừng lại giúp đỡ hai mẹ con xa lạ kia, cô bé rơi vào cạm bẫy của bọn buôn người, bị lừa bán đi, bị bán vào một thôn làng trong vùng núi hẻo lảnh, bị bắt gả cho một lão già hơn 50 tuổi......."

Thời điểm nói những lời này, cơ thể Trần Vũ Hàm không ngăn nổi run lên từng cơn, cô quấn chặt tấm chăn mỏng trên người, những ngón tay cấu lên cổ tay càng lúc càng mạnh, đến tận khi móng tay xé rách da thịt, máu tươi thấm ra ngoài, nỗi đau đớn dồn lên đại não, mới có thể tỉnh táo trở lại.

Cô tiếp tục kể: "Cô bé kia chịu đựng thống khổ trong cái thôn làng đó một năm mới được cha mẹ tìm thấy. Nhưng lúc này, cô bé đã không còn là cô bé của ngày trước nữa."

"Một cô công chúa đã từng sạch sẽ kiêu ngạo biết bao, ngã vào trong bùn nhơ, biến thành một đôi giày rách không ai thèm nhặt."

"Cha mẹ ôm lấy cô khóc rống lên, mang cô đến bệnh viện, bác sĩ nói rằng bệnh tâm lý của cô trầm trọng hơn những vết thương trên cơ thể rất nhiều."

"Quả nhiên, sau khi được cứu về nhà, cứ đặt lưng xuống giường ngủ là cô bé sẽ mơ thấy ác mộng suốt đêm, ăn không ngon ngủ không yên, căn bản không cách nào quay trở về cuộc sống bình thường như trước kia, cô nhìn những người bạn bè của mình, nhìn các cô bé kia vui vẻ cười đùa, tụ tập thảo luận xem minh tinh nào đẹp trai, bộ quần áo nào hợp thời, trang sức nào đẹp, mỹ phẩm loại nào dùng tốt, rồi lại nhìn lại chính mình, cô bé nhìn thấy giữa mình và những người bạn kia xuất hiện một cái khe rãnh thật sâu, sâu không thấy đáy."

"Thế là cô bé bắt đầu cự tuyệt giao lưu với người khác, có một quãng thời gian kia, cô còn không chịu bước ra khỏi nhà nửa bước."

"Sau đó, cô bắt đầu trở nên điên dại, phải thông qua việc tự làm hại bản thân, chỉ có nỗi đau đớn thể xác mới có thể làm tinh thần của cô thoáng tỉnh táo lại trong chốc lát, nhưng đây chỉ là trị ngọn không trị gốc....."

"Cô bé cũng muốn được sống, nhìn cha mẹ ngày ngày đau khổ vì mình, cô nỗ lực chọc cho bọn họ bật cười, nói rằng bản thân không sao, không có việc gì, nhưng mỗi khi đêm đến, cô bé sẽ lại bắt đầu không khống chế được mà tự làm tổn thương bản thân...."

"Cuối cùng, đến một ngày kia, cô không chịu đựng nổi nữa, cô cảm thấy sống như vậy quá thống khổ, quá mệt mỏi, chẳng bằng rời khỏi thế gian này, bước lên cầu nại hà đi luân hồi, đầu thai chuyển thế, lại làm một con người sạch sẽ....."

"Ơn sâu nghĩa nặng của cha mẹ, chỉ đành để đến kiếp sau....."

Trần Vũ Hàm càng nói càng nghẹn ngào nức nở, cô cuộn tròn trên giường, hai hàng nước mắt chảy dài từ đuôi mắt nhắm chặt.

Đây là lần đầu tiên cô tâm sự tất cả những nỗi đau, những thống khổ bản thân đã phải chịu đựng với một người lạ, cô muốn thẳng thắn một lần cuối cùng với sinh mệnh này.

Qua đêm nay, cô sẽ vĩnh biệt thế gian, mãi mãi không quay lại nữa, cũng không còn đường quay về nữa.

Đỉnh đầu cô đột nhiên được bao trùm bởi một bàn tay rộng lớn, vững chãi, sợi tóc được người nhẹ nhàng chải vuốt.

"A, a......" Những âm thanh ngắn ngủi truyền vào lỗ tai, Trần Vũ Hàm mở hai mắt đẫm lệ, thấy Triệu Húc đang cầm khăn giấy, nhẹ nhàng cẩn thận lau nước mắt cho cô.

Lần này Triệu Húc không cười, khóe mắt cậu cũng chảy dài hai hàng nước mắt, tựa như nghe hiểu được cô bé trong cậu chuyện kia cũng chính là cô gái đang nằm trên giường lúc này.

Cậu vừa lau nước mắt trên gò má cô, vừa a a nỗ lực nói chuyện, thanh âm gian nan khó khăn đến thế, nhưng không biết tại vì sao, nhìn Triệu Húc như vậy lại khiến Trần Vũ Hàm nở nụ cười mếu máo.

Cô giật lấy khăn giấy trên tay Triệu Húc rồi vội vã lau khô nước mắt trên mặt mình, lại dùng tay lau đi nước mắt trên mặt Triệu Húc, cố gắng giương cao giọng tỏ ra vui vẻ: "Ôi chao, Triệu Húc, sao anh lại khóc, em chỉ kể chuyện thôi mà, anh tưởng là thật sao?"

"Nào, cười một cái, em muốn nhìn thấy anh cười."

"Em cảm thấy anh cười thật là đẹp."

Giọng điệu của cô nhẹ nhàng bay bổng, thật giống như vừa rồi thật sự chỉ là một câu chuyện phiếm dùng để tán gẫu cho vui.

Cố gắng lừa gạt Triệu Húc cho qua chuyện, chàng trai trẻ lại ngây ngô cười rộ lên, rực rỡ ấm áp như ánh mặt trời, sưởi ấm cõi lòng Trần Vũ Hàm.

Hai con người khốn khổ tựa vào nhau trong màn đêm, chờ đến khi cảm xúc bình phục.

Trần Vũ Hàm yên lặng chờ đến khi Triệu Húc chìm vào giấc ngủ say, cô mới đứng dậy, không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ xỏ một đôi dép lê chậm rãi bước ra bờ biển.

Bờ biển giờ này chẳng có lấy một người nào, chìm trong bóng đêm dày đặc, đêm nay không có sao, mặt biển không được ánh mặt trời chiếu rọi, trở nên đen tối nặng nề, làm Trần Vũ Hàm nháy mắt rơi vào hoảng hốt.

Rõ ràng lúc ban ngày biển rộng xanh lam, sóng nước lóng lánh đẹp đến thế, vậy mà khi tới đêm khuya, không còn được nương nhờ chút nắng ấm áp của mặt trời, thế nhưng cũng trở nên u tối lạnh lẽo.

Nhưng cô ngẫm nghĩ một chút rồi chợt bật cười chua xót, có lẽ như vậy mới càng thích hợp với cô....

Trần Vũ Hàm thả dép ra, dẫm bàn chân trần lên cát, thở nhẹ một hơi, lại bắt đầu cởi áo khoác, áo trên, quần.....

Tại khoảnh khắc này, khi không có bất kỳ kẻ nào có thể nhìn thấy cô, chung quy cô để lộ cả bản thân trần trụi giữa đất trời bao la.

Những vết thương loang lổ, sẹo cũ sẹo mới đan xen chằng chịt trên cơ thể cô, trông như gông xiềng tội trói chặt lấy linh hồn nhỏ bé đã chịu đủ mọi tra tấn kia.

Sau đó, cô nhấc chân bước từng bước một, không chút do dự bước vào trong lòng đại dương, tùy ý để nước biển lạnh băng ôm lấy cơ thể mình......

Khi nước dâng đến cổ, Trần Vũ Hàm bỗng nhiên nở nụ cười, cười thật thoải mái, thật vui vẻ.

Cô đang nhớ tới Triệu Húc, chàng trai có nụ cười chữa lành nhân tâm, tin tưởng hết thảy trên thế gian đều tốt đẹp, đơn thuần đến mức ngu đần.

Tựa như cô đã từng.

Nhưng không giống với Triệu Húc, cô đã phải trải qua mặt dơ bẩn của thế gian, ngập ngụa trong bùn đen quá lâu khiến cô cũng hóa thành bùn đen nhơ nhớp.

Cô không cách nào có thể chấp nhận một bản thân dơ bẩn đến thế, cho nên mới lựa chọn cái chết, đối với cô, chỉ có cái chết mới là sự giải thoát chân chính.

Lúc này nước biển đã ngập qua đỉnh đầu, phổi thiếu không khí khiến cho cảm giác không thể thở được lại càng gia tăng.

Thời điểm cô gái sắp chết chìm trong lòng đại dương, bỗng nhiên cánh tay lại bị người tóm lấy kéo lên khỏi mặt biển!

Trần Vũ Hàm ho khan sặc sụa một lúc, mới thấy được gương mặt của Triệu Húc, cậu đang ôm lấy cô, dùng kiểu bơi chó trông hết sức buồn cười nỗ lực kéo cô lên trên bờ.

"Anh buông em ra!" Trần Vũ Hàm rốt cuộc cũng vỡ òa, cô gào lên: "Triệu Húc, buông em ra!!"

"Hôm nay em tới đây là để tìm cái chết! Câu chuyện kia không phải chỉ là chuyện bịa! Đứa con gái trong câu chuyện đó chính là em!"

"Em bị bán vào trong núi, bị lão già biến thái kia chơi cả một năm, em còn có bầu, rồi bị sảy thai, em căn bản không phải người sạch sẽ như anh thấy, em đã sớm dơ bẩn nhơ nhuốc đến mức em còn phải ghê tởm bản thân, bạn bè, họ hàng, ngay cả hàng xóm lúc nào cũng chỉ chỉ trỏ trỏ em! Em chán ghét ánh mắt thương hại của họ! Em chán ghét họ lúc nào cũng soi mói vết thương của em!! Thế giới này đối với em chỉ là địa ngục trần gian! Em không muốn trở lại địa ngục, không muốn quay về đó nữa!"

Cô điên cuồng gào khóc thảm thiết: "Anh buông em ra! Em muốn chết! Anh để cho em chết!"

Cánh tay nhỏ bé yếu ớt dùng hết sức lực đấm đánh bả vai, tấm lưng Triệu Húc, chàng trai lại không rên lấy một tiếng, chỉ kiên định chấp nhất cắn răng túm chặt lấy cô gái kia, cùng chìm nổi trên sóng biển, cố gắng hết sức để bơi về phía đất liền.

Chờ đến khi rốt cuộc thì Triệu Húc cũng kéo được Trần Vũ Hàm vào bờ, cô đã dùng hết sức lực để khóc lóc đấm đá, mệt mỏi nằm lăn ra như cá chết, mặc kệ Triệu Húc đặt mình lên bờ cát.

Triệu Húc cởi quần áo của mình ra, quấn chặt lấy cơ thể Trần Vũ Hàm, cúi đầu dùng ngón tay viết chữ ba chữ "Trần Vũ Hàm" lên mặt cát.

Tựa như đang tiến hành nghi thức nào đó, Triệu Húc không ngừng viết tên của cô, cho đến khi vây quanh người cô dày đặc cái tên của chính mình.

Sau đó cậu quỳ trên mặt đất, quay mặt về hướng đại dương, kêu to: "A ——"

Bởi vì là người câm nên Triệu Húc không thể phát ra âm thanh quá lớn, giọng nói khản đặc khó nghe.

Nhưng cậu cứ chấp nhất mà gào từng tiếng một, cũng túm lấy tay Trần Vũ Hàm, ý bảo đối phương cùng hét với cậu.

Trần Vũ Hàm im lặng hất bay tay cậu ra, cậu lại lần nữa bắt lấy, hất ra, lại bắt lấy, thẳng đến khi đối phương không còn sức mà tránh thoát nữa.

"Anh làm gì vậy....." Nước mắt chảy dài từ khóe mắt cô gái, trong cổ họng sặc ra âm thanh nghẹn ngào: "Triệu Húc, anh rốt cuộc đang làm cái gì vậy......."

"Anh biết mà, em đã không còn muốn sống nữa......"

"Anh chưa từng trải qua hết thảy em đã từng trải qua, anh dựa vào cái gì mà bắt em phải tồn tại? Anh dựa vào cái gì mà muốn cứu em...."

Nhưng Triệu Húc tựa như không nghe thấy, chỉ cố chấp lay tay không ngừng, ý bảo cô cũng hét thật to ra biển chung với mình.

Trần Vũ Hàm cắn răng, cuối cùng không thắng nổi Triệu Húc, cũng làm theo mà thét to về hướng mặt biển.

"A ——"

Cô gắt gao siết chặt nắm tay, dùng hết sức mà hét thật to, liều mạng mà hét, tựa như muốn xé rách yết hầu.

Tiếng hét thứ nhất, rồi thứ hai, thứ ba....

Trần Vũ Hàm và Triệu Húc cứ như vậy, điên cuồng hét, nỗ lực hết sức mà hét.

Đột nhiên, sóng biển bỗng đánh tới, Triệu Húc nhào vào ôm chầm Trần Vũ Hàm, cả hai quỳ rạp trên mặt đất, ngăn trở sóng đánh tan cái tên Trần Vũ Hàm xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt cát.

Chờ đến khi nước biển rút đi, cái tên trên mặt đất kia dưới sự bảo vệ của hai người bọn họ, hoàn hảo không hề tổn hao gì.

Triệu Húc chỉ vào cái tên a a vài tiếng, lôi kéo bàn tay Trần Vũ Hàm đứng lên, lại lần nữa hướng về phía mặt biển tiếp tục thét to.

Mà lúc này đây, bọn họ gào thét đến tận hừng đông.

Màn đêm đen tối dần dần được thay bằng ánh dương ấm áp của ban ngày.

Ở đằng đông xa xa, quả cầu lửa dần dâng lên từ dưới đường chân trời, mơ hồ xóa nhòa khoảng cách giữa trời và đất.

Mặt biển đen nhánh dần được nhuộm bởi ánh ban mai lóng lánh rực rỡ, tô điểm cho nhan sắc của đại dương càng thêm đẹp đẽ, tựa như mạ lên một tầng phật quang, tẩy tẫn duyên hoa, diễm lệ đến mức làm người lóa mắt.

Trần Vũ hàm ngơ ngác nhìn ngắm cảnh mặt trời mọc bên bờ biển, qua thật lâu, thật lâu.....

Đột nhiên, cô khuỵu chân, quỳ sụp người xuống, òa khóc nức nở.

Giống như một đứa trẻ vừa được sinh ra, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, cả người quỳ gối trên bờ cát, cong eo ôm mặt mà gào khóc.

Mà Triệu Húc thì nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Trần Vũ Hàm, an tĩnh chờ đợi đến khi cô gái bé nhỏ yếu ớt ngừng khóc.

Ngày hôm đó, cha mẹ Trần Vũ Hàm cũng tìm được đến nơi, họ ôm lấy Trần Vũ Hàm khóc rống, tuy hai người mới chỉ bước vào độ tuổi trung niên nhưng tóc mai đã pha sương, thoạt nhìn già hơn so với bạn cùng lứa rất nhiều tuổi.

Khi Trần Vũ Hàm nói với họ rằng Triệu Húc đã cứu cô, hai vị phụ huynh không ngừng cúi đầu nói lời cảm ơn với cậu, nhưng ngay lúc này Triệu Húc lại ngã lăn ra đất, hôn mê bất tỉnh.

Khi đưa cậu đến bệnh viện, Trần Vũ Hàm mới biết hóa ra Triệu Húc bị ung thư, sinh mệnh đã bắt đầu đếm ngược từng ngày.

Nhưng dù cho Triệu Húc biết rằng sinh mệnh của bản thân đang dần lụi tàn, cậu vẫn sống vui vẻ lạc quan như cũ, hơn nữa còn bắt đầu chuyến hành trình thực hiện ước mơ của bản thân, một mình tới thị trấn vùng duyên hải để ngắm nhìn cảnh mặt trời mọc trên đại dương rộng lớn mỹ lệ.

Một Triệu Húc như vậy làm cô cảm thấy vừa bi thống khổ sở cũng đồng thời làm cô tỉnh ngộ ra ý nghĩa của sự sống.

Sống vì để lại được ngắm nhìn bình minh thêm một lần, để lại được nhấm nháp mỹ vị của thức ăn thêm một lần, để lại được cảm thụ sự mát mẻ của từng làn gió mơn trớn qua làn da, để lại được ngắm nhìn nụ cười dịu dàng sưởi ấm cả cõi lòng kia thêm một lần nữa.

Thế gian này......

Có quá nhiều thứ tốt đẹp mà cô còn chưa được ngắm nhìn.

Nếu cứ như vậy mà chết đi......

Thì làm sao có thể cam tâm?

Kết cục của bộ phim là một năm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, Trần Vũ Hàm ôm một bó hoa, cầm giấy báo trúng tuyển đại học trong tay đi đến bên bờ biển sóng vỗ rì rào, nơi hai người từng cùng gào thét một năm trước.

Cô mở trang giấy ra, chậm rãi đọc to từng chữ một: "Xin Chào Trần Vũ Hàm, chúc mừng bạn....."

Đọc xong, cô lại nhẹ giọng nói: "Triệu Húc, anh có đang nghe không?"

"Có thể gặp được anh, em thật sự, thật sự rất hạnh phúc."

"Em đang rất nỗ lực để tồn tại, cố gắng sống cho cả phần của anh, nỗ lực để sống thật tốt!

Cô giơ bó hoa trong tay lên, nghênh đón mặt trời mọc lên từ phía đằng đông trên bờ biển, hét thật to: "Triệu Húc ——"

"Anh có đang nghe em nói không?"

"Em, còn, sống......"

"Nỗ lực để tồn tại!"

---------------

editor anh quan.

Chương này là một câu chuyện về hai nhân vật hoàn toàn khác nhưng tui cũng khóc như một con chó :((

Dòng phim này có tính là phim chữa lành không ta, không biết có bộ phim nào giống vầy không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top