Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ chín (21)

Bộ phim đến đây là kết thúc, nhạc cuối phim vang lên, ngay giữa màn hình chiếu tối đen dần hiện lên năm chữ "Nỗ lực để tồn tại."

Tần Quân Dương lẳng lặng xem hết bộ phim, ngồi im trầm mặc trong chốc lát, mới lẩm bẩm nói: "Nhân loại thật thần kỳ."

"Rõ ràng cơ thể và trái tim đều rất yếu ớt, nhưng cuối cùng lại vẫn có thể vì một niềm tin mà kiên trì nỗ lực hết sức mình để thay đổi bản thân."

"Có lẽ nữ nhân Lý Uyển kia phỏng chừng đã bị Triệu Húc tác động cho nên mới có thể bước ra khỏi những cảm xúc tiêu cực để giải phóng bản thân."

Hắn vỗ tay bộp bộp, thành thật tán dương: "Đường Đường, kỹ thuật diễn xuất của em rất tốt, làm vừa nãy đã có lúc ta nghĩ rằng thật sự có một người tên Triệu Húc ngoài đời thực."

Du Đường nhận được lời khen thưởng hiếm hoi của Tần Quân Dương, vui vẻ tươi cười mà xoa đầu hắn, nói: "Cảm ơn."

"Nhưng mà!" Ai ngờ Tần Quân Dương lập tức đổi sắc mặt, há miệng cạp đầu ngón tay của Du Đường kêu răng rắc, chỉ tay vào màn hình tối đen, hậm hực nói: "Vừa rồi em ở bên trong thứ kia kéo tay của Trần Vũ Hàm, lại còn ôm nàng ta! Còn nhìn thấy nàng ta khỏa thân! Đã thế hai người còn ôm nhau bơi trong biển nữa!!!"

"???"

Tiểu Kim vỗ tay bôm bốp, cười vui sướng khi thấy người gặp họa: 【 ha ha ha ha cười chết mất thôi, quả nhiên cái danh dấm vương không phải chỉ để xưng cho vui nha!!】

Du Đường giải thích: "Mỹ Mỹ, đây chỉ là đóng phim, chỉ là diễn kịch thôi mà."

"Phim kịch gì cũng không được!" Tần Quân Dương giang hai tay ra trước mặt Du Đường, hô to: "Ta đây cảm thấy rất tức giận! Ta khó chịu! Ta không vui! Ta cũng muốn ôm!"

"......" Du Đường bị dáng vẻ ấu trĩ của hắn chọc cho bật cười, bèn gật đầu rồi cũng giang hai cánh tay ra: "Được, em cho anh ôm, ôm một cái đã được chưa nào?"

Ngay sau đó, y đã bị Tần Quân Dương đột ngột biến lớn đè ngã sấp xuống thảm mềm ở phòng chiếu phim, hệt như một chú chó golden lông dài khổng lồ phủ phục lên người, ôm chặt, lăn qua lăn lại, cọ tới cọ lui.

Mái tóc đen dài chảy xuống như thác, tản ra khắp nơi, cọ cần cổ Du Đường phát ngứa ngáy.

Sau đó liền cảm giác được có thứ gì đó mát lạnh chạm vào vành tai, lướt xuống hõm cổ.

Thật mát mẻ, thật mềm mại.

"Đường Đường, em có biết không?" Âm thanh thủ thỉ truyền đến từ bên tai: "Trên người em có mùi hương rất thơm, cực kỳ thơm, máu của em đối với ta mà nói cũng có sức hấp dẫn rất lớn. Nhưng ta biết cảm giác của ta với em tuyệt đối không hề liên can đến vật chất hay vẻ bề ngoài."

"Ta ngày càng khát khao được chạm vào em, muốn em chỉ có thể thuộc về mình ta, ta ghen ghét đố kỵ khi thấy em đóng phim với kẻ khác, thậm chí cảm thấy tức giận kể cả khi em nói chuyện với bất kỳ kẻ nào khác ngoài ta, ta muốn đường đường chính chính sánh bước cùng em, muốn tuyên bố với cả thế gian, rằng em là người yêu của ta, là người mà Tần Quân Dương yêu thương nhất trên đời......"

Hắn vừa nói vừa hôn dọc theo sườn mặt hướng lên phía trước, lấp kín đôi môi Du Đường, quấn quýt ôm hôn, bờ môi mát lạnh lại nồng nhiệt.

Một đường công thành chiếm đất, nhưng khi tới thời điểm sắp mất khống chế thì Tần Quân Dương chợt dừng lại.

"Anh sao vậy?" Tuy rằng Du Đường cảm thấy cả người rét run, nhưng cũng không để ý đến chút khó chịu cỏn con này.

Y vẫn rất yêu một Tần Quân Dương chủ động thừa nhận thích mình như vậy.

Tần Quân Dương ôm sát lấy Du Đường, tầng tầng lớp lớp vải vóc quần áo trải rộng trên sàn trong phòng chiếu phim tối tăm, hơi thở hổn hển nặng nề tựa như đang cực lực kìm nén thứ gì.

"Không được." Tần Quân Dương dứt khoát nói: "Em cố chờ đợi thêm một thời gian nữa, chờ đến sau khi ta tìm được biện pháp biến thành nhân loại thì chúng ta lại tiếp tục chuyện này."

"Ta không muốn làm hại đến em."

Du Đường ngỡ ngàng một chút, rồi sau đó trái tim trong lồng ngực không nhịn được nhảy nhót rộn ràng.

Bởi lẽ y rất yêu mỗi khi vai ác làm nũng, yêu hắn vô cớ gây rối, yêu mỗi một lúc hắn dỗi hờn, yêu sự ghen tuông của hắn, nhưng Du Đường lại càng yêu hơn khi vai ác luôn săn sóc và vô cùng cẩn thận với mình ở phương diện này.

Thật là.......cực kỳ đáng yêu.

"Vâng, vậy em sẽ chờ đến ngày đó." Du Đường cài tay vào mái đầu Tần Quân Dương, nhẹ nhàng chải vuốt: "Nhưng anh cũng đừng tự tạo áp lực quá lớn cho chính mình, nếu không tìm thấy biện pháp thì chúng ta cứ thế này cũng rất tốt."

"Ừ."

*

Sau khi phân tích qua bộ phim điện ảnh 《 mặt trời mọc 》, Tần Quân Dương bảo Du Đường hẹn gặp Lý Uyển.

Bởi vì trạng thái tinh thần của Lý Uyển hiện tại không khỏe lắm, cho nên địa điểm hẹn gặp của bọn họ là ở trang viên nhà họ Lý.

Khi hai người tới nơi, quản gia đon đả đi ra tới tận cổng để tiếp đón Du Đường.

Tần Quân Dương ngồi vắt vẻo ở trên vai y, vừa mới vào cửa đã nhìn quanh quất khắp nơi đánh giá hoàn cảnh chung quanh, khẽ nhíu mày: "Nơi này có kết giới đuổi quỷ được đạo sĩ thiết hạ."

Du Đường sửng sốt, vội lo lắng hỏi: "Sẽ có ảnh hưởng xấu với anh sao? Hay là anh cứ trốn vào trong người em đi cho an toàn?"

"Èo, không có việc gì đâu." Tần Quân Dương vỗ ngực nói: "Loại đạo sĩ hạng bét này thì làm gì động đến được cái móng chân của ta, nhiều lắm thì là có chút không thoải mái mà thôi."

Hắn phân tích: "Ta nghĩ rằng thời điểm mà bệnh trầm cảm của Lý Uyển trở nên tồi tệ nhất, có khả năng đã hình thành quỷ bám lên người, mà gia nghiệp nhà họ Lý lớn đến như vậy thì khẳng định cũng có hiểu biết nhất định về phương diện này, cho nên mới thiết hạ kết giới ở nơi ở của Lý Uyển, nhằm mục đích bảo hộ nàng ta."

Khi hai người còn đang mải nói chuyện, cửa phòng trên lầu chợt mở ra, Lý Uyển ăn diện lộng lẫy đi ra ngoài, nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, tuy gương mặt xinh đẹp nhưng vì thân hình quá mức gầy gò và sắc mặt tái nhợt khiến cho cô có một vẻ đẹp yếu đuối bệnh tật.

Khi nhìn thấy Du Đường, đôi mắt của cô sáng rỡ lên, vừa vội vàng chạy xuống vừa gọi: "Triệu Húc?"

Nhưng cô cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, bối rối cúi đầu cười xin lỗi, nói với Du Đường: "Du tiên sinh, ngài hẹn em là có chuyện gì muốn nói sao?"

Du Đường và Tần Quân Dương ngồi ở một bên của sô pha, liếc nhau ngầm hiểu ý rồi nói: "Lý tiểu thư, tôi muốn hủy bỏ hôn lễ."

Lý Uyển nghe thấy lời này thì hơi sững sờ mở to hai mắt nhìn, run giọng thốt lên: "Du tiên sinh, ngài sao có thể.....Sao có thể bội ước như thế?"

"Ngài rõ ràng đã đồng ý rằng sẽ làm Triệu Húc để cử hành một buổi hôn lễ với em, ngài không thể nói chuyện không giữ lời như vậy được?"

"Sau đó thì sao?" Du Đường nghiêm túc nhìn chăm chú vào Lý Uyển, hỏi ngược lại cô: "Sau đó, sau buổi hôn lễ thì Lý tiểu thư định làm gì tiếp theo?"

"....." Lý Uyển đột nhiên im lặng trầm mặc, làm Tần Quân Dương và Du Đường càng thêm xác định được phỏng đoán của hai người trước khi đến đây là chính xác.

"Sau đó, em định mang theo hồi ức về lần hôn lễ kia đi tìm đến cái chết sao?"

Lý Uyển bỗng chốc ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn trừng trừng Du Đường, phảng phất như không thể tin được chuyện đối phương đoán được ý định của chính cô.

"Xem ra anh đoán đúng rồi." Du Đường than thở.

Vừa rồi khi Lý Uyển bước xuống dưới, Tần Quân Dương mách với y rằng trên người Lý Uyển tỏa ra tử khí dày đặc, tuy rằng kết giới kia cũng có chút tác dụng, nhưng chung quy chỉ trị ngọn không trị gốc.

Lý Uyển không giống Trần Vũ Hàm vì Triệu Húc mà nhận ra ý nghĩa của sự sống, từ bỏ tìm cái chết.

Mà là cô muốn mang theo Triệu Húc, cùng nhau chạy đi tìm cái chết.

Ánh mắt Du Đường nhìn về phía Lý Uyển trở nên nhu hòa, giọng điệu cũng mang theo ý vị trấn an, nhẹ nhàng hỏi: "Lý tiểu thư."

"Em có muốn gặp Triệu Húc thực sự một lần không?"

----------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top