Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ chín (26)

"Không được!" Du Đường buột miệng phủ quyết quyết định của Tần Quân Dương theo bản năng.

Sở Minh Ngọc và Tần Quân Dương nghe thấy thì đều ngạc nhiên đến há hốc mồm.

Du Đường kéo hắn ra sau lưng mình, nói với Sở Minh Ngọc: "Hôm nay chúng tôi đã hoàn thành tâm nguyện của bác, cũng đã đạt được mục đích của chúng tôi khi đến đây, hiện giờ bác không còn vướng bận gì nữa có thể an tâm đi đầu thai chuyển thế. Còn những chuyện riêng của chúng tôi thì sẽ do chính bản thân chúng tôi tự bàn bạc giải quyết, không phiền bác phải lo lắng nhiều lời."

Nói xong thì kéo Tần Quân Dương nhét thẳng vào trong xe, sau đó vội vàng khởi động xe hơi chạy thẳng về nhà.

"Đường Đường, em làm sao vậy?" Tần Quân Dương ngồi ở ghế phụ, phát hiện sắc mặt của Du Đường nặng nề khác thường thì ngập ngừng hỏi: "Là do ta đòi đi địa phủ thông quan cho nên em nổi giận sao?"

"Em không tức giận." Du Đường ngẫm nghĩ một lúc, lựa chọn thẳng thắn với Tần Quân Dương: "Chỉ là những lời Sở Minh Ngọc vừa nói trùng điệp với một giấc mộng mà em từng nằm mơ."

"Mộng?" Hắn nghi hoặc: "Mộng gì cơ?"

"Em mơ thấy tương lai của em và anh." Du Đường nói: "Nhưng trước kia em vẫn luôn cho rằng đó chỉ là giấc mơ mà thôi, nhưng hiện giờ cẩn thận suy ngẫm lại, kết hợp với những chuyện xảy ra trong mấy ngày này, em phát hiện ra tương lai mà em từng mơ thấy rất có khả năng sẽ trở thành sự thật."

"Tương lai của chúng ta." Tần Quân Dương vui vẻ hỏi: "Có phải là cực kỳ tốt đẹp đúng không?"

"Phải chăng ta sẽ biến thành nhân loại, sau đó hai ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, cùng nhau trải qua quãng đời tốt đẹp."

Du Đường lắc đầu: "Không phải."

"Em mơ thấy anh tới địa phủ, sau đó vĩnh viễn bị nhốt lại ở nơi đó. Mà em thì bởi vì thể chất đặc thù nên sau khi anh bị nhốt, em bị ác quỷ quấn thân, chết không toàn thây, hồn phi phách tán."

Tần Quân Dương chết trân hóa đá tại chỗ, phảng phất như không thể tin nổi vào tai mình.

Một lát sau, hắn mạnh miệng phản bác: "Đường Đường em đừng nói đùa nữa mà ha ha ha, ta mạnh như vậy sao có thể bị nhốt ở địa phủ được? Còn không phải chỉ là mười tám cửa ải thôi sao? Có cái gì đâu mà khó?"

"Vả lại chỉ cần ta thiết hạ mấy tầng kết giới trên người của em thì tuyệt đối không có con quỷ nào có thể làm tổn thương đến em, cho nên em cứ yên tâm đi, cơn ác mộng kia của em tuyệt đối không có khả năng trở thành sự thật!"

Du Đường nhìn bộ dạng cực lực phản bác của Tần Quân Dương, lại chợt nhớ đến kết cục của mấy thế giới trước, chung quy y căn bản chưa từng thoát khỏi vận mệnh chết thảm nên tâm tình khó tránh khỏi nặng nề ưu sầu.

Chỉ đành nhẹ giọng trả lời Tần Quân Dương: "Em cũng hy vọng cảnh trong mơ sẽ không bao giờ trở thành sự thực."

Mãi từ lúc đó cho đến khi về tới nhà, hai người không nói chuyện với nhau thêm câu nào nữa.

Sau khi xuống xe, Tần Quân Dương lẽo đẽo theo sau Du Đường vào trong nhà.

Du Đường im lặng vào rửa mặt vệ sinh cá nhân, hắn nằm ngửa trên giường chờ đợi.

Tần Quân Dương nhìn chằm chằm vào đèn trần đang tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, ngây ngẩn suy tư.

Hắn luôn biết rằng Du Đường là một người rất lạc quan, chỉ cần có khả năng thì sẽ trợ giúp người khác không bao giờ toan tính, dù cho gặp phải bất kỳ khó khăn nào cũng sẽ không từ bỏ, càng sẽ không bao giờ ủ rũ hay nói những lời tuyệt vọng.

Nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ bất an nặng nề đến như vậy của y.

Khi nhớ lại quãng thời gian hai người ở bên nhau, sau khi hắn nhận ra được tình cảm của bản thân đối với Du Đường thì luôn luôn bày tỏ rằng hắn muốn tìm phương pháp để biến thành nhân loại, muốn vĩnh viễn ở bên Du Đường như một con người bình thường.

Nhưng Du Đường rất ít khi chính diện đáp lại lời này của hắn.

Nếu chỉ là bởi vì một giấc mộng mơ hồ thì phản ứng của y đối với việc này phải chăng là có chút quá mức xúc động?

Cái loại mộng mị hư vô mờ mịt thì làm sao có thể trở thành sự thật được?

Thật không hiểu tại sao Du Đường lại để ý đến nội dung của một cơn ác mộng đến mức như vậy?

Càng nghĩ càng khó hiểu, càng nghĩ càng bực bội, Tần Quân Dương không nhịn được vò đầu bứt tai.

Càng vò càng bực, càng bực càng vò, thời điểm Du Đường bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc dài mượt đen nhánh của Tần Quân Dương đã biến thành một cái ổ gà bù xù lộn xộn.

Làm cho Du Đường vốn dĩ đang ôm tâm tình ưu sầu nặng nề thấy cảnh này thì bật cười thành tiếng.

"Sao anh lại tự biến bản thân thành thế này?" Y xoay người quay vào lại phòng vệ sinh lấy cái lược, ngồi trên giường tỉ mẩn chải đầu cho Tần Quân Dương, hắn liền ngoan ngoãn ngồi khoanh chân dưới sàn nhà, thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc ân cần của Du Đường.

"Đường Đường, ta sẽ chú ý." Tần Quân Dương nói: "Ta sẽ bảo vệ em thật tốt."

"Dù cho có thật sự muốn đi thông quan mười tám cửa ải ở địa phủ, ta cũng nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội làm hại đến em."

Hắn gối đầu lên đùi Du Đường, vươn tay ôm lấy eo đối phương, khẽ thủ thỉ:

"Cho nên em đừng suy nghĩ mãi đến giấc mộng kia nữa được không?"

Du Đường lúc này mới nhận ra cảm xúc tiêu cực của mình đã mang lại cho Tần Quân Dương bao nhiêu bất an.

"Vâng, em không nghĩ đến nó nữa." Y cúi người, đặt một nụ hôn lên vầng trán Tần Quân Dương: "Cuộc sống tươi đẹp của chúng ta hiện tại mới là thứ quan trọng nhất."

*

Đêm hôm đó, chờ đến khi Du Đường hoàn toàn ngủ say.

Tần Quân Dương nhảy ra ngoài cửa sổ, ngồi trên mái nhà ngắm nhìn muôn ngàn vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, vẫn là không nhịn nổi vươn tay lên bấm quyết tạo ra một sợi sương đen ngưng kết thành hình dạng chiếc gương, trong gương hiện ra ảnh ngược của khuôn mặt Sở Minh Ngọc.

"Quỷ Vương đại nhân?" Sở Minh Ngọc ở bên kia vừa tới được cửa địa phủ thì trước mặt bất thình lình xuất hiện một mặt gương, bên trong gương là Tần Quân Dương, làm bà kinh ngạc đến há hốc miệng.

"Ngài tìm tôi có việc sao?"

"Ta muốn ngươi giúp ta một việc."

"Việc gì vậy ạ?" Sở Minh Ngọc nói: "Chỉ cần là việc tôi có thể làm được thì tôi sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ ngài!"

"Ta muốn nhờ ngươi tới mười tám tầng địa ngục thêm một chuyến, hồn kính của ta sẽ đi theo ngươi, ta muốn nhìn qua một lượt xem những cửa ải khó khăn đó rốt cuộc là khảo nghiệm cái gì."

Tần Quân Dương cố chấp không muốn buông tha bất kỳ một cơ hội nào để có thể hoàn dương.

Thế nhưng thực lực hiện giờ của hắn không đủ để có thể vừa bảo hộ Du Đường vừa xuống địa phủ thông quan cửa ải, cho nên chỉ đành phải nương nhờ vào đôi mắt của Sở Minh Ngọc, giúp hắn thăm dò trước rốt cuộc là có cái gì trong mười tám tầng địa ngục đó.

Đương nhiên là Sở Minh Ngọc rất vui vẻ nhận lời, bà bước vào trong địa phủ, vừa dẫn đường cho Tần Quân Dương vừa kể cho hắn tất cả những gì mình biết.

Trước khi bước vào luân hồi để đi đầu thai, bà còn nói những lời chúc phúc cho Du Đường và Tần Quân Dương tự đáy lòng.

"Đại nhân, hy vọng rằng ngài có thể sớm ngày biến nguyện vọng của mình trở thành sự thật, hoàn dương trở về làm người, bầu bạn với Du tiên sinh cả đời."

Tần Quân Dương cũng không hề tâm khẩu bất nhất mà nói lời độc địa với bà, hắn nghiêm túc gật đầu: "Ừ, biết rồi."

"Ta nhất định sẽ làm được."

*

Một quãng thời gian thật dài sau đó, Du Đường chỉ cần có thời gian nhàn rỗi là sẽ chạy đến nhà họ Lý.

Từ khi gặp lại Sở Minh Ngọc, tinh thần của Lý Uyển ngày một phấn chấn.

Cô bắt đầu ăn ngủ điều độ, sinh hoạt hợp lý, tập thể hình, thậm chí còn bắt đầu học luyện đàn dương cầm.

Nhắm mắt lại, mười ngón tay tung bay trên phím đàn, nắng vàng rực rỡ tưới đẫm lên người cô, phảng phất như mạ lên cơ thể cô gái nhỏ một vầng sáng nhàn nhạt.

Đó là thanh xuân mạnh mẽ, là sức sống tuổi trẻ.

Du Đường cứ như vậy nhìn ngắm Lý Uyển ngày một trở nên kiên cường.

Thẳng đến khi cô có thể tự mình bước ra khỏi cổng nhà họ Lý, ngồi lên một chiếc xe hơi, bắt đầu chuyến lữ hành đi nhìn ngắm ngàn dặm non sông của chính bản thân mình.

Sau chuyến hành trình kéo dài hơn một tháng, Lý Uyển bắt đầu vùi đầu vào ôn tập thi đại học.

Cô còn xin phép ba mình thành lập một quỹ từ thiện, trợ giúp người vô gia cư, người bệnh tật không có khả năng chi trả viện phí, giúp người già neo đơn có nơi nương tựa, hỗ trợ xây dựng trường học ở vùng xâu vùng xa, giúp đỡ các học sinh nhà nghèo có cơ hội được nhận học bổng tiếp tục việc học.

Rốt cuộc thì sau khi giãy giụa mười mấy năm trong bóng tốt, cô cũng có thể nương nhờ vào sự hỗ trợ tinh thần của Triệu Húc và Sở Minh Ngọc, nỗ lực hết sức mình, gắng gượng leo lên khỏi vực sâu.

Cũng tìm được ý nghĩ tồn tại của chính bản thân cô.

Mà khi truyền thông bắt đầu lăng xê việc hai người họ diễn giả tình thật, đem hai người đẩy lên đầu sóng ngọn gió của dư luận, Lý Uyển lập tức đứng ra tuyên bố hủy bỏ hôn lễ. Cô không sợ hãi ánh đèn flash hay những câu hỏi dồn dập của phóng viên, mà nghiêm túc tuyên bố quan hệ giữa cô và Du Đường chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.

Cũng có nói thêm rằng ân tình của Du Đường với cô, cô sẽ vĩnh viễn ghi tạc trong lòng, nhưng đó không phải tình yêu, cho nên cô hy vọng báo chí truyền thông đừng nên lăng xê những tin tức giả dối.

Thu đi đông tới, chớp mắt đã đến cuối năm, Du Đường cũng đã gần quay xong bộ phim 《 quỷ thần 》, hôm nay đoàn phim sẽ tiến hành quay phân cảnh phối hợp diễn cuối cùng giữa y và Phùng Húc —— cái chết của Trì Ngư.

----------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top