Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ chín (30)

"Đáng yêu quá đi mất!!" Mấy cô gái xung quanh vốn còn đang sợ hãi, giờ đây lại nhìn thấy Tần Quân Dương nho nhỏ xinh xắn như búp bê, dù cho hắn có là quỷ đi chăng nữa thì cũng vẫn cảm thấy đáng yêu muốn chết, bèn bưng mặt bưng mũi thét chói tai.

"Hơn nữa anh ấy còn chui vào trong quần áo của Du tiên sinh! Còn đỏ mặt nữa!"

Có cô gái còn bịt mũi tự nhủ thầm: "Ối, không được, không được, không thể nghĩ bậy nữa!!"

Tiếng reo hò phấn khích của các cô gái làm giảm bớt bầu không khí đang căng thằng giương cung bạt kiếm xung quanh.

Du Đường ho nhẹ một tiếng, ấn đầu nhỏ của Tần Quân Dương vào lại bên trong, tiếp tục giải thích: "Mọi người cũng thấy rồi đấy, anh ấy thật sự không hề nguy hiểm."

"Hôm nay là chúng tôi gây nhiều phiền toái cho các vị, ngày mai sau khi trở về thành phố, nếu như không ngại hãy để tôi mời mọi người bữa cơm cảm tạ và cũng để xin lỗi."

Tất cả mọi người trong đoàn phim thấy thái độ tử tế của Du Đường thì cũng thoáng thả lỏng cảnh giác, nhưng vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bèn sôi nổi vây quanh hỏi y rốt cuộc thì quan hệ giữa y và Tần Quân Dương là như thế nào.

Vương Đào vội vàng kéo Du Đường ra sau người cậu ta, đồng thời phát huy năng lực xã giao để trấn an mọi người.

Sau khi tất cả mọi người đều tản đi ai làm việc nấy, cậu ta mới quay sang nghiêm túc hỏi chuyện Du Đường: "Anh Du, anh có biết việc bốc đồng anh làm ngày hôm nay sẽ có hậu quả nghiêm trọng tới mức nào không?"

Cậu ta nói: "Em đã yêu cầu mọi người xóa hết các video và ảnh chụp của anh và Tần Quân Dương, nhưng nếu có người nào đó xấu tính muốn phá sự nghiệp của anh thì có lẽ họ đã sao lưu lại, sau khi rời khỏi đoàn phim sẽ phát tán những hình ảnh đó lên mạng, khiến cho anh gặp scandal lớn đó."

"Anh nói xem vì sao anh không thể thích một con người bình thường thôi? Cho dù là xấu một chút, hay nghèo một chút, không phải minh tinh, không phải đại gia, người nào bình thường một chút cũng được chả sao. Nói thế nào thì nói so với chuyện yêu một con quỷ thì....."

Nói đến đây, Vương Đào đột nhiên nhìn thấy một cái đầu thò ra khỏi cổ áo của Du Đường.

Tần Quân Dương đầu tóc bù xù trợn trừng mắt dòm cậu ta lom lom, gằn giọng quát: "Ngươi dám lặp lại lần nữa xem, có tin lát nữa ngươi lái xe ra cửa là bị xe đâm chết toi không?"

"......" Vương Đào toát mồ hôi lạnh đầy đầu, vội vàng sửa lời: "Không dám không dám."

Nhưng dù cho không dám nói thêm nửa chữ, cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhìn Du Đường, chờ đợi y cho cậu ta một câu trả lời.

Rốt cuộc thì chưa tính tới chuyện người và quỷ không thể ở bên nhau, chỉ tính riêng thân phận hiện giờ của Du Đường, nếu bại lộ ra chuyện yêu quỷ thì hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.

"Cậu không cần phải khuyên tôi." Du Đường trả lời cậu ta: "Diễn viên chỉ là nghề nghiệp của tôi, đóng phim cũng không phải toàn bộ cuộc sống của tôi. Tôi yêu ai là chuyện riêng của tôi, vĩnh viễn không cần đến người khác thay tôi quyết định."

"Nếu ảnh hưởng của chuyện này quá mức nghiêm trọng, sau khi bộ phim《 quỷ thần 》được công chiếu, tôi sẽ đứng ra tuyên bố rời khỏi giới trí, tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho quý công ty."

Vương Đào ngẩn người ra nhìn Du Đường một lúc thật lâu, mới nhận ra y thực sự không hề nói đùa.

Cậu ta thở dài thườn thượt, gãi đầu gãi tai nói: "Thôi vậy, em hiểu rồi."

"Những chuyện sau này cứ để em đứng ra xử lý cho, em sẽ không can thiệp vào đời tư của anh nữa."

"Rốt cuộc thì dù cho không có tầng quan hệ công việc giữa chúng ta thì em vẫn rất thích anh, em cũng sẽ tôn trọng quyết định của anh!"

Du Đường còn chưa kịp nói thêm câu nào, Tần Quân Dương lại chui đầu ra, chỉ một ngón tay vào người Vương Đào, hất cằm vênh mặt nói: "Biết điều đấy."

"Nể tình ngươi biết thân biết phận, ta khoan thứ cho ngươi! Lát nữa ngươi ra cửa sẽ không bị xe đâm nữa!"

Mà ngay lúc này Du Đường mới nhìn thấy có một con tiểu quỷ đang nằm bò trên đỉnh đầu của Vương Đào, sau khi nhận được chỉ thị của Tần Quân Dương thì nó mới nhảy xuống.

Du Đường: "......"

*

Vương Đào vừa mới dợm bước rời đi, Phùng Húc đã tiến vào, nhưng cậu ta không dám tới gần Du Đường mà đứng ở một chỗ thật xa, bối rối nói vọng lại: "Xin lỗi anh, em, em sợ quỷ.....Em có thể đứng đây nói với anh vài câu không?"

Tần Quân Dương thấy Phùng Húc thì vội vàng bò ra ngoài, đứng trên vai Du Đương chống nạnh mắng: "Ngươi muốn nói cái gì nữa? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi mà còn dám nghĩ đến việc cướp Đường Đường khỏi tay ta, ta, ai u, đau....."

Đầu bị cốc một cái rõ đau, Tần Quân Dương tức giận định giật tóc Du Đường thì lại bị y kéo từ trên vai xuống dưới, ôm trong lòng bàn tay, bịt kín miệng.

"Có thể." Du Đường trả lời Phùng Húc: "Cậu muốn nói chuyện gì?"

"À, là chuyện ngày hôm nay, rất xin lỗi anh, mặc dù em biết rõ anh đã có người yêu, à không, quỷ yêu, mà em còn làm ra chuyện như vậy, khiến cho anh gặp nhiều phiền toái."

Du Đường thấy cậu ta thật lòng xin lỗi, thầm nghĩ rằng tên nhóc này thật ra cũng không phải người xấu.

"Hẳn là tôi nên xin lỗi cậu mới đúng." Du Đường khách sáo nói: "Cảm xúc của anh ấy không ổn định cho nên dễ nổi cáu, tôi còn phải chậm rãi quản lại anh ấy mới được."

"Vâng...." Phùng Húc giương mắt nhìn Du Đường, lại bị Tần Quân Dương trừng mắt liếc xéo một cái, cậu ta hoảng hốt vội vã lui về phía sau nửa bước.

"Anh Du, nếu sau này anh có việc gì cần em giúp thì em sẽ tận lực giúp anh. Em đi về trước đây ạ."

Phùng Húc nói xong thì ba chân bốn cẳng chạy nhanh như chớp, thoáng một cái đã không còn bóng dáng.

Trong phòng nghỉ được dựng tạm lúc này chỉ còn Du Đường và Tần Quân Dương.

"Đau." Ngón tay bị cắn phập một cái, Du Đường bị đau giật ngón tay ra thì nhìn thấy Tần Quân Dương đang há miệng ngoạm lấy đầu ngón tay y, cả người hắn treo lủng lẳng giữa không trung, lung la lung lay như búp bê cầu nắng.

Du Đường trêu chọc: "Anh thuộc giống chó sao? Cắn không chịu nhả?"

Tần Quân Dương không thèm để ý đến y, ôm lấy ngón tay gặm nửa ngày mới chịu nhả ra, Du Đường xòe tay kia ra định tiếp lấy tiểu Tần Quân Dương, lại bị Tần Quân Dương biến lớn ôm chầm lấy.

"Đường Đường, xin lỗi em." Cảnh tượng Tần Quân Dương làm nũng chơi xấu mà Du Đường dự đoán không xuất hiện.

Vị Quỷ Thần cao lớn chỉ ôm lấy y, nhỏ giọng thì thầm: "Là tại ta không bình tĩnh."

"Về sau ta sẽ không bốc đồng như thế nữa, em đừng tức giận, được không?"

Du Đường sửng sốt trong nháy mắt rồi mềm lòng vì chịu không nổi độ đáng yêu của hắn, gật đầu khẽ nói: "Vâng, em có giận đâu."

Tần Quân Dương thả Du Đường ra, chỉ vào môi mình ra lệnh: "Vậy hôn ta một cái thì ta sẽ tin em không tức giận."

Du Đường bất đắc dĩ cười khẽ, nhướng người qua hôn môi hắn mấy cái thì mặt mày Tần Quân Dương mới lại vui vẻ hớn hở.

*

Sau khi quay xong suất diễn của ngày hôm nay thì trời cũng đã tối khuya, đoàn phim dựa theo kế hoạch đã định sẵn, dựng lều trại trên đỉnh núi để nghỉ lại đây một đêm.

Bởi vì mang theo nhân viên chuyên nghiệp cho nên đoàn người nhóm lửa nấu cơm trên núi cũng không sợ xảy ra bất kỳ vấn đề nào ngoài ý muốn.

Tất cả mọi người trong đoàn cùng ngồi quây quần bên nhau, vừa ăn cơm vừa tán gẫu.

Tuy rằng Vương Đào đã giải thích qua một lượt về chuyện tình cảm giữa Du Đường và Tần Quân Dương, thế nhưng các cô gái vẫn không nhịn nổi tò mò mà vây quanh Du Đường hỏi chuyện này chuyện kia.

Du Đường thật ra không hề kiêng dè điều gì, còn vui vẻ kể lại rằng đến bây giờ vẫn còn cảm thấy thật thần kỳ, không ngờ kiếp trước của mình và Tần Quân Dương lại giống với bộ phim điện ảnh Quỷ Thần đến vậy, còn bảo nếu mọi người không tin cũng không sao, cứ coi như y đang nói hươu nói vượn là được rồi.

Các cô gái sôi nổi chen ngang nói là họ không hề cảm thấy y đang nói hươu nói vượn, còn cảm thấy hâm mộ muốn chết, có người còn trêu ghẹo nói rằng muốn đi tìm thầy bói gieo cho một quẻ, xem thử nhân duyên kiếp trước của mình ở đâu để còn đi tìm thôi chứ ế quá trời ế.

Dù cho đối phương có là quỷ đi chăng nữa, chỉ cần đẹp bằng một nửa Tần Quân Dương hay là đáng yêu bằng một nửa hắn thôi, các cô sẽ không hề do dự mà nhảy bổ vào ăn cho bằng sạch!!

Ngày thường Tần Quân Dương ghét nhất là có người quấn lấy Du Đường trò chuyện, nhưng hiện giờ nghe được lời khen có cánh của các cô gái trẻ thì vui đến nỗi vểnh đuôi lên trời.

Một lúc sau, hắn chịu hết nổi bèn bò ra khỏi ngực áo Du Đường, ngồi vắt chân trên vai y, vênh mặt kiêu ngạo gia nhập nhóm tám chuyện, nói câu nào câu đấy đều chọc cho các cô gái cười lăn cười bò.

Tối hôm đó, Du Đường và Tần Quân Dương ngủ chung trong một cái lều, Du Đường sợ lạnh nên chui vào trong túi ngủ, trông chẳng khác gì con nhộng, Tần Quân Dương nhỏ xíu nằm bò bên cạnh tai y, khe khẽ nói chuyện: "Đường Đường, cảm giác được công nhận thật là tốt."

Du Đường chợt ngẩn người ra, rồi lại nghe thấy Tần Quân Dương nói: "Đặc biệt là các nữ nhân đó, các nàng chúc phúc cho chúng ta từ tận đáy lòng, còn hâm mộ chúng ta. Nhìn thấy các nàng như vậy, ta....."

Dường như có chút ngượng ngùng, Tần Quân Dương ngừng một lát mới tiếp tục nói: "Ta thật sự rất vui."

"Cho nên, ta nhất định phải biến thành người."

Giọng điệu của hắn bỗng trở nên vô cùng kiên định:

"Ta nhất định phải biến thành người, sau đó đường đường chính chính sánh bước cùng em, đường đường chính chính được thế giới này thừa nhận."

-----

editor anh quan

Du Đường sẽ không ngăn cản Tần Quân Dương đi tìm cách trở lại làm con người, vì y biết đó là chấp niệm của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top