Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ chín (35)

Mãi một thời gian dài sau, cho đến khi《 quỷ thần 》 được công chiếu, Tần Quân Dương vẫn không hề xuất hiện.

Mà bắt đầu từ đêm đó trở đi, mỗi đêm Du Đường đều phải đối phó với số lượng ác quỷ khổng lồ.

Bởi lẽ đã không còn sự bảo hộ của Tần Quân Dương, với thể chất chiêu hồn gọi quỷ của y thì làm sao có thể sống yên ổn?

Tất cả mọi người đã cùng Du Đường trải qua một phen mạo hiểm trùng trùng đêm hôm đó đều trở thành bạn bè thân thiết với y.

Mỗi khi có dịp tụ họp, họ lại hỏi han Du Đường xem Tần Quân Dương đã về chưa nhưng khi biết được chuyện hắn không hề có tin tức gì, lại thấy dáng vẻ cô đơn lẻ loi của y, dần dà về sau cũng không ai dám hỏi tới chuyện của Tần Quân Dương nữa.

Bọn họ bắt đầu nghĩ cách để làm Du Đường cảm thấy vui vẻ.

Mấy vị đạo sĩ nghe nói thể chất của y hấp dẫn quỷ quái, liền dẫn Du Đường vào trong núi bái học đạo quan, ở nơi đó y cũng học được không ít thuật pháp, đặc biệt là về phương diện thiết hạ kết giới, càng học chuyên sâu thì Du Đường lại càng giỏi, càng thuận buồm xuôi gió.

Sau khi học xong được thuật pháp thiết hạ kết giới, ít nhất đến tối cũng được ngủ ngon.

Du Đường bắt đầu chậm rãi khôi phục tinh thần và sức khỏe, tiếp tục chạy show và tham gia đóng phim.

Khi bộ phim 《 quỷ thần 》được công chiếu, y và Phùng Húc bị cộng đồng mạng ghép đôi một thời gian, hotsearch cặp đôi phim giả tình thật bạo đỏ trên mạng nhưng Phùng Húc biết bản thân chỉ là hàng giả, quỷ thần chân chính là Tần Quân Dương có sức mạnh cường đại nhưng chỉ cần được Du Đường dỗ ngọt là sẽ mặt đỏ tai hồng.

Cậu ta cũng biết tâm ý của Du Đường đối với Tần Quân Dương.

Là tình yêu, tình yêu tha thiết chân thành nhất.

Cho dù đối phương biến mất vô tung vô tích, vẫn luôn tin tưởng, chờ đợi trong hy vọng, tuyệt đối không rời không bỏ.

Không có bất kỳ ai có thể chen chân vào giữa hai người bọn họ.

*

Mặc dù Du Đường đợi không được Tần Quân Dương nhưng cũng không hề nhàn rỗi.

Bởi vì buổi tối ác quỷ không xông vào được bên trong kết giới, ban ngày Du Đường thường xuyên bị chúng quấy rầy.

Cho nên y bắt đầu vừa làm diễn viên vừa làm đạo sĩ đuổi quỷ.

Chậm rãi tích lũy kinh nghiệm theo năm tháng, thậm chí bắt đầu trợ giúp những người bị quỷ bám như Nhậm Ngôn, Nhậm Giai, giúp đỡ những người có hoàn cảnh như Lý tiểu thư, sử dụng năng lực vốn có của bản thân để trợ giúp thật nhiều người.

Thời gian cứ vậy trôi qua một năm, hai năm, ba năm.....

Thấm thoắt đã mười năm trôi qua, lúc này Du Đường đã bước vào độ tuổi tứ thập nhi bất hoặc(*), tác phẩm tiêu biểu nhiều không đếm xuể, dùng kỹ thuật diễn xuất chinh phục rất nhiều khán giả, cũng đã cứu vớt rất nhiều hoàn cảnh éo le.

(*)Tứ thập nhi bất hoặc: bốn mươi tuổi biết phân biệt thị phi, "Tứ thập nhi bất hoặc" có nghĩa là khi người ta tới 40 tuổi mới có thể hiểu thấu mọi sự lý trong thiên hạ, phân biệt được việc phải hay trái cũng như hiểu được ai là người tốt hay xấu và biết được cái gì nên làm hay không

Nhưng lại vẫn chưa thể đợi được Tần Quân Dương quay về.

Những người bạn thân thiết xung quanh, kể cả những người cùng nhau vượt qua mạo hiểm bên vách núi năm đó, cũng đều đã kết hôn sinh con.

Chỉ có mình Du Đường, cho dù nhiều năm đã trôi qua nhưng vẫn chỉ cô độc một thân một mình.

Tối hôm nay, Du Đường tham dự hôn lễ của Lý Uyển, khi thấy cô dâu chú rể bước vào lễ đường, y vỗ tay thật tình chúc phúc cô cuối cùng đã tìm được một người yêu thương để bầu bạn bên nhau suốt quãng đời còn lại.

Dù sao cũng đã chứng kiến mười năm cuộc đời của Lý Uyển, nhìn cô bước ra từ bóng đêm tăm tối, nắm tay được người mình yêu, lộ ra nụ cười tươi tắn hạnh phúc nhất đời, trong lòng Du Đường cũng cảm thấy ấm áp, vui vẻ thay cho cô, nhưng ngược lại khi nhìn vị trí chỗ ngồi bên cạnh mình trống rỗng, không biết tại vì sao, lại nảy lên cảm giác cô quạnh.

Nếu Tần Quân Dương đang ở đây, hẳn là anh ấy sẽ cùng mình tham dự buổi hôn lễ này.

Dù là con người hay là quỷ thần, chỉ cần là Tần Quân Dương, chỉ cần có anh ấy ở bên, mình đều sẽ rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.

Chứ không phải cảm thấy cô quạnh lạnh lẽo như bây giờ.

Thế nhưng cho dù có cô độc bao nhiêu, có khó chịu bao nhiêu, Du Đường tuyệt đối sẽ không buông xuôi mà chủ động đi tìm cái chết, bởi vì sau khi chết y sẽ nhảy chuyển đến thế giới tiếp theo ngay lập tức.

Giai đoạn hiện giờ thật sự không có cách nào để biết tin tức về Tần Quân Dương, phải chăng hắn đang phải nỗ lực biết bao nhiêu để trở lại nhân gian, nếu đến khi hắn quay trở lại, phát hiện y đã chết thì Tần Quân Dương phải làm thế nào bây giờ.

Du Đường muốn chờ Tần Quân Dương quay về, muốn gặp lại hắn thêm một lần nữa, muốn thay đổi kết cục của thế giới này, y không muốn hai người kiếp này lại phải âm dương cách biệt, không muốn chấp nhận vận mệnh.

【 ký chủ, ngài lại nhớ Tần Quân Dương rồi sao?】 Mấy năm nay Tiểu Kim chứng kiến Du Đường nỗ lực từng ngày để sống sót, rồi lại cô đơn đi đi về về giữa dòng người tấp nập, nó lại càng đau lòng hơn, bèn nhỏ nhẹ khuyên nhủ:【 Hay là chúng ta đừng đợi nữa ký chủ, nhảy chuyển đến thế giới tiếp theo để hoàn thành nhiệm vụ đi? Như vậy thì có lẽ sẽ nhanh được nhìn thấy Chủ Thần đại nhân hơn.】

Du Đường lắc đầu: Không, ta phải đợi anh ấy. Ngụy Uyên đã mòn mỏi đợi ta mười vạn năm, ta chỉ mới đợi có mười năm, chừng này đã xá gì so với nỗi đau mà hắn đã phải chịu đựng.

Hơn nữa ta hiện giờ cũng hiểu được phần nào sự thống khổ vô tận của việc mòn mỏi đợi chờ trong vô vọng, cũng hiểu được tâm trạng của Ngụy Uyên khi phải chờ ta lâu đến như vậy.

Nhưng dù cho Du Đường có nói như vậy, trong lòng vẫn tự hiểu rằng sự chờ đợi của mình so với sự chờ đợi của Ngụy Uyên căn bản chẳng đáng để mang ra so sánh.

Dựa vào những đoạn ký ức ngắn ngủi mà y từng nhớ lại, khi còn là sư tôn của Ngụy Uyên, hẳn là đã thực sự chết đi.

Mười vạn năm chờ đợi của hắn chính là mười vạn năm chờ đợi trong nỗi tuyệt vọng vô tận, chờ đợi một người có lẽ sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Nỗi thống khổ và tuyệt vọng của hắn rốt cuộc đã lớn đến nhường nào, mười năm qua của y chẳng qua chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi, có thể so với một phần vạn đã là được hời.

"Anh Du, hóa ra anh ở đây à." Phùng Húc ngồi xuống bên cạnh Du Đường, hồ hởi cười nói: "Em tìm anh lâu lắm rồi đấy."

Lúc này Du Đường mới chợt nhớ ra đây là hôn lễ của con gái tài phiệt nhà họ Lý, mời rất nhiều minh tinh nổi tiếng và các gia tộc lớn tham dự, Phùng Húc không chỉ là phú nhị đại lắm tiền nhiều của mà còn là diễn viên phái thực lực, đương nhiên sẽ đứng đầu danh sách các vị khách được mời.

"Tìm anh làm gì thế?" Du Đường mỉm cười, trêu chọc cậu ta: "Không sợ bạn trai cậu ghen sao?"

"Hai năm trước cậu ấy chặn anh ở trước cửa phòng hóa trang, anh vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ hùng hổ muốn đánh nhau một trận để phân thắng bại với anh của cậu ấy đấy."

Những năm gần đây, Phùng Húc đã sớm từ bỏ Du Đường, cũng tìm được duyên phận thuộc về chính mình, Du Đường biết được việc này thì cũng cực kỳ hoan hỉ vui mừng thay cho cậu ta.

"Ấy, bây giờ em ấy ngoan hơn xưa nhiều lắm rồi." Phùng Húc nhớ tới người yêu thì khóe miệng vô thức giương cao lên, sau đó cậu ta móc một tấm thiệp mời được chuẩn bị sẵn ở trong ngực áo ra đưa cho Du Đường: "Em tìm anh là muốn gửi cho anh cái này."

"Thiệp mời?" Du Đường nhận tấm thiệp mời tinh xảo, mở ra thì bên trong là mô hình hai người đàn ông được cắt bằng giấy thỏa nhìn sinh động như thật, hai người họ đang mỉm cười, cúi đầu trao nhẫn cho nhau.

Cái tên Du Đường được viết tay tỉ mỉ tinh tế trên tấm thiệp mời, trịnh trọng mời y tới tham dự hôn lễ của Phùng Húc và Nam Đảo.

Thật ra Du Đường cũng không bất ngờ lắm, quay đầu nhìn Phùng Húc rồi hỏi: "Cuối cùng hai người cũng đã xem được ngày thành hôn rồi à?"

"Vâng, bọn em đang chuẩn bị rồi." Phùng Húc gật đầu, trên mặt tràn ngập hạnh phúc vui sướng: "Hy vọng đến lúc đó anh cũng có thể bớt chút thời gian đến chung vui cùng chúng em."

"Ừ, tôi nhất định sẽ tới."

Phùng Húc rũ mắt nhìn người đàn ông đã bước vào tuổi tứ tuần trước mắt, quãng thời gian mười năm đằng đẵng trôi qua rốt cuộc thì đã để lại dấu vết trên khuôn mặt người đàn ông này.

Mỗi khi cười rộ lên sẽ hiện ra nếp nhăn nhợt nhạt nơi khóe mắt, nhưng lại càng khiến cho mị lực của đối phương càng lúc càng lắng đọng vào trong xương cốt.

Những bộ phim Du Đường đã từng đóng đều lấy đi rất nhiều nước mắt của cậu và người yêu khi cùng xem phim, hơn nữa cậu ta còn xem Du Đường như tấm gương kiểu mẫu để học tập.

Hiện giờ người này vẫn là thần tượng, người anh thân thiết của cậu, nhưng cậu ta đã sớm không còn loại tình cảm vượt quá mức bình thường với Du Đường nữa.

"Anh, anh vẫn còn chờ đợi người đó sao?" Cậu ta không nhịn được nên mới buột miệng nói: "Đã mười năm rồi, tuy rằng những lời này em không nên nói, nhưng anh cũng nên buông xuống....."

"Mới có mười năm, gấp cái gì." Du Đường cười nói: "Đợi mười năm không được thì hai mươi năm, ba mươi năm, đợi đến khi nào già nua rồi chết đi, tôi sẽ biến thành quỷ rồi đến địa ngục tìm Diêm Vương đòi người, tôi nhất định sẽ tìm được anh ấy, sau đó thì sẽ mắng cho anh ấy một trận."

Phùng Húc ngạc nhiên sững người ra thật lâu, sau đó cậu ta khẽ cười rồi nhỏ giọng nói: "Có thể nhận được tình yêu của anh, đúng là phúc phận tu luyện ngàn năm của anh ta."

---

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top