Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ mười (01)

Lần này khi trở lại không gian linh hồn, cả Du Đường và Tiểu Kim đều kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Trên bầu trời có thái dương, có mây trắng, có núi cao, có rừng cây rậm rạp, có hương thơm hoa cỏ, có con sông chảy dài uốn lượn, thậm chí còn xuất hiện thêm hai căn nhà gỗ.

Bên ngoài hai căn nhà gỗ là một cái sân rộng rãi, được vây quanh bởi hàng rào bằng gỗ thấp lẹt đẹt trông rất xinh xắn, bên trong là vườn cây ăn trái trồng đủ các loại linh thụ linh quả, nhưng thứ lớn nhất ở đây có lẽ chính là cây hòe cổ thụ cao lớn cành lá xum xuê, thân cây to đến mức phải ba người đàn ông trưởng thành cùng giang tay ôm mới đủ.

Khi Du Đường vừa đến, cây hòe cổ thụ cành lá xanh mướt kia bỗng nhiên ra nụ kết hoa với tốc độ nhanh chóng đến mức mắt thường cũng có thể thấy được, chẳng mấy chốc, cả cây hòe đã được bao phủ bởi vô số chùm hoa trắng, tỏa hương thơm thanh mát dễ chịu, làn gió mát mẻ thổi qua mơn trớn những tán cây rộng lớn, muôn vàn cánh hoa trắng tinh như bông tuyết nương theo chiều gió tung bay khắp trời rồi lả tả rơi rụng xuống đất, cảnh tượng đẹp đẽ đến mức làm người si mê, hệt như trận tuyết đầu mùa vào ngày mà Du Đường rời khỏi thế giới thứ chín.

Mà khi Du Đường bước tới gần cây hòe, chợt thấy một người đang ngồi ở bên cạnh chiếc bàn đá được đặt bên dưới gốc cây hòe.

Nói cho đúng thì không phải là một người mà là một bóng người màu đen thì càng chuẩn xác hơn.

Nương theo dáng vẻ của bóng đen đó, có thể mơ hồ nhìn thấy được thứ hắc ảnh mặc trên người là trường bào kiểu cổ đại, tóc dài buông xõa, còn thúc quan cẩn thận.

Nhìn thấy Du Đường bước tới, bóng đen lập tức đứng lên, đạp chân lướt về phía trước.

【 ký chủ cẩn thận! Đó là tư thế công kích! 】

Giọng Tiểu Kim vừa thốt lên, hắc ảnh kia đã dùng tốc độ cực kỳ nhanh xong tới chỗ Du Đường đang đứng!

Du Đường lập tức nâng tay thủ thế chặn lại một kích, cứ thế mà bị ép cho thối lui hai bước, y hô to: "Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?"

Nhưng hắc ảnh không hề trả lời, tiếp tục xông vào tấn công Du Đường như vũ bão, y chỉ có thể gắng gượng giao thủ cùng hắc ảnh, từng chiêu từng thức của đối phương đều tàn nhẫn khủng khiếp, luôn luôn nhắm vào những chỗ yếu hại trên người Du Đường để tấn công!

Hai bên giao thủ mười mấy chiêu liên tục, tay phải của hắc ảnh giơ lên, linh khí xung quanh nhanh chóng hóa thành trường kiếm đen nhánh, thẳng tay chém thật mạnh vào người Du Đường!

Tiểu Kim gào rống:【 ký chủ, không gian linh hồn là không gian của ngài, ngài cũng có thể tạo ra trường kiếm!】

"Đang cố tạo đây!" Chỉ trong chớp nhoáng, lòng bàn tay Du Đường cũng xuất hiện một thanh trường kiếm lóe lên hàn quang lạnh buốt, giơ lên phía trước ngăn cản chính diện trường kiếm của hắc ảnh!

Bởi vì đã từng xem qua Sở Đoạn Ly luyện kiếm vài lần, hơn nữa y cũng có chút thân thủ được đúc kết ở những thế giới trước, cho nên khi sử dụng trường kiếm cũng không quá mức ngượng nghịu.

Nhưng không ngượng nghịu là một cấp bậc, còn có kinh nghiệm nó lại là một cấp bậc khác.

Hiển nhiên hắc ảnh có kinh nghiệm phong phú hơn y rất nhiều, hơn nữa từng chiêu kiếm của hắc ảnh còn làm Du Đường cảm nhận được một thứ huyền diệu có tên gọi là 'Kiếm ý' .

Chung quy "kiếm ý" là cảm giác rất phức tạp.

Trong chốc lát lại có cảm giác như cơ thể bị thái dương thiêu đốt, chốc lát lại như rơi vào sông băng, thực lực non nớt của Du Đường không cách nào địch nổi khí thế và uy áp của kẻ kia, khí thế tấn công như vũ bão ép cho y liên tiếp bại trận, phải lùi về phía sau!

"Ngươi rốt cuộc là ai?!" Sau khi kết thúc mấy trăm chiêu kiếm, trên người Du Đường đã xuất hiện thêm rất nhiều miệng vết thương đan xen, phải chống trường kiếm xuống đất để đứng vững, mệt đến mức thở hồng hộc.

Mà hắc ảnh kia lại nhàn nhã đứng yên tại chỗ, tay cầm kiếm buông thõng, dáng người thẳng như cành trúc, tư thái tự nhiên không hề có vẻ gì là mệt mỏi.

Hắc ảnh cũng không trả lời câu hỏi của Du Đường, chỉ cho y thời gian hai giây để nghỉ ngơi, sau đó lại tiếp tục nâng trường kiếm trong tay lên, dùng lôi đình chi thế(*) đâm thẳng lại đây!

(*) Lôi đình chi thế: khí thế sấm sét.

Lần này, hắc ảnh dùng toàn lực mà đâm, đôi mắt của Du Đường không nhanh bằng tốc độ của đối phương, không hề có bất cứ cơ hội nào để né tránh, sau đó thì bị trường kiếm đâm xuyên qua ngực, cả người bị ghim cứng tại chỗ!

【 ký chủ!! 】 Tiểu Kim lúc này đã hóa thân thành lão hổ, giãy giụa trong chiếc lồng vững chắc do hắc ảnh thiết hạ, gào rống đến lạc cả giọng.

Nhưng sau một lúc lâu, cả nó và Du Đường đều sững sờ trợn mắt nhìn hắc ảnh kia.

Bởi vì sau khi đâm xuyên qua ngực Du Đường, hắc ảnh dần dần hiện lên dáng vẻ của chính mình.

Tóc đen dài mượt được thúc gọn gàng bởi ngọc quan ôn nhuận, mặc một thân trường bào nguyệt bạch, cổ tay áo được thắt chặt, trên mu bàn tay của người đó cũng có mười nhánh hoa văn kim sắc y đúc với hoa văn trên mu bàn tay Du Đường, lại ngẩng lên nhìn gương mặt kia, gương mặt của hắc ảnh dần lộ diện giống y như đúc với Du Đường, chỉ khác ở chỗ là gương mặt đó lạnh nhạt như tảng băng.

Người giống hệt Du Đường cứ đứng sừng sững tại chỗ, nhìn chăm chú y một lúc thật lâu, sau đó gương mặt lạnh lẽo kia đột nhiên trở nên dịu dàng, rồi chậm rãi nở nụ cười tươi tắn, nói với Du Đường: "Mau tỉnh lại đi, đã đến lúc ngươi nên nhớ lại rồi."

Vừa mới dứt lời, thân thể của hắc ảnh liền hóa thành chùm sáng rực rỡ rồi dần tiêu tán trước mặt Du Đường và Tiểu Kim.

Cũng ngay lúc đó, Tiểu Kim hoàn toàn mất quyền hạn với hệ thống, hệ thống tự động phân tích số liệu, sau đó cả Du Đường và Tiểu Kim trong hình thái lão hổ bị cuốn vào bão số liệu, cưỡng chế nhảy chuyển tới thế giới cuối cùng!

Khi mở choàng mắt ra lần nữa, Du Đường phát hiện bản thân đang đứng giữa không trung, tay cầm trường kiếm, mặc một thân trường bào cổ trang nguyệt bạch y như trang phục của hắc ảnh vừa nãy, chẳng qua lúc này trên người y còn có thêm một tầng chiến giáp màu bạc.

Ngẩng đầu nhìn lên thì phía trên là tầng mây đen đặc, dày nặng u ám, ở nơi xa xăm cao tít tắp còn treo một quả cầu đang tản ra ánh sáng đỏ rực như máu, mới nhìn qua thì chẳng biết đó là mặt trăng hay mặt trời.

Ở dưới mặt đất, các tu sĩ loài người được bao bọc bởi một tầng linh khí nhàn nhạt đang chiến đấu kịch liệt với vô số ma vật đen ngòm, mang hình thù xấu xí ghê tởm, chúng chen lấn lúc nha lúc nhúc, được ánh sáng của quả cầu trên cao nhuộm thành màu đỏ thẫm quỷ dị.

Tiếng gào rống, tiếng thét thê lương thảm thiết vang vọng rung chuyển toàn bộ không gian chung quanh.

Du Đường còn chưa kịp mở miệng dò hỏi thì đã nghe thấy tiếng Tiểu Kim lo lắng nói: "Ký chủ, ở thế giới này, em không nhận được bất kỳ dữ liệu nào cả."

Tiểu Kim lúc này đã biến thành một lão hổ to lớn, nó cũng giống Du Đường, không cần cánh mà vẫn đứng vững vàng giữa không trung, nó nhanh mồm nhanh miệng hội báo tình huống với y: "Nhưng mà, em có ký ức của con hổ này."

Giọng điệu của Tiểu Kim ẩn chứa đôi chút phấn khích: "Nó cũng tên là Tiểu Kim, 300 năm trước được ngài là thần minh của thế giới này nhận nuôi, lần này em và ngài xuống dưới nhân giới để hỗ trợ tu sĩ nhân loại chiến đấu với ma vật!"

"Những ký ức của con hổ này đều ăn khớp với những đoạn ngắn ký ức mà em từng nhớ lại! Cho nên, có lẽ nào đây chính là thế giới mà ngài và Ngụy Uyên đã gặp nhau vào mười vạn năm về trước không?!"

Tiểu Kim vừa dứt lời, đầu Du Đường bỗng nhiên đau đớn khủng khiếp, ký ức của thân thể này không ngừng tràn vào trong ý thức.

Y tên Du Đường, sinh ra là con người, từ nhỏ đã thiên phú trác tuyệt, cha mẹ vì muốn chấn hưng tông môn, dứt khoát rút đi tơ tình của Du Đường từ khi còn nhỏ, sau đó chỉ dẫn y bái nhập làm đồ đệ của cao nhân, tiến hành tu tập vô tình đạo theo chỉ dẫn của sư phụ, cuối cùng đắc đạo phi thăng, tiến vào Thần Giới, trở thành thần minh.

Bởi vì trong lòng không có bất kỳ vướng bận gì, cho nên dù cho đã đắc đạo phi thăng tới Thần Giới, Du Đường vẫn một lòng say mê tu luyện, bế quan trăm năm ngàn năm, cuối cùng tu luyện tới trình độ không người địch lại, thậm chí còn được xưng là thái tử Thần giới, là vị Thần duy nhất có khả năng kế vị Thiên Đạo.

Thế nhưng Du Đường lại chẳng hề thấy hứng thú với chuyện làm người kế vị của Thiên Đạo, sau khi đột phá thực lực thượng thừa, y cảm thấy cuộc sống mình ngoài tu luyện ra thì chẳng có gì khác, quá nhàm chán vô vị, bèn bắt đầu tốn tâm tư vào những chuyện khác.

Tỷ như trồng trọt đủ các loại linh thụ, linh quả, trồng hoa dưỡng cỏ, tiếp theo đó thì ngẫu nhiên nhìn thấy một con hổ con lạc mẹ đang kêu ngao ngao trong rừng, thấy đáng yêu bèn xách về nuôi, đặt tên là Tiểu Kim.

Mặc dù Du Đường tu vô tình đạo, lại bị rút đi tơ tình kể từ khi còn nhỏ, thế nhưng do tu vi quá cao, lại tìm hiểu đại đạo qua trăm năm ngàn năm, thế nên ngoại trừ việc không có cảm giác với tình yêu, với nam sắc nữ sắc, thì mọi mặt khác không hề bị ảnh hưởng.

Hơn nữa khí chất của vị thần minh cũng theo dòng thời gian mài dũa mà ngày càng thêm nhu hòa ấm áp, phảng phất có thể bao dung vạn vật, dễ dàng làm cho người khác sinh ra cảm giác thân thiết.

Thế cho nên bất kể ai quen biết Du Đường, dù là thần minh hay con người, thậm chí thần thú sủng vật hay tinh linh hoa cỏ cây cối đều rất có thiện cảm với y.

Tiểu Kim thì coi Du Đường như cha như mẹ, nó bám dính y như sam, lẽo đẽo theo sau cả ngày lẫn đêm.

Lần này sở dĩ bọn họ đến chiến trường đồ ma, là bởi vì ở Nhân giới đột nhiên xuất hiện một khe hở thông đến Ma giới, vô số ma vật từ đó cuồn cuộn tràn vào ăn mòn Nhân giới, nếu cứ để mọi việc tiếp tục tiếp diễn thì Nhân giới nhất định sẽ xảy ra họa sinh linh đồ thán.

Du Đường biết được chuyện này, không đành lòng trơ mắt nhìn cảnh núi thây biển máu, thế nên làm trái với quy định mà Thiên Đạo lập ra cho Thần giới rằng, Thần minh không được phép can thiệp vào việc xảy ra dưới nhân giới dưới bất kỳ tình huống nào, mà áp chế tu vi, gánh lấy phản phệ, lẻn ra khỏi Thần giới, đi tới chiến trường đồ ma!

Sau khi tiếp nhận toàn bộ ký ức, cơn đau trong đại não cũng dần dịu đi, Du Đường cuối cùng cũng hoàn toàn thích ứng với thân thể này, thậm chí còn có cảm giác ký ức này chính là ký ức của mình, thân thể này cũng là thân thể của chính mình.

"Hẳn đây là tiểu thế giới mô phỏng lại thế giới mười vạn năm về trước." Du Đường trả lời Tiểu Kim: "Thế giới thứ mười này có lẽ sẽ tái diễn lại quá khứ đã từng trải qua của chúng ta, kích thích cho cả ngươi và ta khôi phục toàn bộ ký ức."

---

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top