Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ mười (11)

Tiểu Kim cong đuôi chạy bổ nhào ra ngoài, da mặt chín đỏ như gấc, sờ lên phỏng chừng nóng muốn bỏng cả tay. Thế nhưng khi chạy xa khỏi động phủ tầm đâu đó mười dặm, nó lại khựng chân lại.

Bởi vì nó mới vừa sực nhớ ra rốt cuộc thì ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi Bạch Phong dỗ nó ăn hết linh quả rồi giúp nó vận công hóa hình, ban đầu thì mọi chuyện vẫn thuận lợi, nhưng đến giữa chừng thì đột nhiên dược lực bị bạo phát, kinh mạch trong cơ thể phảng phất như bị liệt hỏa nung chảy, làm nó đau không nhịn được tru lên từng hồi, khóc lóc um sùm.

Cuối cùng thì không chịu nổi nữa trực tiếp lăn ra hôn mê bất tỉnh.

Thứ duy nhất nó nhìn thấy trước khi hôn mê là gương mặt lo lắng phát điên của Bạch Phong, luống cuống gọi to tên của nó. Chờ đến khi tỉnh lại thì đã là cảnh tượng hai người cùng ôm nhau ngủ trên giường.

Tiểu Kim vươn cánh tay, khẩy khẩy dòm vào y phục trên người thì phát hiện trên cơ thể không hề có bất kỳ vết thương nào, hơn nữa toàn bộ đau đớn cũng đã biến mất, tinh thần thoải mái nhẹ nhàng.

Chắc là Bạch Phong giúp nó vượt qua kiếp nạn.

Chẳng qua không biết là anh ta đã dùng biện pháp nào.

"Chẳng lẽ anh ta bị thương là vì cứu mình?" Tiểu Kim đột nhiên nhận ra điều này thì hoàn toàn ngây người ra, nó xoay người nhìn về phía động phủ của Bạch Hổ.

Dựa theo tính tình của người nọ, đáng nhẽ ra lúc này anh ta phải sớm đuổi theo để chọc ghẹo, để túm đuôi nó kéo về, thế nhưng bây giờ một chút động tĩnh cũng chẳng có.

Bao nhiêu thẹn thùng xấu hổ ban nãy đều biến thành lo lắng sợ hãi.

Tiểu Kim nắm tay thành quyền, siết chặt lại, đi qua đi lại, do dự cắn môi rồi quyết định lấy lý do quay lại lấy kiện áo ngoài, hùng hổ như sấm dậy lăn về lại động phủ của Bạch Hổ.

"Tiểu Kim!" Giọng của Du Đường truyền tới từ phía chân trời xa xa làm động tác bước chân của Tiểu Kim dừng lại, thân thể cũng cứng đờ.

"Chủ nhân?" Tiểu Kim lo lắng bồn chồn hỏi Du Đường: "Sao ngài lại tới đây?"

"Ngươi chạy khỏi Thanh Hòe cốc hơn mười ngày rồi, ta lo lắng nên đến đây tìm ngươi......" Du Đường hạ xuống từ không trung, nhìn thấy dáng vẻ con người của Tiểu Kim thì sửng sốt một chút.

"Bạch Hổ thế mà thành công giúp ngươi hóa hình......." Y chợt nhớ tới lời khoe khoang của Tiểu Kim trước kia, cười rộ lên: "Ta nhớ trước kia ngươi đã từng nói với ta ngươi là một mỹ thiếu niên, hiện giờ xem ra quả thật rất xinh xắn."

Y lại hỏi: "Bạch Hổ giúp ngươi một việc lớn như thế, ngươi đã cảm tạ anh ta chưa?"

"Em......" Nhắc tới chuyện này, biểu tình trên mặt Tiểu Kim tức khắc trở nên rối rắm.

Du Đường kinh ngạc: "Ngươi không nói lời cảm tạ?"

"...... Dạ." Tiểu Kim ngượng ngùng cúi mặt đùa nghịch ngón tay của chính mình.

"Không chỉ có không nói lời cảm tạ, em, em còn mắng anh ta." Tiểu Kim kể hết mọi việc vừa phát sinh ở trong động phủ cho Du Đường nghe.

Du Đường nghe xong thì cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, bèn gõ đầu nó một cái, khoanh tay ra vẻ: "Ngươi đó, mấy thế giới trước không phải lúc nào cũng mở miệng khoe khoang bản thân là chuyên gia tình cảm sao? Tại sao đến phiên mình thì lại đần như vậy?"

"Em......ai bảo anh ta trước kia luôn bắt nạt em cơ?" Tiểu Kim uể oải nói: "Ai sẽ cảm thấy một cái tên chuyên gia rình mò bắt nạt mình từ nhỏ đến lớn lại thích mình được cơ chứ?"

"Hơn nữa anh ta chưa từng nói gì hết......" Tiểu Kim xụ mặt: "Nhỡ đâu em tự mình đa tình, chẳng phải là sẽ thành trò cười cho Bạch Hổ sao?"

Du Đường cũng hơi giật mình.

Xác thật, nếu không chịu thổ lộ, thì làm sao có thể nói là thích?

Vả lại, nhỡ đâu Bạch Hổ chỉ ôm tâm thái đùa giỡn cho vui thì người bị tổn thương sẽ là Tiểu Kim.

"Ngươi về Thanh Hòe cốc trước đi." Du Đường trầm tư suy nghĩ một lát thì vỗ vỗ bả vai của Tiểu Kim, trấn an nó: "Ta sẽ tới thăm Bạch Hổ, giúp ngươi xem xem anh ta có bị thương thật hay không, nhân tiện thăm dò tâm ý của Bạch Phong, nếu anh ta có ý định đùa giỡn tình cảm của ngươi thì ta đây nhất định sẽ đánh cái tên tra nam kia từ đầu hổ thành đầu heo, đảm bảo cha mẹ anh ta cũng nhận không ra."

"Dạ." Tiểu Kim ngoan ngoãn gật đầu, nhấc bước định về nhà, nhưng chợt nghĩ ra cái gì, lại nói với Du Đường: "Cái đó, kỳ thật ngài cũng đừng đánh Bạch Phong, anh ta trợ giúp em hóa hình, em còn chưa cảm tạ anh ta....."

Du Đường nhẹ nhướng mày nhìn nó.

Mặt Tiểu Kim lập tức đỏ bừng, vội vàng đạp mây chạy té khói, không dám quay đầu lại nhìn Du Đường lấy một cái.

*

Thẳng đến khi trời tối mịt Du Đường mới trở về Thanh Hòe cốc.

Lúc vừa về đến bên ngoài sân thì nhìn thấy Ngụy Uyên đang luyện bộ kiếm pháp mà ban ngày y chỉ dạy, còn Tiểu Kim đang đờ đẫn cầm một đóa hoa cúc mà tinh linh hoa tặng cho nó, vừa bứt cánh hoa vừa lẩm nhẩm " thích, không thích, thích, không thích...."

"Sư tôn!"

"Chủ nhân!"

Thấy Du Đường trở về, hai thiếu niên ở trong sân nhanh chóng chạy lại, vẫy tít cái đuôi vô hình, làm Du Đường bỗng có loại cảm giác ấm áp như phụ huynh vừa đi làm về đến nhà được hai đứa trẻ nhà mình chạy ra đón.

Y hỏi qua tình hình luyện tập của Ngụy Uyên, lại sửa cho hắn vài động tác luyện chưa đúng, sau đó thì lấy trong không gian tùy thân ra một bàn đồ ăn, bày biện chỉn chu trên bàn đá được đặt dưới cây hòe để Ngụy Uyên ăn trước.

Còn bản thân thì kéo Tiểu Kim tới một góc, chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Tiểu Kim hỏi dồn: "Bạch Phong thế nào rồi ạ? Anh ta có bị thương không ạ?"

Du Đường nhớ lại lời dặn dò của Bạch Phong với mình.

—— hy vọng Thần Quân giữ bí mật với Tiểu Kim chuyện ta vì giúp nó hóa hình mà hao tổn máu đầu tim và nửa viên nội đan, bởi vì đây đều là do ta cam tâm tình nguyện, ta không muốn dùng ân tình nợ nghĩa để trói buộc tình cảm của Tiểu Kim.

—— hơn nữa dăm ba thương tổn cỏn con này ta nghỉ ngơi vài hôm là được rồi, căn bản cũng không cần phải làm to chuyện.

Dáng vẻ của Bạch Phong khi đó cực kỳ nghiêm túc lại thành khẩn, không hề giống với dáng vẻ lúc bình thường hay đùa giỡn Tiểu Kim chút nào.

"Anh ta đúng là có bị nội thương, nhưng không nghiêm trọng." Du Đường nói: "Ta đã vận công giúp Bạch Phong trị thương, cũng đã để lại rất nhiều linh dược trân quý, phỏng chừng anh ta sẽ nhanh khá lên thôi."

"Thế ạ!" Tiểu Kim thở phào một hơi: "Vậy là tốt rồi."

"Đúng rồi, ta có nói với Bạch Phong rằng ngươi gửi lời cảm tạ cho anh ta, Bạch Phong đã trả lời thế này." Du Đường thanh thanh giọng nói, bắt chước dáng vẻ của Bạch Phong: "Thần Quân, ngài giúp ta chuyển lời cho Tiểu Kim, nếu thật sự muốn cảm tạ ta thì hãy ba chân bốn cẳng mà lăn về động phủ của Bạch Hổ, giúp ta bưng trà đổ nước, đấm chân bóp vai, thẳng đến khi ta vừa lòng mới thôi."

"......" Tiểu Kim nghe đến đây thì thần sắc lo lắng trên gương mặt bay biến sạch sẽ, tay nắm thành quyền, nghiến răng ken két: "Cái tên Bạch Hổ đầu chó này!"

Nhưng mà dù nói như vậy, khóe miệng của nó lại vụng trộm cong lên, sau đó thì vội vã chạy ra ngoài.

Du Đường gọi với theo: "Đi luôn sao? Không ăn cơm à?"

"Vâng ạ!!" Tiểu Kim vừa chạy vừa nói: "Thằng cha kia tính tình xấu như chó, nếu em mà chậm chân thì sau này anh ta sẽ tìm em trả thù! Mỗi ngày sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế trêu chọc em từ sáng tới đêm mất!!"

Nhìn theo bóng dáng của Tiểu Kim chạy càng lúc càng xa rồi mất hút, Du Đường cũng không nhịn nổi cười rộ lên.

"Ái chà, tuổi trẻ thật là tốt." Cây hòe già thở dài thườn thượt: "Xem ra Tiểu Kim ngốc nghếch nhà ta cũng rơi vào bể tình rồi ~"

Đám hoa tinh cũng nhao nhao lên nói: "Thì đó, đám chúng ta muốn hóa hình cũng chỉ có mà nằm mơ, Bạch Hổ đại nhân hao tâm tổn sức cỡ đó để giúp Tiểu Kim hóa hình, nếu mà nói anh ta không thích Tiểu Kim thì bọn ta không tin đâu nha~"

"Ôi chao, tình yêu thật là tốt đẹp, không biết Thần Quân nhà ta khi nào mới có thể tìm được một người lưỡng tình tương duyệt để làm đạo lữ......."

"Nhưng mà Thần Quân tu vô tình đạo mà, tơ tình cũng mất rồi, làm sao có thể lưỡng tình tương duyệt với ai được cơ chứ?"

Cuộc trò chuyện của đám tinh linh hoa cỏ đều lọt hết vào trong tai của Ngụy Uyên.

Thiếu niên đang ôm bát cơm gắp đồ ăn chợt dừng lại một chút, chầm chậm quay đầu hỏi cây hòe già: "Tiền bối, dựa theo lời của các ngươi, nếu tìm được tơ tình của sư tôn thì có thể phá vỡ vô tình đạo, sau đó sư tôn có thể thích người khác sao?"

------

editor anh quan

Giờ mới để ý, Tiểu Kim vừa chuyển đến thế giới này là chạy biến sang nhà Bạch Phong luôn, về nhà được đâu đó hai lần, mỗi lần được một tí =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top