Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ năm ( 48 )

Lục Thanh Uyên căn bản không nhớ rõ bản thân đã làm gì Du Đường, chỉ là sau khi tỉnh lại thì cảm thấy cơn đau khi bị phản phệ tra tấn giảm bớt rất nhiều.

Hắn đứng dậy đi tìm Du Đường thì thấy y đang ngồi trong thư phòng lật xem truyện tranh.

Bèn chạy lại ngồi xổm xuống, chống cằm nhìn chằm chằm Du Đường rồi chu môi lên: "Bà xã, thơm chồng một cái nào."

Du Đường bóp môi hắn cho chu hẳn ra ngoài rồi trêu: "Cái miệng heo này anh thơm không nổi."

"......" Lục Thanh Uyên hừ một tiếng rồi lẩm bẩm: "Làm gì có con heo nào đẹp bằng chồng anh?"

Sau đó hắn đứng dậy, kéo cái tay đang bóp miệng mình ra, cúi người hôn cái chóc lên mặt Du Đường, nở nụ cười cực kỳ lưu manh: "Anh bị heo hôn, anh cũng biến thành heo, hai ta ai cũng thành heo rồi."

Du Đường: "......"

Hệ thống phì cười:【 Hai người là quỷ ấu trĩ thì có!】

"Đừng làm loạn." Du Đường đẩy hắn ra rồi hỏi: "Em từng nói người theo đuổi em xếp hàng từ Cây Thiên Đàng đến Hỏa Ngục Trì còn chưa hết, anh nghe đồn Hỏa Ngục Trì ở tầng chót nhất của Ma Giới nhưng anh chưa từng đến đó, em có thể mang anh tới đó tham quan một lần không?"

"Sao anh lại đột nhiên nhắc tới Hỏa Ngục Trì?" Lục Thanh Uyên nhíu mày, khuyên nhủ: "Anh là thiên sứ, càng xuống sâu địa ngục thì cơ thể sẽ càng cảm thấy khó chịu, không nên đi thì hơn."

"Nhưng anh nghe nói ở Hỏa Ngục Trì có những đóa liên hỏa rực cháy quanh năm, là cảnh đẹp khó gặp nhất trên đời này." Du Đường nháy mắt với hắn: "Em mang anh tới đó ngắm cảnh một lần được không?

Du Đường mê hoặc kiểu này Lục Thanh Uyên làm sao chịu nổi.

Chỉ cần một cái nháy mắt, hắn đã giơ cờ trắng đầu hàng, đồng ý đưa Du Đường đi tham quan Hỏa Ngục Trì.

Trong lúc Lục Thanh Uyên đi chuẩn bị hành lý, nụ cười treo trên khóe môi Du Đường hạ xuống, khép lại quyển manga tổng tài vốn dùng để ngụy trang trong tay. Giấu ở bên dưới là một cuốn sách tranh cũ kỹ in hình một đóa liên hỏa trên mặt bìa.

Trước khi hắn tiến vào thư phòng, Du Đường vẫn luôn đang ngồi xem quyển sách này.

Tác dụng lớn nhất của liên hỏa là:

—— có thể làm người sử dụng hoàn toàn mất đi một năm ký ức.

Thời gian nhiều nhất y có thể bầu bạn với Lục Thanh Uyên chỉ còn khoảng nửa năm, vì muốn giảm bớt thương tổn cho tiểu ác ma khi mình rời đi, Du Đường mới đi đào bới đống sách vở trong thư phòng của hắn. Rốt cuộc thì cũng tìm được cuốn sách nói về liên hỏa, thứ có thể khiến người ta mất đi một năm ký ức.

Từ buổi đầu hai người gặp gỡ đến lúc thấu hiểu rồi yêu nhau, thẳng đến khi y rời đi đều trong vòng một năm này.

Cho nên chỉ cần cho Lục Thanh Uyên dùng liên hỏa, ký ức liên quan đến Du Đường trong khoảng thời gian này sẽ biến mất hoàn toàn.

Chỉ mong rằng hắn có thể quên hết mọi thứ rồi sống thật vui vẻ hạnh phúc.

Nhưng Du Đường vẫn còn có chút do dự.

Bởi lẽ bản thân y không hề muốn quên Ngụy Uyên mà thậm chí còn nỗ lực lật tung ký ức, đào bới chân tướng mọi chuyện.

Mình làm như vậy với Lục Thanh Uyên, liệu có thật sự là đang làm đúng hay không?

Nhưng hiện tại mọi việc đã quá cấp bách, trước tiên cứ hái liên hỏa về đã, coi như là chuẩn bị trước cho sau này.

*

Ma giới được chia làm chín tầng địa ngục, xuống càng sâu thì càng náo nhiệt.

Trước kia, Lục Thanh Uyên cực kỳ khinh thường kết bạn với những ác ma khác cho nên hắn luôn tung tăng ở tầng thứ nhất, rất ít khi mò xuống tầng dưới.

Lần này hắn mang Du Đường đi tham quan tầng thứ chín gây xôn xao không nhỏ cho dân cư bản địa. Đặc biệt là khi bên cạnh hắn còn có một thiên sứ đang cực kỳ hăng hái như được đi du lịch, điều này thậm chí còn gây xôn xao lớn hơn.

Du Đường và Lục Thanh Uyên rủ nhau vào bar uống rượu, khách khứa trong bar liền tụm năm tụm ba tám chuyện, chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Lục Thanh Uyên?"

"Đúng là hắn!"

"Không ngờ có thể gặp được người thật ở đây!"

"Nhìn kìa, hắn là Lục Thanh Uyên đó!" Một nam ác ma nói với nữ ác ma bên cạnh: "Nghe nói mình hắn đấu với toàn bộ thiên sứ của Thiên Giới, lại còn đạp đổ cả cửa lớn của Thiên Thần Điện, dọa cho các thiên sứ chấp pháp sợ đến mức đái trong quần!"

Du Đường nghe thấy những lời này thì suýt sặc rượu, có chút dở khóc dở cười.

Nếu những thiên sứ chấp pháp biết được bản thân ở Ma Giới bị bôi đen đến mức như vậy thì không biết có tức chết luôn không?

Lục Thanh Uyên nhìn thế chứ thực ra cực kỳ hưởng thụ lời khen của đồng loại, cười tươi đến mức hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết, nhàn nhã đặt tay lên vai Du Đường rồi nói: "Anh thấy chưa? Đây đều là fan não tàn của em đó! Tuy rằng em không thường xuyên đến đây, nhưng truyền thuyết về em vẫn luôn nổi đình nổi đám ở nơi này!"

Du Đường lườm hắn rồi bổ một đao xuống: "Ha hả, nếu fan của em biết lần em lên Thiên Giới đó còn đứng khóc hu hu hu ở trước mặt bao nhiêu thiên sứ như vậy, thì hiện tại lại có thêm một truyền thuyết nữa rồi đấy."

"......" Lục Thanh Uyên dỗi phồng má, xị mặt quay phắt đi chỗ khác.

Đám ác ma ở bên kia thì vẫn miệt mài tám chuyện.

Một nữ ác ma kinh ngạc thốt lên: "Thật à? Vậy thì cuối cùng Ma Giới của chúng ta cũng có ngày nở mày nở mặt! Từ nay Lục Thanh Uyên sẽ trở thành idol tiếp theo của ta!"

Nhưng mà vừa dứt lời, nữ ác ma đó lại chuyển tầm mắt sang Du Đường rồi liếm môi nói: "Nhưng mà so với Lục Thanh Uyên, ta lại càng thích thiên sứ thuần khiết đứng bên cạnh kia hơn......."

"Thiên sứ đẹp trai soái khí như vậy chắc chắn có x rất lớn, ta còn chưa được qua đêm với thiên sứ bao giờ, lần này phải hỏi thử xem anh ta có muốn làm với ta không......"

"Phụt khụ khụ khụ......"

Du Đường nghe thấy những lời này thì giật nảy mình phun hết rượu trong miệng ra, thế là quần áo của Lục Thanh Uyên hưởng hết.

Mặt hắn đen như đít nồi, chỉ vào cái quần ẩm ướt của mình rồi mỉm cười hỏi Du Đường: "Bà xã à, giờ mới có tám giờ tối anh đã không nhịn được rồi sao?"

"???"Du Đường trợn tròn mắt khiếp sợ với mạch não của Lục Thanh uyên.

Tại sao chuyện gì hắn cũng thể lái sang chuyện đó được?

Nhưng cũng may Lục Thanh Uyên chỉ cợt nhả có một câu đó thôi rồi ngừng lại.

Sau đó hắn đứng lên vươn tay lấy từ trong hư không ra một cái áo choàng đen nhánh, không màng đến sự ngăn cản của Du Đường mà trùm áo choàng lên đầu y. Cái mũ choàng to đùng che hết phân nửa khuôn mặt Du Đường, ngăn cách với tầm mắt của những ác ma khác.

Làm xong mấy chuyện này, Lục Thanh Uyên lại chậm rãi ngồi lại chiếc ghế chân cao ở quầy bar, nhẹ gõ mũi giày xuống đất một tiếng.

Rầm rầm rầm ——

Toàn bộ cửa sổ cửa chính của quán bar đều đóng sập lại.

Sương đen bò tràn lan bịt kín toàn bộ khe hở làm tất cả đều sợ đến ngây người.

"Chuyện gì xảy ra vậy?'

"Sao không mở cửa ra được?"

"Đ.m! Sương đen này là từ đâu ra? Tại sao lại chứa nhiều ma lực đến vậy?"

Đám ác ma hoảng hốt nhìn nhau vô thố.

Mà kẻ khởi xướng là Lục Thanh Uyên kia lại vỗ tay mấy tiếng, đem sự chú ý của mọi người hướng về phía mình sau đó chậm rãi nói: "Các vị đoán không sai, ta chính là Lục Thanh Uyên."

Hắn quét mắt một lượt qua đám ác ma đang trợn mắt ngạc nhiên kia rồi cười nhe răng: "Mà vị đang đứng cạnh ta đây chính là người yêu của ta, Du Đường."

"Ta hy vọng các vị quản tốt đầu óc và cái miệng của các vị. Nếu có kẻ nào sinh ra ý nghĩ không an phận với người yêu ta thì....."

"Ta không ngại chặt đầu rút lưỡi của các vị ra rồi treo dưới tầng hầm ngầm lâu đài của ta để làm tiêu bản đâu."

Du Đường: "......"

--

Editor Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top