Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ năm (49)

Hệ thống cười ha hả: 【 ha ha ha, ký chủ, em cảm thấy Chủ Thần đại nhân ở thế giới này thật sự bị bệnh nặng lắm rồi đó! 】

Du Đường bất đắc dĩ than phiền: Những câu tuyên bố trung nhị bá đạo kiểu này của hắn ta nghe còn thiếu sao?

Nhưng mà thật ra chủng tộc ác ma đa phần ai cũng trung nhị, Lục Thanh Uyên nói xong chẳng ai dám phản bác, qua mười mấy giây sau lại còn sôi nổi hô hào: "Bọn ta đảm bảo quản được cái miệng của mình! Cùng không dám nghĩ gì nữa!"

"Các ngươi cũng thức thời đấy." Lục Thanh Uyên lúc này mới hài lòng gật gù, giơ tay phất một cái thì sương đen tan biến hết, sau đó nhàn nhã cầm một ly rượu vang trong tay bartender, cụng nhẹ vào ly của Du Đường rồi nâng lên môi uống một hơi cạn sạch.

Cuối cùng còn tự cho là ngầu mà quay sang wink một cái với Du Đường. (wink: nháy mắt)

"Nhìn đi, ông xã của cưng có phải rất trâu bò không?"

"......"

Du Đường đang định giả vờ dỗi hắn nhưng đối mặt với cặp mắt lấp lánh kia thì lại không nhịn được cười phụ họa: "Đúng đúng đúng, ông xã của anh là ngầu nhất."

Lúc này Lục Thanh Uyên mới rầm rì hai tiếng tỏ vẻ vừa lòng.

Hai người nhậu nhẹt với đám ác ma kia mấy tăng liền đến tận 11 giờ tối.

Lục Thanh Uyên dựa vào thực lực của bản thân uống sạch hơn phân nửa cái quán bar, làm cho mọi người nhìn thấy hắn bưng ly rượu kề cà đi đến chỗ mình là kiếm cớ trốn sạch.

Tuy rằng trở thành ác ma đã lâu nhưng thực ra hắn vẫn chưa tiếp xúc với nhiều ác ma như vậy bao giờ. Bây giờ gặp được rồi lại uống với nhau vài ly rượu, cảm thấy tính cách của họ đều thẳng thắng, mặc dù tính tình có hơi tàn bạo nhưng lại rất mực sùng bái kẻ mạnh, giao lưu cũng khá là vui.

Lần đầu tiên trải nghiệm việc nhậu nhẹt chơi bời với một đám ác ma tôn sùng mình như idol, Lục Thanh Uyên cảm thấy cực kỳ vui sướng, tâm tình nặng nề cũng bay biến hết. Hắn tóm được ai cũng phải khoe khoang: "Nhìn thấy không, bà xã của ta là thiên sứ đó."

"Bà xã của ta còn rất đẹp trai, là thiên sứ tốt nhất trên đời này."

Lại còn đắc ý dào dạt nói: "Tất cả các ngươi có thèm cũng không có mà húp đâu."

"Ngươi nhìn ai đấy? Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa ta đào tròng mắt của ngươi ra...."

Nói xong hắn lại ôm chầm lấy Du Đường rồi dựa đầu vào bả vai y, cười đến mức mi mắt cong cong: "Bà xã yêu dấu, bà xã yêu dấu của em.....Chúng ta mãi ở bên nhau được không?"

Du Đường rũ mắt nhìn hắn rồi bất đắc dĩ nói: "Tiểu ác ma, em say rồi."

"Em không hề say!" Lục Thanh Uyên kéo Du Đường ra khỏi quán bar: "Chúng ta còn chưa tham quan Hỏa Ngục Trì! Những đóa liên hỏa nở rộ đẹp nhất là vào đêm khuya, chúng ta đến đó ném đá ước nguyện đi......Ước rằng chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau."

Du Đường bỗng giật mình cảm thấy những lời Lục Thanh Uyên vừa nói có chút không thích hợp lắm. Y vừa định thăm dò nhưng khi vừa ra bên ngoài đã bị hắn bế ngang lên.

Tiểu ác ma sải bung đôi cánh đen khổng lồ bay lên giữa không trung.

Thu hút cả đám đông tụ tập lại chỉ trỏ.

Tiếng cười ha hả của Lục Thanh Uyên vang vọng cả bầu trời đêm, hắn hô to: "Các ngươi đều phải nhớ kỹ, người yêu của ta là một thiên sứ! Anh ấy tên là Du Đường! Anh ấy là người ta yêu thương nhất trên đời này!"

Du Đường ngượng chín cả mặt, vội vàng kéo mũ áo choàng trùm kín đầu rồi khẽ quát: "Lục Thanh Uyên, em say thật rồi!"

Y ngẩng đầu lên nhìn Lục Thanh Uyên tính mắng thêm vài câu thì bỗng nhiên khựng lại, có ánh nước lập lòe ở đuôi mắt của tiểu ác ma.

Nếu như không nhìn lầm thì đó chắc hẳn là nước mắt.

"Đi thôi, chúng ta đến Hỏa Ngục Trì."

Lục Thanh Uyên ôm Du Đường rồi sải cánh bay thẳng về hướng của Hỏa Ngục Trì. Gió đêm thổi tung vạt áo sơ mi, hai người dần hòa làm một thể với đêm tối ở địa ngục.

Từ phía trên nhìn xuống có thể thấy được đô thị Ma Giới đông đúc nhộn nhịp chen lẫn với những ngọn núi đá óng ánh đủ sắc màu cao ngất, giống như một giấc mộng phồn hoa, khiến người ta không phân rõ được đâu là hiện thực đâu là hư ảo.

"Lục Thanh Uyên?" Du Đường thử gọi tên tiểu ác ma.

"Hửm?"

Lúc bấy giờ ánh nước lập lòe nơi đuôi mắt của Lục Thanh Uyên đã hoàn toàn biến mất, tựa như chưa bao giờ xuất hiện.

Cảm giác kỳ lạ trong lòng Du Đường càng lúc càng tăng thêm, nhưng lại nhất thời không biết nói cái gì, chỉ còn cách trầm mặc vùi đầu vào ngực hắn.

Hỏa Ngục Trì là danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất Ma Giới.

Lẽ ra nửa đêm là thời điểm nơi đây đông du khách tham quan nhất, nhưng khi Lục Thanh Uyên mang theo Du Đường đáp xuống Hỏa Ngục Trì thì Y mới phát hiện nơi này chẳng có lấy một bóng người.

"Em đặt bao hết chỗ này đêm nay rồi." Lục Thanh Uyên kề sát vào tai Du Đường phun lời cợt nhả: "Em là em nghĩ cho anh, sợ nhiều người quá sẽ phá hỏng giây phút tình thú của đôi ta."

"Bây giờ anh đã được đến đây chơi rồi, có thấy vui vẻ không?"

Du Đường kinh ngạc cảm thán nhìn liệt hỏa đang thiêu đốt bừng bừng trong ao nước đen nhánh kia. Nếu nói rằng Cây Thiên Đàng nơi chuyển sinh thiên sứ, thì Hỏa Ngục Trì lại là nghĩa trang mai táng linh hồn ác ma.

Một nơi là để trọng sinh luân hồi, một nơi lại là ăn mòn hủy diệt.

Linh hồn tội lỗi của ác ma lắng đọng xuống đáy ao khiến nước ao hóa thành màu đen, lại bởi vì phẫn nộ và không cam lòng với cái chết của bản thân, khiến cho nước ao đen nhánh lại bốc cháy lên một tầng liệt hỏa rực cháy quanh năm không tắt.

Liên hỏa được nuôi dưỡng bởi linh hồn của ác ma, sinh trưởng trong liệt hỏa bừng bừng, từng đóa từng đóa chen lấn đan xen nhau, đẹp quỷ dị đến nỗi khiến lòng người chấn động.

"Đẹp quá." Du Đường ngồi xổm xuống, tuy rằng cách một khoảng khá xa nhưng vẫn có thể cảm giác được sức nóng đang tỏa ra từ Hỏa Ngục Trì.

"Nếu anh thích như vậy....." Lục Thanh Uyên cũng bắt chước y ngồi xổm xuống, hai bàn tay đặt trên đầu gối, bởi vì thân cao chân dài, cằm lại gối lên mu bàn tay, khiến cho cơ thể hắn rụt lại thành một đống. Lục Thanh Uyên chớp mắt nhìn Du Đường rồi nói: "Vậy bà xã yêu quý của em có thể thưởng cho em một cái thơm môi được không?"

Du Đường bị dáng vẻ đáng yêu của hắn mê hoặc, bèn duỗi tay xoa nhẹ cái đầu xoăn mềm mại rồi thò đầu lại gần mổ vào môi hắn một cái: "Như vậy được chưa?"

"Ừm." Lục Thanh Uyên cực kỳ an phận.

Hắn lấy từ trong túi ra một cục đá to bằng bàn tay, đưa tới trước mặt Du Đường: "Nghe nói viết lên đá tên của hai chúng ta rồi ném xuống ao, là có thể phù hộ hai ta luôn được ở bên nhau."

Nói đến đây, hắn lại thở dài thườn thượt: "Chỉ là người ta hay nói rằng, lời ước nguyện là để nói cho thần minh nghe, ông ta nghe thấy thì mới có cơ hội hóa thành hiện thực."

"Nhưng mà.....Thế gian này lại chỉ có hai vị thần là Thần Ánh Sáng và Thần Hắc Ám, Thần Ánh Sáng tạo ra Cây Thiên Đàng để hồi sinh thiên sứ, nhưng Thần Hắc Ám lại xây dựng Hỏa Ngục Trì để cầm tù và hủy diệt linh hồn ác ma....."

"Cho nên kể cả Thần Hắc Ám có nghe được ước nguyện của em, ông ta sẽ còn cười nhạo em vô tri đến mức buồn cười."

"......"

Những lời của Lục Thanh Uyên làm bầu không khí trở nên nặng nề.

Du Đường khựng lại một chút rồi duỗi tay cầm lấy cục đá trong tay ác ma, dùng thuật pháp khắc lên từng nét cái tên của mình và Lục Thanh Uyên. Lại nghĩ đến gì đó, ngón tay y động đậy rồi khắc thêm một trái tim to bao bọc bên ngoài tên của hai người, cuối cùng vươn hai tay nắm lấy tay đối phương rồi nhẹ giọng nói: "Nhắm mắt lại đi, chúng ta cùng ước nguyện."

Y trịnh trọng nói: "Không phải là ước nguyện với Thần Hắc Ám, mà là ước nguyện với thần minh trong lòng."

"Anh nghĩ rằng nếu thần minh có thể nghe được thì nhất định sẽ thực hiện nguyện vọng của em."

Lục Thanh Uyên ngẩn người ra một lúc rồi cười rộ lên, trong con ngươi hiện lên chút cảm xúc khó tả.

Hắn siết chặt lấy cục đá sau đó đặt lên tay Du Đường rồi nói: "Thần minh của ta, người có đang nghe không."

"Ngàn vạn lần đừng nghĩ đến việc hiến tế linh hồn của bản thân để cứu ta, cũng đừng tự cho là thông minh mà tìm cách khiến ta quên đi người rồi một mình sống sót. Được không?"

---

Editor Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top