Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ năm ( 50 )

Những lời này của hắn như đang nói với thần minh, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều là hướng về phía Du Đường.

Dù cho có trì độn đến mức nào thì y cũng phát hiện, thần minh trong lời của Lục Thanh Uyên chính là mình.

Sau khi hiểu được ý tứ của đối phương, Du Đường mới hậu tri hậu giác ý thức được hóa ra ý nghĩ của bản thân mình đã bị Lục Thanh Uyên phát giác ra từ lâu.

Những hành động kỳ lạ của hắn trong buổi tối ngày hôm nay cũng lập tức có thể giải thích được.

"Em.....biết từ lúc nào?"

Du Đường đang định rút tay về nhưng lại bị Lục Thanh Uyên siết chặt lấy.

"Ám Chi Mắt." Lục Thanh Uyên nói: "Nhất cử nhất động của anh ở trong thư phòng em đều thấy hết."

"Hơn nữa những cuốn sách trong thư phòng em đều đã đọc đi đọc lại đến mòn cả rồi. Anh đột nhiên đòi tới xem liên hỏa ở Hỏa Ngục Trì, làm gì có chuyện chỉ vì đơn thuần muốn tham quan cảnh sắc tàn nhẫn này?"

Hắn cười khổ một tiếng rồi nói: "Em lúc đó còn đang khó hiểu tại sao đau đớn do phản phệ bỗng nhiên giảm bớt, quả nhiên là do anh làm việc ngốc nghếch."

"Anh còn định thừa dịp em không chú ý để trộm liên hỏa đúng không? Cái trò xiếc lừa gạt trẻ con này làm sao có thể qua mắt được em....."

Du Đường không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến nước này, bèn mở miệng giải thích: "Kỳ thật là do em suy nghĩ nhiều, anh muốn tới Hỏa Ngục Trì là vì....."

"Tham quan ngắm cảnh?" Lục Thanh Uyên ngồi khoanh chân bên cạnh ao, chỉ tay vào đóa liên hỏa kia rồi nói: "Vậy thì hai ta ngồi đây ngắm cảnh, ngắm chán rồi thì về."

"Từ bây giờ anh không được phép chạm vào những đóa liên hỏa này dù chỉ là một chút, chỉ cần anh chạm vào chúng, em sẽ phá hủy toàn bộ Hỏa Ngục Trì."

"......" Du Đường im thin thít.

Y biết rằng bây giờ dù cho có nói gì thì cũng chỉ giống như đang chống chế tìm cớ, cuối cùng chỉ còn cách khẽ thở dài rồi ngồi xuống bên cạnh Lục Thanh Uyên.

Trên tay mân mê cục đá viết tên hai người rồi nhẹ nhàng ném vào Hỏa Ngục Trì.

Tầm mắt của Lục Thanh Uyên dời theo hòn đá ném xuống nước ao đen nhánh.

Nhân cơ hội này, một dòng khí lực màu xám nhẹ nhàng chui ra từ đầu ngón tay Du Đường, im hơi lặng tiếng cuốn lấy từng mảnh cánh hoa rồi giấu vào trong áo choàng

"Thần minh nghe thấy nguyện vọng của em rồi." Sau khi giấu kỹ những cánh hoa, Du Đường mới nói: "Ông ta bảo anh nói với em rằng."

Lục Thanh Uyên siết chặt nắm tay rồi hỏi: "Nói cái gì."

"Ông ta bảo ông ta sẽ đồng ý với yêu cầu của em."

"Những gì em không muốn thì thần minh đều sẽ không làm." Du Dường dùng ngữ điệu chân thành nhất nhẹ nhàng nói ra lời nói dối mà đến bản thân y cũng chẳng tin nổi: "Thần minh sẽ luôn ở cạnh bên em, thẳng đến khi cơ thể em lụi tàn, thẳng đến khi linh hồn em bị hủy diệt."

Lục Thanh Uyên lẳng lặng nhìn Du Đường một lát, mặt mày nhíu chặt mới dần giãn ra, sau đó hắn vươn tay nắm lấy tay Du Đường rồi dịu giọng trả lời: "Được, em tin anh."

Từ lúc đó trở đi, Du Đường không hề đụng vào những bông liên hỏa kia lấy một chút, sắc trời dần dần chuyển từ tối đen sang âm u chứng minh ban ngày ở Ma Giới đã đến.

Lục Thanh Uyên lại mang Du Đường quay về, trước khi đi hắn nhìn thật sâu vào khuôn mặt căng thẳng đang cố tỏ ra trấn định của Du Đường, quyết định im lặng không nói thêm bất cứ điều gì.

*

Sau khi hai người quay về lâu đài của Lục Thanh Uyên, hắn sợ Du Đường đi ra khỏi đây sẽ chịu tổn thương vì ma chướng của địa ngục bèn nhốt y vào trong trang viên, tuyệt đối không cho phép ra ngoài. Còn thiết lập tầng tầng lớp lớp kết giới xung quanh trang viên, chỉ cho phép vào không cho phép ra.

Hơn nữa hắn còn đam mê chụp ảnh và ghi hình, suốt ngày lăm le chụp hình Du Đường, một ngày có thể chụp ra được cả một gian phòng dán đầy ảnh chụp.

Cuối cùng Du Đường phải ép hắn dừng lại, nói rằng có thích chụp hình thì cũng không thể chụp suốt như thế, Lục Thanh Uyên mới chịu nghe lời hạn chế bớt lại sở thích.

Theo thời gian từng ngày trôi qua, phản phệ trên người Lục Thanh Uyên càng ngày càng nghiêm trọng, hắn sợ hãi trong khi ngủ bản thân sẽ mất đi lý trí làm tổn thương đến Du Đường nên bắt đầu cự tuyệt giấc ngủ.

Bản thân hắn vốn là ác ma, không ngủ cũng không có vấn đề nên hắn quyết tâm không ngủ nữa. Dù cho Du Đường có khuyên nhủ như thế nào thì hắn cũng không nghe, nhưng mà kể cả có như vậy thì hắn cũng vẫn chịu khó nhắm mắt lại nằm bên cạnh y, cứ mỗi một lúc lại mở to mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt người yêu.

Như muốn khắc sâu dáng vẻ của đối phương vào linh hồn.

Mỗi khi nghĩ đến việc linh hồn của mình sắp hoàn toàn bị hủy diệt, Lục Thanh Uyên lại khó có thể khống chế tâm trạng tang thương, hắn chẳng biết rốt cuộc bây giờ hắn mong muốn điều gì.

Một bên thì hy vọng sau khi mình chết đi, Du Đường có thể khôi phục cuộc sống bình thường, vui vẻ hạnh phúc mà sống. Một bên lại hy vọng Du Đường mãi mãi nhớ đến hắn, khắc ghi hắn vào lòng, đừng bao giờ quên rằng trên thế gian này từng có một ác ma tên Lục Thanh Uyên yêu Du Đường bằng cả trái tim.

"Đường Đường......" Đêm khuya tĩnh lặng, Lục Thanh Uyên mím chặt môi, trong mắt đong đầy sợ hãi nghẹn ngào, hắn không dám đánh thức Du Đường mà chỉ ôm chặt lấy y, hèn mọn thút thít nói ra ước nguyện chân thật của bản thân: "Em muốn sống....."

"Em muốn vĩnh viễn ở bên anh.....Em không muốn chết.....Em còn chưa muốn chết....."

Trước kia Lục Thanh Uyên không sợ chết.

Sau khi sảng khoái báo thù xong, hắn cũng không hề có ý muốn tiếp tục tồn tại.

Rốt cuộc thì hiệp nghị ký kết với Thần Hắc Ám cũng tương đương với việc phán cho hắn án tử hình. Chẳng qua là hoãn lại chưa chấp hành mà thôi.

Trước khi gặp được Du Đường, hắn cảm thấy bản thân dù sao cũng đã chết từ lâu, nhờ có Thần Hắc Ám trao đổi lợi ích thì hắn mới báo được thù, nhưng hắn đã giết quá nhiều nhân loại cho nên kết cục hồn phi phách tán của hắn chẳng qua chỉ là trừng phạt đúng người đúng tội.

Đến khi chân chính đặt một người trong lòng, hắn mới phát hiện bản thân khao khát được sống đến mức nào.

Muốn sống lâu thêm một chút, thêm một chút nữa thôi......

Tiếng nức nở nghẹn ngào của ác ma phá vỡ không gian tĩnh lặng của màn đêm, khiến người ta nặng nề tới mức hít thở không thông. Người đang nằm trong lòng hắn nghe thấy tiếng khóc thì tim đau như bị đao cắt, đuôi mắt lặng yên không một tiếng động chảy ra hai dòng nước mắt.

Trong lòng Du Đường đã hạ quyết tâm, nhất định phải cứu được Lục Thanh Uyên, nhất định phải để hắn sống sót.

*

Thấm thoắt nửa năm qua đi, hôm nay là sinh nhật của Lục Thanh Uyên, Du Đường cố ý đi học làm bánh, mua nguyên vật liệu rồi tự tay xuống bếp nướng một cái bánh kem sinh nhật.

Bánh kem hai tầng trắng tinh, ở giữa những lớp bánh được phết sốt sô cô la, bên ngoài điểm xuyết đường viền hoa hồng bằng kem, trên mặt còn trang trí những quả dâu tây xếp thành hình trái tim, ở giữa trái tim còn viết một hàng chữ: "Happy birthday ông xã thân yêu!."

Ma văn phản phệ nay đã bò lan ra khắp mặt của Lục Thanh Uyên. Tiểu ác ma đã từng kiêu ngạo về diện mạo mỹ miều của mình đến thế, nay lại theo bản năng nâng hai bàn tay lên che kín khuôn mặt.

Du Đường giữ chặt tay hắn rồi nghiêng thân mình đặt một nụ hôn lên trán của Lục Thanh Uyên, dịu dàng nói: "Đừng che, dù em có biến thành như thế nào thì anh cũng rất yêu thích."

Hốc mắt Lục Thanh Uyên cay xè, hắn nắm lấy tay Du Đường rồi gật đầu lia lịa.

"Ừm."

Sau khi thổi tắt nến, cắt bánh kem, Du Đường chủ động hôn lên đôi môi của Lục Thanh Uyên, sau đó mang bản thân dâng hiến cho tiểu ác ma.

Ngày đêm luân chuyển.

Dục vọng khi thấm đẫm tình yêu cũng trở nên thần thánh mà thuần khiết biết bao, không còn chỉ đơn giản là bản năng và nhu cầu. Lần này, Lục Thanh Uyên và Du Đường đều hoàn toàn phóng túng bản thân.

*

Lục Thanh Uyên đã chịu đựng nửa năm không ngủ, sau lần phóng túng này thì cuối cùng cũng đã ngủ mất, hắn ôm người yêu trong lòng an ổn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Khi ánh sáng nhạt của buổi sớm mai len lỏi qua khe hở của rèm cửa chiếu vào trong phòng, Du Đường mở hai mắt. Y nhẹ nhàng ấn ngón tay lên trán Lục Thanh Uyên, làm một phép thuật nho nhỏ khiến hắn ngủ say.

Sau đó mới ngồi dậy khoác thêm quần áo rồi bước xuống giường, lôi từ dưới gầm giường ra một cái rương nhỏ. Mở ra thì bên trong đều là búp bê Tây Dương và máy bay đồ chơi do Lục Thanh Uyên tàng trữ giấu giếm, lúc trước do bị y trêu nhiều quá nên tiểu ác ma giận dỗi ném cái rương xuống gầm giường không thèm đụng đến nữa.

Nhưng hắn không biết rằng Du Đường lợi dụng lần đó trộm giấu chiết xuất liên hỏa vào trong rương.

Y hiểu tính của Lục Thanh Uyên, chỗ đồ chơi trẻ con kia được xem như lịch sử đen của hắn, nếu như còn mang ra chơi đồ hàng thì sẽ bị trêu ghẹo không thôi, cho nên trong khoảng thời gian ngắn hắn chắc chắn sẽ không đụng vào cái rương này. Nếu giấu chiết xuất liên hỏa ở đây thì tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.

Sau khi lấy lọ chiết xuất hoa ra, Du Đường lại đẩy cái rương vào lại gầm giường, ngồi vào mép giường, vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt mày Lục Thanh Uyên, trong mắt chỉ còn thê lương và khổ sở.

Xin lỗi em, tiểu ác ma, anh chỉ hy vọng em có thể sống sót.

Dùng cơ thể khỏe mạnh và linh hồn hoàn chỉnh, tự do tự tại sống một cuộc đời vui vẻ hạnh phúc.....

Thật lâu sau đó, Du Đường mới áp xuống được cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy lòng, vặn nắp lọ chiết xuất ra đưa lên môi dốc cạn rồi cúi người hôn lên bờ môi của Lục Thanh Uyên.....

---

editor anhquan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top