Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ sáu ( 04 )

Lúc đám người Du Đường quay trở về nhà thì Tiểu Hàn cũng vừa mới sắc thuốc xong, nó bưng khay thuốc nhìn chằm chằm Du Thất đang vác Sở Đoạn Ly như vác gạo, nhíu mày nghi hoặc: "Du đại phu, hai người đang khiêng ai vậy?"

Nó bê khay thuốc đặt lên bàn đá trong viện rồi đi lại dòm sát mặt Sở Đoạn Ly, ngạc nhiên mở to hai mắt: "Oa! Mỹ.........nam nhân?"

Tiểu Hàn mới có 13 - 14 tuổi, vẫn còn ở độ tuổi tò mò, trong ấn tượng của nó chỉ có nữ nhân mới có thể đẹp đến mức như vậy. Du Thất lại còn đang vác người trên vai khiến cho nó nhận thức sai lầm, không nhịn được sờ cằm hỏi: "Hay là nữ hiệp khách giả nam trang hành tẩu giang hồ?"

"Nhìn bộ dạng này là.....bị trọng thương sao?"

"Lắm chuyện quá!" Du Đường dở khóc dở cười cốc đầu thiếu niên một cái rồi phân phó nó đi nấu nước.

Sau đó y bảo Du Thất khiêng Sở Đoạn Ly vào nhà, đặt lên trên giường.

Du Đường vươn tay định cởi bỏ y phục trên người Sở Đoạn Ly, quay sang thấy Du Thất thẳng nam vẫn còn đứng lù lù một đống bên cạnh thì khựng lại, y ho nhẹ một tiếng rồi bảo: "Du Thất, ngươi ra ngoài trước đi!"

"Thiếu gia, ta lo hắn tỉnh lại sẽ đả thương ngài!"

Du Đường mỉm cười dịu dàng, nhìn Sở Đoạn Ly mang khuôn mặt giống hệt vai ác ở các thế giới trước với ánh mắt nhu hòa, chậm rãi nói:

"Ngươi yên tâm đi, hắn vĩnh viễn sẽ không gây tổn thương cho ta."

"......" Du Thất ngơ ngác nhìn thiếu gia nhà mình, bỗng có cảm giác bản thân hóa thành cái bóng đèn, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý lui ra bên ngoài.

Lúc này Du Đường mới lấy kéo ở trong hòm thuốc ra cắt y phục dính máu trên người Sở Đoạn Ly, lộ ra thân thể chồng chất vết thương. Vết sẹo mới cũ đan xen lên nhau, không hề thua kém với Thẩm Dục.

Khi liên tưởng đến thân thể của vai ác ở các thế giới trước, Du Đường bỗng giật mình suy nghĩ, có khi nào Ngụy Uyên cũng đã từng phải chịu qua bao nhiêu thống khổ như vậy, cho nên mới bị an bài vào thân phận thế này.

Chở Tiểu Hàn bưng chậu nước tới, Du Đường bắt đầu cẩn thận rửa sạch miệng vết thương cho Sở Đoạn Ly, bôi thuốc, băng bó, lúc sau thì thi châm định bức cổ độc của hắn ra ngoài.

Nhưng ngoại thương thì dễ chữa, Phệ Tâm tình cổ lại không phải thứ dễ chọc vào. Du Đường cố gắng thi châm vài lần đều không có tác dụng, mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, đành phải cắn răng uống vội hai viên thuốc liều mạnh mới có thể tiếp tục.

Đến lúc ăn cơm tối, Du Thất nghe y nói về bệnh tình của Sở Đoạn Ly, lại nhìn sắc mặt của y không được tốt, trong lòng gã biết rằng là do cứu Sở Đoạn Ly nên thiếu gia mới mỏi mệt như vậy, bèn nói: "Thiếu gia, hay là để ta thử dùng nội lực bức cổ độc của hắn ra ngoài xem sao?"

"Không được." Du Đường lắc đầu: "Trong thân thể hắn vốn đã có hai luồng nội lực đang đấu tranh kịch liệt, nếu ngươi làm thế sợ là đã trị không hết thì chớ mà bệnh của hắn lại còn nặng thêm."

Đêm hôm đó Du Đường cũng không nghỉ ngơi mà chuyên tâm đào bới đống sách cổ và y thư ở trong nhà.

Bởi vì thật ra trong lòng y biết rõ cách để cứu Sở Đoạn Ly.

Trong tiểu thuyết có viết một đoạn như thế này, Du Đường sở dĩ trở thành bạch nguyệt quang của Sở Đoạn Ly, chính là bởi vì y dời cổ độc từ người hắn sang người mình, sau đó lại dùng y thuật gia truyền đổi mắt cho hắn, hy sinh đôi mắt của chính mình để Sở Đoạn Ly có thể nhìn thấy ánh sáng. Cuối cùng thì bị cổ độc tra tấn đến mức chỉ còn là bộ xương di động, rồi chết một cách cực kỳ bi thảm.

Nhưng lần này, Du Đường không muốn đi theo cốt truyện nữa. Y muốn tìm ra một phương pháp khác để cứu Sở Đoạn Ly. Như vậy thì dù kết cục cuối cùng vẫn là phải rời đi thì cũng không làm hắn cảm thấy áy náy.

Nhưng mày mò tìm kiếm đến khi ngọn nến gần tàn, Du Đường mới thất vọng nhận ra ngoại trừ việc mang cổ độc dời đến cơ thể của mình thì không còn bất cứ biện pháp nào có thể cứu Sở Đoạn Ly. Y xoa xoa chân mày nhíu chặt, cảm giác thân thể cực kỳ choáng váng, nếu còn không ngủ thì cũng sẽ lăn ra đây hôn mê, đành chống người đứng dậy lê bước đến mép giường.

Thở dài thườn thượt, chau mày nhìn Sở Đoạn Ly đang nhắm nghiền mắt, ngứa ngáy vươn tay chọc nhẹ vào trán của nam nhân: "Ai, sao chẳng có lấy một biện pháp nào tốt hơn để cứu ngươi...."

Còn chưa dứt lời thì tay đã bị người tóm chặt, Du Đường kinh ngạc nhìn người đang nằm trên giường đang mở mắt trừng trừng, hắn duỗi tay kéo y vào lòng rồi xoay người, đè y xuống dưới thân.

Du Đường: "???"

"Méo!!" Hệ thống hoảng sợ nhảy vọt lên giường, dùng móng vuốt ngắn tũn cố gắng đẩy Sở Đoạn Ly ra khỏi người ký chủ nhà mình:【 ký chủ, hắn định làm gì vậy!】

Du Đường nhìn đôi mắt mở trừng trừng trống rỗng vô hồn, lại cảm nhận nhiệt độ nóng rực trên người đối phương, trong lòng lộp bộp một chút.

Cốt truyện nói rằng Phệ Tâm tình cổ làm người ta mất đi lý trí, lại liên tưởng đến phương pháp tu luyện của Hợp hoan giáo, rồi lại nhớ đến chuyện tà giáo thèm thuồng Sở Đoạn Ly đến nhỏ cả nước dãi....

Nói trắng ra thì cái thứ tình cổ rác rưởi này chẳng qua là xuân dược có khả năng cắn nuốt nội công thôi chứ gì nữa!

"Chắc là tình cổ của hắn phát tác, nếu không thể làm giảm bớt triệu chứng thì có thể sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, khi đó tính mạng hắn sẽ gặp nguy hiểm."

Du Đường né tránh định trốn thoát thì phát hiện ra tố chất cơ thể của mình so với Sở Đoạn Ly kém hơn quá nhiều, căn bản có muốn thoát cũng không thoát nổi.

Cảm nhận được động tác xé y phục của hắn và hơi thở nóng rực đang phả vào người mình, y bèn quay sang bảo hệ thống: "Tiểu Kim, ra ngoài canh cửa cho ta."

"Đừng kinh động đến Tiểu Hàn và Du Thất, bằng không ta sẽ cảm thấy ngại ngùng."

Dù sao việc này bọn họ cũng đã từng làm rất nhiều lần, thêm một lần này cũng không sao.

【 nhưng mà thân thể của ký chủ.....】

"Không sao, không chết được."

【 Vâng ạ. 】 hệ thống săn sóc giúp Du Đường mở chương trình miễn đau, sau đó héo rũ bò xuống giường chạy ra ngoài canh cửa, trong phòng chỉ còn lại Du Đường và Sở Đoạn Ly.

Nam nhân mang dung mạo tuyệt mỹ, mái tóc đen chảy dài buông xuống gương mặt rồi lướt qua lồng ngực Du Đường. Cũng bởi vì thần trí không rõ ràng lại nóng lòng muốn được giải thoát, động tác và diện mạo của hắn hoàn toàn đối lập với nhau.

Đẹp như thiên tiên nhưng lại thô bạo dã man như mãnh thú.

Hai người quấn quýt lấy nhau, Du Đường cảm giác có dòng máu ấm áp trào ra khỏi cơ thể, tuy rằng không cảm nhận được đau đớn, nhưng cũng biết lần này chắc hẳn là đã bị thương.

Cuối cùng thì ngất xỉu hôn mê.

Ngày hôm sau Du Đường bị đánh thức bởi bộ võ mèo nhún của hệ thống, nó nhảy lên liều mạng dùng hai cái đệm thịt măng cụt dẫm vào mặt y liên tục.

【 ký chủ, Tiểu Hàn gõ cửa kìa, bảo rằng cơm sáng làm xong rồi, khi nào ngài ăn! 】

Du Đường vẫn còn đang mơ màng chưa tỉnh hẳn, nỗ lực đề cao âm lượng từ chối người đang đứng ngoài cửa. Sau đó y cố gắng chống cơ thể ngồi dậy nhưng lại mất sức ngã nhoài ra.

Ngã vào ngực của Sở Đoạn Ly.

Nam nhân đang ngủ mơ kia rên lên một tiếng nhưng chẳng hề tỉnh lại.

Du Đường liếc nhìn hắn một cái lại nhớ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, tức khắc cảm thấy thẹn đến mức đầu bốc khói, vội vàng lăn xuống khỏi người đối phương, gian nan mặc lại y phục rồi bò xuống giường, chân tay vô lực đành phải đỡ mép giường rồi di chuyển dần ra mép bàn, lấy từ ngăn kéo ra một lọ thuốc, nuốt hết bốn viên một lần.

Lúc lâu sau mới có thể vực dậy được tinh thần, cẩn thận dọn dẹp lại đống hỗn độn trên giường.

Tiểu Hàn ăn sáng no nê rồi Du Đường mới gọi nó vào bảo muốn tắm rửa, nhờ nấu hộ một thùng nước nóng thật lớn, Du Thất thì phụ trách bê vào trong phòng. Y miễn cưỡng che giấu bộ dạng thê thảm của mình, đến lúc bọn Du Thất Tiểu Hàn ra ngoài rồi, Du Đường mới run lẩy bẩy vịn tường đến chỗ thùng tắm.

Nước nóng làm thân thể cảm thấy nhẹ nhàng lại thư giãn, Du Đường ngâm trong thùng một lúc thì mơ màng ngủ quên mất. Chờ đến khi hệ thống chú ý thì y đã chìm hẳn xuống nước.

Nó kêu meo meo ầm ĩ để gọi Du Đường dậy, đáng tiếc là vì y đã quá mệt mỏi nên chẳng có tác dụng gì.

Đến khi hệ thống lâm vào tuyệt vọng, một bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng thò vào vớt Du Đường đang chìm nghỉm trong thùng tắm lên.

Cảm giác không thể hít thở biến mất, lại nghe được tiếng gọi của hệ thống, Du Đường lúc này mới mơ màng mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn người đang tóm lấy mình, đầu óc còn đang bay trên mây không phân tích ra tình huống trước mắt.

Chỉ cảm thấy gương mặt trước mắt mình rất quen thuộc, cũng không nghĩ gì mà buột miệng gọi cái tên vừa thổi qua ý thức:

"Uyên Nhi, ngươi đã đến rồi à?"

---

Editor anh quan

Vi diện này là cổ đại, rất lãng mạn, mang phong cách võ hiệp giang hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top