Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ sáu (17)

Khi Sở Đoạn Ly mở cửa sổ chui vào thì Du Đường đã ngoan ngoãn trở về cuộn chăn nằm trên giường.

Cửa sổ mở ra đón gió thu mang theo dư vị huyết tinh nồng đậm vào trong phòng.

Sở Đoạn Ly đóng cửa sổ, đi đến giá rửa tay, cẩn thận rửa tay rửa mặt sạch sẽ.

Sau đó mới đi đến trước giường, lại không hề lên giường, mà là ôm trường kiếm xếp bằng ngồi trên mặt đất.

"Thần y, thực xin lỗi vì đã không để ngươi tự tay giết Cao Ngọc Phong." Hắn nói với Du Đường: "Nhưng mà trước khi hắn chết ta đã hỏi ra được một chuyện, kẻ chủ mưu trong thảm án diệt môn Du gia năm đó chính là Ninh Vương."

Nói đến đây, Sở Đoạn Ly ngừng một chút, tiếp tục nói: "Mặt khác còn có thêm thu hoạch ngoài ý muốn."

"Năm đó trong số những kẻ ngươi không thấy rõ, đại khái cũng có cả người của Đức Kiến sơn trang, thân phận của người này lại còn không hề thấp."

Du Đường nghe thế thì rất kinh hãi.

Danh môn chính phái lại đi liên hợp với vương tôn quý tộc làm ra chuyện tày trời này, không sợ sẽ bị trời phạt sao?

"Ừ, ta hiểu rồi." Du Đường nói lời cảm tạ với Sở Đoạn Ly: "A Ly, cảm ơn ngươi giúp ta báo thù."

"Đây đều là ta thiếu ngươi, thần y không cần khách khí."

Du Đường bò đến sát mép giường ngắm nhìn người đang ôm kiếm ngồi ở kia, dải lụa đỏ đã bị Sở Đoạn Ly kéo xuống giặt sạch quấn quanh cổ tay, bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh đến mức làm người ta không cách nào liên tưởng đến người mặt không đổi sắc chém người như chém rau trên đường phố ban nãy.

Y vươn tay kéo kéo dải lụa đỏ trên cổ tay Sở Đoạn Ly, hỏi hắn: "Sao ngươi không lên giường ngủ?"

"Trên người ta mang quá nhiều huyết khí, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của ngươi."

Sở Đoạn Ly trả lời: "Đêm nay sợ là sẽ không an toàn, ta ngồi canh giữ ở đây nhỡ có cọng cỏ lay gió thổi nào thì cũng kịp phòng bị."

"Thần y cứ yên tâm ngủ đi, không cần quan tâm đến ta."

"......"

Cái tên quân tử Sở Đoạn Ly này phân chia khoảng cách quá rõ ràng, làm Du Đường bực đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Lúc ban ngày y ngủ nhiều quá rồi, hiện giờ trong đầu lại toàn là Sở Đoạn Ly, căn bản ngủ không được.

Lăn qua lộn lại, lại lăn qua lộn lại mấy vòng, bắt chước hệ thống meo meo, lăn từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong, cuối cùng còn bày trò lăn thi với hệ thống xem ai lăn nhanh hơn.

Sở Đoạn Ly nghe tiếng vải vóc cọ xát từng đợt bên tai, tiếng lăn lộn trên giường, hơi chau mày hỏi: "Thần y, ngươi không ngủ được sao?"

"Đúng vậy, ban ngày ngủ nhiều quá nên giờ không ngủ thêm được nữa." Du Đường dừng lăn, bò đến mép giường nói bên tai Sở Đoạn Ly: "Ta thấy ngươi cũng không ngủ được, hay chúng ta tán gẫu một lát đi?"

Hắn chịu đựng cảm giác ngứa ngáy lỗ tai, vô thức xê dịch sang bên cạnh tránh né: "......Tán gẫu chuyện gì?"

"Tâm sự về ngươi." Du Đường nói: "Ta muốn biết tại sao võ công của A Ly lại cao cường như vậy?"

Nghĩ đến hình ảnh máu me be bét vừa rồi, da đầu Du Đường vẫn còn tê dại.

Bộ dáng của Sở Đoạn Ly như vậy, chung quy cũng vẫn làm y cảm thấy hơi sợ hãi.

"......" Sở Đoạn Ly nghe thấy y hỏi thì sững sờ trong chốc lát, mới nói: "Quả nhiên, ta dọa ngươi sợ rồi sao."

Tâm tư của Du Đường bị nhìn thấu, nhưng y cũng không định giấu giếm hắn, trực tiếp ăn ngay nói thật: "Đúng là ta có hơi sợ thật, nhưng ta cũng không đồng tình với bọn người kia."

"Đối với loại người muốn chơi hội đồng xúm vào lấy mạng ngươi này, phải ăn miếng trả miếng với chúng, không cần thiết phải thủ hạ lưu tình."

Sở Đoạn Ly nhấp môi, đáy lòng phảng phất có hơi xúc động, trái tim trong lồng ngực cũng trở nên mềm mại.

Lần đầu tiên có người thừa nhận hắn.

Hắn còn tưởng rằng Du Đường xuất thân Du gia thiện tâm, sẽ phỉ nhổ loại ma đầu tà giáo giết người vô số như hắn. Cho rằng đại phu ốm yếu này sau khi chứng kiến cảnh huyết tinh kinh dị đêm nay thì sẽ sợ hãi hắn.

Nhưng sự thật chứng minh rằng đối phương không hề để ý, thậm chí còn nhanh chóng tiếp nhận hắn....

"Những việc ta đã trải qua....." Sở Đoạn Ly siết chặt vỏ kiếm trong tay, cố gắng nhấc bước trong bóng tối để tiến về phía ngọn lửa ấm áp nhỏ nhoi đang cháy bập bùng.

"Ngươi thật sự muốn biết sao?"

Du Đường thấy hắn bắt đầu mở lòng thì vội vàng nói: "Muốn."

Sở Đoạn Ly đột nhiên phì cười rồi trả lời: "Được, ta đây sẽ kể cho ngươi nghe."

----

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top