Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ sáu (26)

Một câu nói của Du Đường thành công làm mặt của Sở Đoạn Ly ửng hồng từ lúc còn ở chân núi tới tận khi về đến Ly Nguyệt Cung.

Khi tới trước cửa lớn Ly Nguyệt Cung, sự xuất hiện của bọn họ lại dọa cho toàn bộ giáo đồ Ly Nguyệt Cung một phen hú vía.

Nói đúng ra là chúng giáo đồ nhìn thấy Sở Đoạn Ly cẩn thận cõng Du Đường trên lưng, thì toàn bộ đều kinh hãi trợn tròn mắt, trợn đến nỗi muốn lọt tròng mắt ra ngoài.

Nhưng sau đó họ lập tức quỳ xuống, cung kính hô to: "Cung nghênh cung chủ hồi cung!"

Cũng theo lời dặn dò của hai vị hộ pháp, hành lễ với Du Đường: "Cung nghênh thần y đích thân tới Ly Nguyệt Cung!"

Mấy ngàn người quỳ gối trước cửa cung, đồng thanh hô vang như hô khẩu hiệu.

Làm Du Đường xấu hổ đến mức chôn mặt vào lưng Sở Đoạn Ly.

Sở Đoạn Ly thật ra chẳng cảm thấy có chỗ nào không đúng, hắn chỉ ừ một tiếng rồi đi thẳng về phía trước.

Các giáo đồ đang quỳ lập tức dịch đầu gối tạo thành một lối đi cho bốn người một meo meo, quỳ sấp nhìn theo bọn họ đi vào Ly Nguyệt Cung.

Thế nhưng trước khi đi vào cửa cung mở rộng, bước chân của Sở Đoạn Ly đột nhiên dừng lại, hắn nói: "Từ hôm nay trở đi, các ngươi không được gọi người này là thần y."

"Sửa lại thành cung chủ phu nhân."

"Nếu ta nghe thấy kẻ nào gọi sai thì cứ chiếu theo cung quy xử phạt, đã hiểu chưa?"

Du Đường:???

Lời vừa nói ra đã khiến tất cả mọi người sửng sốt.

Du Đường trơ mắt nhìn mấy ngàn người sững sờ hóa đá, đồng thời cứng đờ đồng thanh hô to: "Thuộc hạ đã hiểu!!"

Sau đó họ lại còn bổ sung thêm: "Cung nghênh cung chủ và cung chủ phu nhân hồi cung!"

Sở Đoạn Ly lúc này mới gật gù hài lòng, cõng Du Đường vào cửa.

Quy mô của Ly Nguyệt Cung quá rộng lớn.

Lầu các đình đài, hành lang cung điện, hòn non bộ uốn lượn, tiểu đình mưa bụi, Du Đường chỉ mới liếc qua thôi đã hoa mắt chóng mặt.

Lòng thầm nghĩ tài lực của Ly Nguyệt Cung quả nhiên không hổ là môn phái giàu có số một số hai võ lâm, có thể đứng cạnh so kè với triều đình và Đức Kiến sơn trang.

Mất gần một tháng vây công mà tứ đại tà giáo kia còn chưa đánh nổi tới sườn núi, cổng chính của Ly Nguyệt Cung nhìn như thế nào bọn chúng cũng chẳng biết.

Du Đường cảm thán rằng Sở Đoạn Ly xác thật nói không sai câu nào.

Kể cả hắn có không ở Ly Nguyệt Cung, chỉ bằng một đám tôm tép kia cũng đánh không nổi Ly Nguyệt Cung.

Nguyên nhân là do cái gì.

Sau khi đi một vòng trong cung thì y cũng đã nhìn ra.

Chúng giáo đồ ở nơi này cũng giống như Nam Vân Bạch Tiêu.

Tất cả đều là fans cuồng nhiệt của Sở Đoạn Ly.

Là loại sùng bái kính phục khắc sâu trong xương cốt, căn bản không hề giống như giả vờ cho qua.

Sở Đoạn Ly cẩn thận đặt Du Đường lên giường lớn trong tẩm điện, nửa quỳ ở mép giường ngước lên nhìn về phía y: "Đã đói chưa, có muốn ăn chút gì không, ta sai người đi làm."

Du Đường đau lòng cầm khăn tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán hắn: "Tùy tiện làm chút gì đó thôi là được, ngươi cõng ta lâu như vậy hẳn là đã mệt muốn chết rồi, nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi."

"Được." Sở Đoạn Ly đứng dậy: "Vậy ta đi tắm rửa qua, thay y phục rồi sẽ quay lại giường."

Nói đến đây, hắn lại dừng lại rồi xoay người hỏi Du Đường: "Tối hôm qua trên người của ngươi đại để cũng bị dính máu, y phục cũng bẩn rồi. Ngươi có muốn......"

Bàn tay siết lại thành quyền, đặt lên môi ho khụ một tiếng, mới ngập ngừng nói câu tiếp theo: "Ngươi có muốn chúng ta tắm chung không?"

Du Đường nhìn trái nhìn phải thì cảm thấy y phục của mình đúng là bẩn thật, chú ý tới sắc mặt của Sở Đoạn Ly căng thẳng thì trong đầu lại lóe lên ý tưởng đen tối, bèn trả lời: "Được thôi."

Vừa dứt lời lại còn vươn tay níu chặt góc áo Sở Đoạn Ly, hỏi hắn: "Vậy, A Ly phụ trách ôm ta qua đó được không?"

Sở Đoạn Ly làm sao mà từ chối được câu thỉnh cầu này, hơn nữa lại còn có lòng ghen ghét với Du Thất, lập tức khom lưng bế Du Đường lên rồi bước nhanh ra ngoài.

Trên đường đi gặp một đám giáo đồ cung kính hành lễ, Du Đường xấu hổ mãi cũng thành quen, thậm chí còn có thể tặng lại cho bọn họ một nụ cười tươi như hoa.

Suối nước nóng tự nhiên ở Ly Nguyệt Cung là dành riêng cho Sở Đoạn Ly.

Trong phòng tắm sương mù mờ mịt, Du Đường cởi sạch y phục rồi ngâm mình vào trong nước ấm, chống tay ở thành bể, ngang nhiên nhìn ngắm Sở Đoạn Ly đang cởi y phục trên bờ.

Bởi vì sau lưng hắn bị thương cho nên không thể xuống nước, chỉ có thể ngồi trên một chiếc ghế thấp được đặt trên bờ, dùng gáo ngọc múc nước dội lên người.

Sau đó lại dùng khăn vải thấm nước lau sạch.

Dải lụa đỏ trên mắt đã được gỡ xuống, tóc dài buông xõa ngang hông, Sở Đoạn Ly nhắm mắt lại, khuôn mặt bị hơi nóng trong phòng tắm hun đổi sang màu hồng nhạt, bờ môi đỏ tươi mấp máy, nhìn như thế nào cũng thấy thật là xinh đẹp.

Liếc mắt xuống chút nữa, dáng người vai rộng eo thon, tinh tế cường tráng không có lấy một chút thịt thừa khiến Du Đường ngứa ngáy nuốt nước miếng ực một cái.

Tuy nam sinh nữ tướng, lại chẳng có lấy một chút nữ khí, ngược lại diễm lệ tựa yêu, khiến người ta không cách nào dời mắt.

Du Đường lội nước đến bên cạnh Sở Đoạn Ly, chọc chọc vào cẳng chân của hắn rồi thỏ thẻ: "A Ly, chốc nữa ta gội đầu cho ngươi được không?"

Sở Đoạn Ly hơi khựng tay lại, rặt một vẻ thụ sủng nhược kinh.

Nhưng ngay sau đó hắn liền lắc đầu: "Thôi, ta sợ ngươi mệt."

"......" Du Đường cạn lời.

Sở Đoạn Ly đây là nghĩ mình yếu đuối đến mức độ nào?

Gội cái đầu cũng có thể mệt?

"Ngươi đừng nghĩ thế." Du Đường bác bỏ ý kiến của hắn: "Thân thể của ta ta đương nhiên là rõ ràng nhất không phải sao? Nếu chỉ có gội đầu cho ngươi thôi cũng không nổi, thế thì đến lúc động phòng, ta chẳng phải ưm ưm......."

Miệng đột nhiên bị bịt lại, Du Đường chớp mắt hai lần, phát hiện gò má Sở Đoạn Ly thế mà đã đỏ hơn vài phần.

Sau đó tầm mắt chuyển xuống dưới một chút, Du Đường khiếp sợ trợn tròn hai mắt.

Trời đất! Sao mới thế mà đã có phản ứng!

Sở Đoạn Ly vội vàng dùng khăn vải phủ lên, xấu hổ đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.

Hiện giờ đúng là hắn đang trong độ tuổi huyết khí phương cương, hơn nữa lại rễ tình đâm sâu đối với Du Đường.

Y nhắc tới chuyện động phòng khiến hắn nhớ lại cái đêm hỗn loạn ở Liên Sơn Sương Mù kia cho nên không kịp khống chế cảm xúc của bản thân.

Xúc cảm mềm mại truyền từ bờ môi đến lòng bàn tay lại làm cho Sở Đoạn Ly bắt đầu suy nghĩ miên man.

Hắn vội vàng rụt tay ra, ho khụ một tiếng: "Để thần y chê cười rồi."

"......" Du Đường cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Nhưng thật ra y cũng không xấu hổ như Sở Đoạn Ly.

Rốt cuộc thì khi có được ký ức của mấy thế giới trước, đều đã nhớ ra bản thân và mảnh linh hồn của Ngụy Uyên đã từng làm chuyện này rất nhiều lần.

Hiện giờ đối mặt với bộ dáng thẹn thùng xấu hổ của Sở Đoạn Ly thế mà y lại cảm thấy khá thú vị.

Nghĩ đến đây, Du Đường mím môi, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy gáo ngọc trên tay Sở Đoạn Ly rồi hỏi hắn: "A Ly, có cần ta giúp ngươi không?"

------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top