Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ sáu (28)

Ngày đại hôn, trên dưới Ly Nguyệt Cung đều giăng đèn kết hoa, mỗi một cánh cửa hành lang đều treo đầy lụa đỏ, tú cầu tròn trĩnh đỏ tươi treo rủng rỉnh ở giữa, phảng phất vừa xinh đẹp vừa phấn khởi vui mừng.

Khi ánh dương ấm áp của buổi sớm mai len lỏi qua khung cửa chiếu vào tẩm cung, Du Đường mở choàng mắt, sờ bên cạnh lại không thấy người đâu.

Giương mắt nhìn lên thì thấy Sở Đoạn Ly đã chuẩn bị xong, đang đứng cạnh mép giường.

Hỉ phục đỏ thẫm phủ lên thân hình thon dài, ở vòng eo mang đai lưng kim ngọc dát vàng ròng được điểm xuyết bởi ngọc bích, vậy mà không hề có vẻ dụng tục, ngược lại cực kỳ sang trọng.

Các tú nương đã khéo léo tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ, thêu long văn lên hỉ phục, là một con rồng đang uốn lượn bay theo quỹ đạo từ dưới hướng lên, ánh lên kim quang tương xứng với sắc vải đỏ thẫm, quý khí bức người.

Du Đường nhàn nhã nằm trên giường, mê mẩn thưởng thức vẻ đẹp của Sở Đoạn Ly, không hiểu vì sao lại chợt nhớ đến hôn lễ của mình với Tiêu Lẫm ở thế giới thứ tư.

Ngày đó hai người chỉ mặc lại hỉ phục cũ được sửa lại, trên người còn mang theo đầy vết thương.

Một lễ thành thân đơn sơ lại thảm thiết.

Là vướng bận cuối cùng y để lại cho Tiêu Lẫm trước khi ra đi.

Hiện giờ hôn lễ Sở Đoạn Ly chuẩn bị có thể nói là xa hoa đến cực điểm, như là dùng hết khả năng để dành những thứ tốt nhất để đối đãi với Du Đường.

Nhưng Du Đường biết rằng, thời gian của mình ở thế giới này đã bắt đầu đếm ngược, sau khi thành thân xong, còn có thể kéo khối thân thể ốm yếu này sống thêm được bao lâu, ngay cả bản thân y còn chẳng thể tính ra.

Cho nên, Du Đường muốn mang lại cho Sở Đoạn Ly trải nghiệm hạnh phúc nhất tại buổi lễ thành thân này.

Cũng muốn dùng thời gian ít ỏi còn lại để nam nhân cảm nhận được càng nhiều vui vẻ hạnh phúc càng tốt.

"Đường Đường, ngươi dậy rồi sao?" Sở Đoạn Ly cảm nhận được động tĩnh của người đang nằm bèn đi đến mép giường, ngồi xổm xuống, hỏi: "Sao không ngủ thêm chút nữa?"

"Hôm nay là đại hôn của chúng ta, ta sợ ngủ tiếp sẽ bỏ lỡ giờ lành." Du Đường bất đắc dĩ cốc nhẹ đầu Sở Đoạn Ly: "Ngươi đó, có thể phân nặng nhẹ lớn nhỏ một chút không?"

Sở Đoạn Ly sửng sốt, bắt lấy tay Du Đường, đặt lên môi khẽ hôn: "Không thể."

Hắn cười: "Ở trong mắt ta, cảm thụ của ngươi mới là thứ quan trọng nhất."

Sau khi cùng Du Đường ở bên nhau, Sở Đoạn Ly ngày càng hay tươi cười, lúc nào khuôn mặt cũng rạng rỡ ấm áp, ai nấy nhìn vào đều cảm thấy vui thay.

Du Đường vỗ nhẹ tay hắn một cái rồi nói: "Ngươi đúng là miệng ngọt, chỉ giỏi nói lời dễ nghe."

Sau đó, y vươn tay sửa lại phát quan hơi lệch của Sở Đoạn Ly, lại sửa sang lại cổ áo, chỉnh lại tóc mai, cuối cùng mới nhẹ nhàng ôm lấy hai má rồi hôn chóc một cái lên trán hắn.

"Nụ hôn chào buổi sáng." Du Đường buông Sở Đoạn Ly ra, thúc giục hắn: "Không phải ngươi nói rằng muốn đi từ chân núi Nam Lư Sơn lên tới đây để rước ta sao? Hiện tại cũng sắp đến giờ rồi đúng không?"

"Mau đi xuống đi." Du Đường hứa hẹn: "Ta sẽ đứng ở cửa trước để chờ ngươi."

"Chờ ngươi đến cưới ta."

*

Sau khi Sở Đoạn Ly đi không bao lâu, Tiểu Hàn cùng một số hạ nhân giúp Du Đường chuẩn bị lễ phục đẩy cửa tiến vào trong.

Nhìn thấy Du Đường cuộn tròn nằm trên giường, cầm khăn tay che miệng, liều mạng nén lại tiếng ho khan.

Du Đường vội vàng ra hiệu cho Tiểu Hàn, nó hiểu ý bèn vội vàng đuổi hết những người đi theo ra ngoài.

Nó chạy vội qua định hỏi Du Đường thuốc để ở nơi nào, đã thấy lọ thuốc trống không rơi ra từ trong chăn.

Trong lòng bỗng dưng có dự cảm không lành, Tiểu Hàn gặng hỏi: "Du đại phu, thuốc này......ngươi dùng hết rồi sao?"

"Khụ khụ khụ......" Du Đường lại ho khan thêm một hồi lâu mới ngừng lại được.

Y đưa khăn tay cho Tiểu Hàn: "Lát nữa ném cái này đi giúp ta, đừng để cho người khác thấy.'

"Còn nữa, mở cửa sổ ra cho thông gió, đừng để A Ly ngửi được hương vị."

"Du đại phu......" Tiểu Hàn cầm cái khăn sũng máu, ngón tay nó run lẩy bẩy.

Cuối cùng nó hạ quyết tâm kéo lấy cổ tay Du Đường bắt mạch, lần đầu tiên không màng đến sự chống đối của y.

Mà khi nhận thấy được mạch tượng hung hiểm kia, sắc mặt nó hoàn toàn trầm xuống.

Thậm chí lộ ra nỗi tuyệt vọng khốn cùng.

Hiện giờ thể lực của Du Đường còn chẳng bằng người bình thường, làm sao có thể trốn thoát khỏi tay Tiểu Hàn, biết rằng bản thân đã bại lộ, y bèn vội vàng nói: "Tiểu Hàn, ngươi ngàn vạn lần đừng nói chuyện này cho A Ly...."

Tiểu Hàn khóc lóc nghẹn ngào, nức nở nói: "Rõ ràng đây là mạch tượng trúng độc, mà nơi này căn bản không có ai có khả năng hạ độc ngươi, trừ phi....."

"Là chính ngươi chủ động dẫn cổ độc trên người Sở Đoạn Ly qua thân thể mình!"

Ký ức liên tiếp tràn về.

Những hành động kỳ lạ của Du Đường và những việc khó hiểu rốt cuộc cũng có lời giải thích hợp lý.

Vì cái gì mà sau khi Sở Đoạn Ly đi vào trong Liên Sơn Sương Mù, trạng thái sức khỏe của Du Đường càng ngày càng đi xuống.

Hơn nữa rõ ràng Sở Đoạn Ly trúng cổ độc nghiêm trọng như vậy, lại chỉ trong vòng nửa tháng đã có thể sinh long hoạt hổ, công lực không giảm còn tăng....

Tiểu Hàn từ nhỏ đã hiếu học, nguyên chủ cũng không giấu nghề, chỉ cần y thư nguyên chủ có thể xem thì Tiểu Hàn đều có thể tìm đọc.

Cho nên nó đột nhiên hiểu ra, hóa ra lúc trước Du Đường nói tìm được thuốc tắm giải độc là nói dối. Phương pháp chân chính y dùng để giải độc cho Sở Đoạn Ly là lấy mạng đổi mạng, dẫn cổ độc vào người mình!

"Vì sao ngươi lại làm như vậy?!" Tiểu Hàn vừa khóc vừa chất vấn Du Đường.

"Hắn có tài đức gì mà có thể khiến ngươi trả cái giá lớn như vậy để cứu hắn?!"

Nói đến cùng thì Tiểu Hàn đã đi theo nguyên chủ từ khi còn nhỏ.

Mười ba năm qua, nó đã sớm coi Du Thất và Du Đường là người nhà của mình.

Mà Sở Đoạn Ly dù có tốt như thế nào, với nó mà nói cũng chỉ là một người mới gặp được hơn một tháng.

Nếu có thể lựa chọn, nó tình nguyện thà ác độc nhìn Sở Đoạn Ly chết trước mặt mình, cũng không để cho Du Đường dùng tính mạng của bản thân để cứu hắn!

"Tiểu Hàn!" Du Đường nhìn Tiểu Hàn khóc thì cũng đau lòng: "Ngươi đừng nói những lời như vậy."

"Đây là lựa chọn của ta."

"Là ta cam tâm tình nguyện cứu hắn." Du Đường nói: "Hơn nữa thân thể ốm yếu này của ta vốn là cũng chẳng sống thêm được mấy năm, hiện giờ có thể dùng để cứu người ta thích, với ta mà nói cũng là niềm an ủi lớn nhất."

Y lau nước mắt trên mặt thiếu niên, dịu giọng nói: "Cho nên, ta hy vọng ngươi có thể giữ bí mật giúp ta, đừng để Du Thất và A Ly biết." Nếu như việc này bị Du Thất biết được, chẳng biết gã sẽ làm ra chuyện gì.

Còn Sở Đoạn Ly......

Nếu hắn biết mình đã dùng phương thức này để cứu hắn.

Sợ là sẽ áy náy thống khổ đến chết.

"Vì cái gì....." Tiểu Hàn nghe lời khẩn cầu của Du Đường thì lại nức nở òa lên: "Vì cái gì mà ông trời lại đối xử như vậy với ngươi?! Rõ ràng ngươi, ngươi tốt như vậy....."

"Rõ ràng là ngươi chưa hề làm sai điều gì.....vì sao mọi chuyện lại biến thành thế này....."

Tiểu Hàn từ khi hiểu chuyện đã nghe Du Thất nói qua về tình trạng thân thể của Du Đường.

Trời sinh dược thể, từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, năm mười lăm tuổi gặp họa diệt môn, thân bị trọng thương, tuổi còn chưa đến 30 mà thân thể đã gần kề dầu hết đèn tắt.

Nó cũng không rõ Du Đường thiện lương như vậy, tốt như vậy, vì sao phải trải qua nhiều chuyện thống khổ đến thế, hiện giờ thậm chí còn trúng cổ độc, bị độc tra tấn đến chết.....

Đột nhiên nghĩ ra cái gì, ánh mắt của Tiểu Hàn chợt sáng lên.

Nó hỏi Du Đường: "Có thể, có thể chuyển cổ độc từ người của ngươi lên người ta không?"

"Du đại phu, mang độc dẫn tới người ta là ngươi có thể sống sót phải không?"

"Nếu cổ độc đã có thể dời đi một lần, khẳng định còn có thể dời đi lần thứ hai!" Tiểu Hàn bắt lấy tay Du Đường như bắt được cọng rơm cứu mạng, nó gấp gáp nói: "Mạng này của ta là do ngươi cứu về! Hiện giờ coi như ta báo ân cho ngươi, dời độc sang người ta......"

"Tiểu Hàn!" Du Đường lên tiếng chặn lại cảm xúc kích động của Tiểu Hàn, sau đó vươn tay xoa tóc thiếu niên, nhẹ giọng nói: "Đủ rồi."

Chỉ hai chữ này đã ngăn lại toàn bộ những lời Tiểu Hàn định nói.

Thiếu niên rốt cuộc thì cũng hỏng mất, nó quỳ rạp xuống trước giường Du Đường, cúi mặt khóc rống lên.

--------

Editor Anh Quan

editor có lời muốn nói

Xin nhắc lại là thực ra không có vị nguyên chủ nào ở đây hết nha mấy b, làm gì có cái vụ có mười một anh Du Đường trông giống hệt nhau và giống cả tính cách suy nghĩ đâu đúng không? Chứ Du Đường có diễn tí nào đâu, ổng vẫn xử sự như bình thường mà....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top