Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ sáu (33)

Dù sao hai người cũng đã ở bên nhau khoảng thời gian khá dài, kỳ thật rất nhiều chuyện trong lòng đều rõ ràng, chẳng qua một người không dám hỏi, một người không dám nói, mới giằng có đến tận bây giờ.

Hiện giờ, Sở Đoạn Ly rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mới khẩn cầu Du Đường nghe lời hắn cho đại phu xem bệnh một lần.

Trong thanh âm để lộ nỗi khổ sở làm y kinh hãi.

Cuối cùng, Du Đường vẫn đáp ứng với yêu cầu của Sở Đoạn Ly.

Nhưng trong lòng lại tính toán khi nào đến kinh thành sẽ tìm cách giấu giếm qua mặt đám đại phu kia.

*

Nam Lư Sơn cách Kinh Thành hơn 200 dặm, ngồi xe ngựa cũng mất một ngày một đêm, bởi vì Sở Đoạn Ly sợ Du Đường không chịu nổi đường xa mệt nhọc, cố ý bố trí xe ngựa thật rộng rãi thoải mái, cho sáu con ngựa cùng kéo xe, đi đường quan đạo để giảm thiểu xóc nảy tới mức thấp nhấp.

Trong xe còn chuẩn bị sẵn điểm tâm, trà nóng và lò sưởi.

Du Đường dù có nằm ngang nằm dọc gì cũng sẽ cảm thấy thoải mái.

Dọc theo đường đi, Sở Đoạn Ly còn đưa y đi dạo chơi thăm thú thành trấn, thoạt nhìn chẳng hề giống đại ma đầu đi "Chui đầu vào lưới" tham dự đại hội võ lâm chút nào, mà giống đi khách nhân đi du sơn ngoạn thủy hơn.

Những ngày đầu đông, thời tiết đã chuyển lạnh, càng đi lên phía bắc thì sẽ càng lạnh hơn, thế mà bên trong xe ngựa lại ấm áp như mùa xuân.

Du Đường gối đầu lên đùi Sở Đoạn Ly, mím môi từ chối trái cây hắn đưa đến bên miệng.

"Sao thế?" Sở Đoạn Ly ngừng lại rồi hỏi: "Không muốn ăn nữa sao?"

"Ừ." Du Đường bất đắc dĩ: "Ngươi muốn nuôi ta thành heo à? Suốt ngày nhét đồ ăn vào miệng ta, nuốt trôi thế nào được nữa?"

Sở Đoạn Ly lúc này mới sửng sốt, bèn luồn tay vào trong y phục của Du Đường, mò mẫm mãi mà vẫn chỉ sờ thấy xương cốt lởm chởm, tức khắc mặt đen như đáy nổi: "Ta chỉ hy vọng ngươi có thể có thêm ít thịt trên người."

Du Đường bị hắn sờ đến phát nhột, nhìn sắc mặt hắn là biết ngay tiểu tử này khẳng định là lại bắt đầu lo lắng cho thân thể y.

Ngẫm nghĩ một hồi, bèn bắt lấy tay của Sở Đoạn Ly, cố ý ghẹo: "Ta thấy ngươi không phải muốn xem thử ta nhiều hay ít thịt, mà chẳng qua chỉ muốn nhân cơ hội này ăn đậu hũ của ta thôi chứ gì?"

Bàn tay khác lại kéo cổ áo của Sở Đoạn Ly, làm nam nhân đột nhiên không kịp phòng bị cúi người xuống, hôn khẽ lên khóe môi của hắn rồi thì thầm: "Muốn ăn đậu hũ cứ việc nói thẳng, hay là hướng xuống dưới một chút, tùy tiện thích làm gì ta thì làm......"

Hơi thở ấm áp thoang thoảng hương thảo dược thổi quét qua mặt khiến Sở Đoạn Ly lộ ra biểu tình khiếp sợ bối rối.

Mặt mày cau chặt cũng buông lỏng ra, ngay cả mắt thường cũng có thể thấy được khuôn mặt hắn dần chuyển sang đỏ ửng.

"Đường Đường......"

"Gọi phu nhân."

"......" Đầu Sở Đoạn Ly bốc khói, hắn thẹn thùng nặn ra từng chữ: "Phu nhân."

Du Đường thấy hắn rốt cuộc cũng bớt lo âu mới thầm thở phào một hơi, lại nhướng người lên hôn hắn một cái rồi khen: "Ngoan lắm."

Sau đó để Sở Đoạn Ly tùy ý ôm y ngã vào đệm chăn mềm mại.

*

Đại hội võ lâm được tổ chức ở một thôn trấn giàu có ở phụ cận kinh thành.

Nơi này cũng là địa điểm truyền thống tổ chức đại hội võ lâm bao nhiêu năm qua.

Rốt cuộc thì ngoài mặt khua chiêng gõ trống rằng đại hội võ lâm được tổ chức ở kinh thành chẳng qua chỉ để cho mát mặt mát mày, trên thực tế, đám người giang hồ này cũng không dám ăn no rửng mỡ nhảy disco ngay phía dưới mí mắt của hoàng đế.

Nhưng Kinh Lỗ trấn xác thật là cực kỳ phồn hoa, so với một thành trì bình thường thì giàu có đông đúc hơn rất nhiều.

Hơn nữa khoảng cách từ nơi này đến kinh thành cũng chưa đến mười dặm, gần đến mức có thể đi đi về về trong ngày, dùng để làm địa điểm tổ chức võ lâm đại hội cũng không tính là chịu thiệt thòi.

Lúc đám người Du Đường vừa tới Kinh Lỗ trấn, nơi này đã tấp nập toàn người là người, khách nhân giang hồ mang bội đao bội kiếm chỗ nào cũng có, có người tính tốt cũng có kẻ xấu tính, cảnh tượng một lời không hợp lập tức nhào vào so chiêu nhan nhản đầy trên phố.

Xe ngựa chầm chậm lăn bánh tiến vào thị trấn, âm thanh ầm ĩ nhốn nháo xung quanh cũng đột nhiên lắng lại không ít.

Rốt cuộc thì loại xe ngựa lớn được kéo bằng sáu con ngựa dù ở kinh thành cũng được xem như của hiếm vật lạ, hiện giờ đột nhiên lại xuất hiện trên đường phố của Kinh Lỗ trấn, tự nhiên sẽ hấp dẫn được ánh mắt của tất cả mọi người.

Bọn họ tò mò kháo nhau rằng chẳng biết trong xe ngựa rốt cuộc là chở vị đại nhân nào.

Xe ngựa dừng lại trước cửa khách điếm lớn nhất Kinh Lỗ trấn, xa phu đứng dậy, cung kính khom lưng, vén lên mành xe dày nặng bằng vải lông, bước xuống xe là một nam nhân tuấn mỹ mặc hồng y, đôi mắt được che khuất bằng một dải lụa đỏ.

Khi thấy rõ được hình dáng của hắn, cả con đường tức khắc lặng ngắt như tờ.

Một thân hồng y, lụa đỏ che mắt.

Trên giang hồ, chỉ có duy nhất một người ăn mặc như vậy, người đó là Sở Đoạn Ly!

Mà khi hắn bước xuống xe, hai bóng người mặc hắc y phi thân từ lầu ba khách điếm xuống, một tả một hữu quỳ trước mặt hắn: "Nam Vân, Bạch Tiêu cung nghênh cung chủ!"

Hai người họ xuất hiện dọa cho khách nhân giang hồ chung quanh sợ đến mức đều lui về sau mấy bước thủ thế.

Trong lòng hoảng hốt nghĩ thầm: Hai tên sát thần tả hữu hộ pháp của Ly Nguyệt Cung sao cũng theo Sở Đoạn Ly đến đây?!

Đại khái là hai lần kinh hách còn chưa đủ.

Ngay sau đó, mười mấy cao thủ Ly Nguyệt Cung vọt từ ngõ nhỏ ra, xếp thành hàng đằng sau Nam Vân Bạch Tiêu, đối mặt với Sở Đoạn Ly, quỳ một gối xuống cung kính hành lễ, đồng thanh hô to: "Cung nghênh cung chủ!"

Từng đợt từng đợt đả kích liên tiếp khiến cho đám khách giang hồ hóng hớt liên tục thối lui, sợ đến mức thở cũng không dám thở mạnh.

Mà lúc này, một việc kỳ quái hơn nữa đã xảy ra.

Sở Đoạn Ly, đại ma đầu khiến cả giang hồ nghe đến tên thôi là đã sợ vỡ mật, thế mà vươn tay nhìn lên xe ngựa, chờ đợi người trong xe đặt tay lên lòng bàn tay hắn.

Sau đó, vươn cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy nam nhân gầy yếu kia xuống xe, từng động tác cẩn thận nhẹ nhàng đến cực điểm.

Chờ đến khi hai người đứng vững dưới đất.

Sở Đoạn Ly mới ho nhẹ một tiếng.

Thủ hạ Ly Nguyệt Cung chung quanh lập tức hiểu ý.

Lấy Nam Vân Bạch Tiêu dẫn đầu, dùng âm thanh rung trời đồng thanh hô vang dội:

"Giáo chúng Ly Nguyệt Cung, cung nghênh cung chủ phu nhân!!!!"

Du Đường: "......"

----

editor anh quan

Làm màu quá đi (∩˃o˂∩)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top