Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ sáu (34)

Du Đường biết chuyện Sở Đoạn Ly đã an bài người của hắn vào Kinh Lỗ trấn trước để chờ bọn họ.

Rốt cuộc thì vì muốn cẩn thận chăm sóc thân thể y, xa phu chỉ cần đi hơi nhanh một chút, xe ngựa bị xóc nảy thì Sở Đoạn Ly sẽ mắng người ta té tát.

Cho nên bọn họ dùng dằng lâu như vậy mới tới được Kinh Lỗ trấn.

Còn giáo chúng Ly Nguyệt Cung thì thúc ngựa chạy trước, đương nhiên sẽ đến sớm hơn hai người họ rất nhiều.

Nhưng Du Đường trăm triệu lần không ngờ tới Sở Đoạn Ly lại an bài một màn này.

Trên đường phố dòng người tấp nập chen chúc nhau, sáu con ngựa kéo một chiếc xe ngựa xa hoa, giáo chúng Ly Nguyệt Cung quỳ một vòng xung quanh, mà khách nhân giang hồ quanh đó cực kỳ ăn ý rút lui, mấy trăm ngàn đôi mắt khiếp sợ của dân chúng tập trung vào một mình Du Đường.

Không khí chung quanh bỗng trở nên yên lặng như tờ.

Họ Du nào đó đang khoác áo lông chồn giật giật khóe miệng, cố gắng nhịn xuống xúc động....

Lẳng lặng đội mũ áo choàng lên đầu.....

Vốn dĩ y định chờ đến khi nào vào trong khách điếm sẽ tính sổ với Sở Đoạn Ly sau.

Nhưng hắn căn bản không hề cảm thấy có gì xấu hổ, ôm chầm lấy eo Du Đường, cất giọng nói vui vẻ tràn ngập chờ mong hỏi y: "Đường Đường, ngươi có thích bất ngờ kinh hỉ này không?"

"......" Mặc dù Du Đường cạn lời, nhưng đối diện với gương mặt tràn ngập hưng phấn của hắn thì chẳng hiểu tại sao lại mềm lòng.

Cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ cười xòa, vươn tay búng nhẹ trán nam nhân một cái, trả lời hắn: "Chỉ cần là ngươi chuẩn bị thì ta đều thích."

Sở Đoạn Ly lúc này mới mỹ mãn nở nụ cười, xua tay bảo thuộc hạ đứng dậy đi làm việc của mình đi, đừng ở đó chặn đường nữa.

Giáo chúng Ly Nguyệt Cung nghe lệnh tản đi sạch sẽ, chỉ còn lại Nam Vân và Bạch Tiêu đi theo phía sau hai người.

"Cung chủ, theo lời ngài phân phó, chúng ta đã bao toàn bộ phòng chữ "Thiên" ở lầu ba, để ta dẫn đường cho ngài và phu nhân qua đó."

Nam Vân dẫn đường đi phía trước, nhưng khi tới chân cầu thang đi lên lầu ba thì vừa vặn đụng phải một thiếu niên mặc y phục xanh lam.

Gã cố ý cản đường của bọn họ, Nam Vân né sang trái thì gã nghiêng sang trái, Nam Vân né sang phải thì gã nghiêng sang phải, tự như đang cố ý kiếm chuyện gây sự.

Tay phải Nam Vân đã nắm lấy roi quấn quanh eo, lạnh lùng nói: "Tránh ra."

"Nếu ta không tránh thì ngươi định làm gì ta?" Thiếu niên xòe chiếc quạt xếp trong tay, quạt hai cái rồi chế nhạo: "Giết ta sao?"

Nam Vân: "Nếu ngươi chán sống, ta không ngại đưa ngươi đi đầu thai ngay bây giờ luôn đâu."

"Xem ra, đúng thật là ngươi muốn giết ta? Quả nhiên, tà giáo rặt một lũ người không nói đạo lý."

Nói đến đây, gã thiếu niên chợt cao giọng hô lên: "Ôi chao, thời buổi này, đại ma đầu cũng có thể tới tham dự đại hội võ lâm, chắc là sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn chứ gì ~"

"Ly Nguyệt Cung ỷ thế hiếp người, chẳng lẽ không có ai quản được bọn tà giáo này sao?"

Lời của gã làm tất cả quan khách đang uống rượu ở lầu một và những người đang hóng hớt ngoài cửa đều sửng sốt một chút.

Khóe môi thiếu niên cong lên, gã khép lại quạt xếp rồi gõ hai lần trên bàn tay, chỉ thẳng vào Sở Đoạn Ly quát to: "Các ngươi nhiều người như vậy, ở đây nhiều võ lâm cao thủ như vậy, chẳng lẽ không ai dám đứng ra xử lý tên mù lòa này ? Đứng trước mặt hắn ngay cả cái rắm cũng không dám thả, các người không thất vọng về bản thân sao? Còn có tư cách gì mà tự xưng là hiệp khách nghĩa sĩ?"

Lời này như thanh đao cắm thẳng vào ngực đám người danh môn chính phái.

Nhất thời bầu không khí xung quanh sượng cứng lại.

Ngay sau đó, Nam Vân rút roi quấn ở quanh eo ra, quất về hướng thiếu niên kia!

"Dám mạo phạm cung chủ, ta thấy ngươi đúng là chán sống rồi!"

Nào ngờ, gã thiếu niên kia thoạt nhìn còn trẻ, thế nhưng cũng không phải đèn cạn dầu, lập tức vung quạt quấn lấy roi của Nam Vân, hình thành cục diện đôi bên giằng co.

Bạch Tiêu cũng nổi giận định rút kiếm, lại bị Du Đường giơ tay ngăn lại.

"Đường Đường?" Sở Đoạn Ly bị Du Đường đẩy ra thì có chút nghi hoặc.

Đang định dò hỏi, lại thấy y đi thẳng về hướng gã thiếu niên mặc y phục xanh lam kia.

Bước từng bước một đi tới trước mặt đối phương.

Sau đó tháo mũ choàng xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn hơi gầy gò, nhẹ nhàng tươi cười.

"Xin chào, tại hạ là người của thế gia thần y Du gia, cũng là phu nhân của cung chủ Sở Đoạn Ly Ly Nguyệt Cung, tên là Du Đường."

Y hỏi thiếu niên: "Xin hỏi tên húy của các hạ là gì?"

Thái độ của Du Đường văn nhã lễ độ, làm người ta căn bản không cách nào bới móc lỗi sai.

Vốn dĩ thiếu niên kia đang đứng ở nơi cao cao tại thượng khiển trách đám người Sở Đoạn Ly, hiện giờ lại nghe Du Đường tự báo gia môn. Còn nói rằng bản thân chính là vị đại thiếu gia trời sinh dược thể của Du gia.

Tức khắc có chút mất mặt, gã cứng đờ trả lời: "Tên của ta là Thường Ninh, một tán sĩ giang hồ không môn không phái."

"Được, ta đã biết." Du Đường gật đầu.

Khi ấy nụ cười mỉm tiêu chuẩn vẫn còn treo trên mặt, nhưng đồng thời cùng lúc đó, y giơ tay lên hung hăng dùng hết sức tát cho Thường Ninh hai cái tát vang dội khiến gã lệch mặt hẳn sang một bên.

Thường Ninh: "???"

Nam Vân, Bạch Tiêu: "???"

Sở Đoạn Ly: "???"

Hai cái tát này không những dọa Thường Ninh thất thần, mà cũng làm mọi người ở đây sợ ngây người.

Người duy nhất vẫn bình thường như không có lẽ chỉ có mình Du Đường.

Nam nhân chà xát bàn tay tê dại, lớn tiếng mắng: "Thường Ninh đúng không? Nếu cha ngươi không dạy ngươi cách nói tiếng người, hôm nay vừa đúng dịp, ta sẽ thay cha ngươi dạy cho ngươi một bài học."

Cuối cùng, Du Đường còn bồi thêm một câu: "Không cần cảm tạ."

Lời này khiến cả khách điếm trố mắt há hốc mồm ra nhìn chết trân.

Một lúc lâu sau, Sở Đoạn Ly phì cười, cũng ôm quặp lấy Du Đường, nâng trường kiếm phóng về hướng Thường Ninh đang thẹn quá hóa giận đứng đằng kia, đánh bay quạt xếp của gã, chiếc quạt xếp bay sang cắm nghiêng lên tường.

Ngay sau đó, lưỡi kiếm đã kề sát cổ của Thường Ninh, kiếm phong gần như đã cứa vào yết hầu.

Nhưng lần này Sở Đoạn Ly cũng không tiếp tục động thủ, mà quay sang hỏi ý Du Đường: "Phu nhân, giết không?"

Mấy chữ ngắn gọn đã thể hiện ý tứ cực kỳ rõ ràng.

Rằng cung chủ Ly Nguyệt Cung chỉ nghe lời duy nhất một người.

Nam nhân nói giết, hắn sẽ giết; nam nhân nói lưu, hắn sẽ lưu.

Chỉ một xíu công phu đã dọa cho Thường Ninh sợ vỡ mật.

Gã tự nghĩ rằng võ công mình không tồi, dù có so chiêu với hộ pháp của Ly Nguyệt Cung cũng có vài phần thắng. Cho nên mới dám khiêu khích Sở Đoạn Ly, mới nghĩ đến chuyện kích động người ở đây đối nghịch với hắn.

Nhưng Sở Đoạn Ly chỉ cần hai chiêu kiếm đơn giản đã đẩy gã vào tuyệt lộ, gã dám khẳng định, hiện giờ chỉ cần dám động đậy một chút thì nhất định sẽ bay đầu!

Cho rằng bản thân sắp chết đến nơi, Thường Ninh ngoài mạnh trong yếu gào lên: "Sở, Sở Đoạn Ly! Ngươi đừng có mà kiêu ngạo! Tà không thể thắng chính, ngươi sớm muộn gì cũng....."

"Xin lỗi đi." Du Đường giương mắt cắt ngang lời Thường Ninh, lạnh lẽo nói: "Nếu ngươi thành khẩn xin lỗi, thì có thể lưu lại mạng sống."

Đột nhiên tìm được đường sống từ trong chỗ chết, sau khi Thường Ninh qua cơn kinh ngạc, trong mắt bỗng dấy lên ngọn lửa hy vọng, gã vội vã thành khẩn xin lỗi không ngừng:

"Sở, Sở cung chủ, là do ta thất lễ, ta thực sự xin lỗi ngươi, hy, hy vọng ngươi có thể tha cho ta một mạng!"

Nghe gã xin lỗi xong, Du Đường mới chọt chọt má Sở Đoạn Ly, dịu dàng hỏi: "Có còn tức giận không?"

Xúc cảm ấm áp truyền từ đầu ngón tay nam nhân thẩm thấu vào trong lòng, khiến Sở Đoạn Ly sững sờ trong chốc lát. Kỳ thật hắn cũng chẳng để ý mấy lời vũ nhục vớ vẩn kia, bởi lẽ với thực lực của hắn, nhìn không thuận mắt thì giết quách đi là xong.

Nhưng hôm nay, nghe thấy Du Đường ra mặt cho hắn, thay hắn dạy dỗ người khác.

Hắn mới hiểu được một chuyện, hóa ra được người mình thích chống lưng cho là cảm giác tốt đẹp đến thế này.

Ngẫm nghĩ một lát, hắn cố ý nói: "Vẫn còn tức lắm."

Du Đường ngớ người ra, đang định nói thêm điều gì, thì đã nghe Sở Đoạn Ly bổ sung một câu: "Nhưng mà, chỉ cần ngươi hôn ta một cái, ta sẽ không tức giận nữa."

Tất cả mọi người đang có mặt: "......"

-------

editor anh quan

Bớ người ta! Phát cơm chó ở nơi công cộng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top