Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ sáu (37)

Lão trang chủ rót nội lực vào tiếng quát khiến tiếng vang quanh quẩn toàn bộ luận võ tràng.

Không có bất kỳ người nào tiến lên khiển trách những việc ác lão từng làm.

Rõ ràng ngày trước Du gia cũng là danh môn chính phái, cũng từng giao hảo với rất nhiều danh sĩ giang hồ và hoàng tộc quyền quý.

Nhưng hiện giờ, Đức Kiến sơn trang đã chính miệng thừa nhận là bọn họ chủ mưu diệt môn Du gia, thế mà không có một người nào vì Du gia mà đứng ra kêu oan uổng.

Du Đường còn thầm cảm thấy may mắn vì không để Du Thất đi theo, bằng không Du Thất làm sao có thể nhịn được trước tình cảnh như thế này.

Y thở hắt ra một hơi, đang định nói gì đó thì phát hiên ra cổ tay phải bị Sở Đoạn Ly nắm lấy.

Nam nhân quay đầu, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi y: "Phu nhân, giết bọn chúng, hay là bắt sống?"

Hắn vứt dứt lời, những kẻ đang ngo ngoe rục rịch kia đột nhiên khựng lại.

Đặc biệt là tứ đại tà giáo đã từng ngáng chân Sở Đoạn Ly, lúc này ánh mắt chúng nhìn hắn lại càng thêm sợ hãi, bọn chúng hiện nay chẳng qua là hùa theo Đức Kiến sơn trang, chủ yếu chỉ muốn Sở Đoạn Ly rớt đài, sau đó chung tay xâu xé Ly Nguyệt cung.

Công pháp vô địch thiên hạ 《 vô cực lục 》 kia có được thì tốt, không có cũng không sao, chỉ cần Sở Đoạn Ly tiêu đời cũng xem như giải trừ được mối họa lớn trong lòng bọn chúng, tương lai cũng không cần phải cúp đuôi mà sống!

Nhưng hiện giờ khi Sở Đoạn Ly đang đối mặt với cục diện bị vây tứ phía, đã không chút hoang mang lại còn nói ra một câu như vậy.

Trong lòng bọn chúng lại không dằn nổi thấp thỏm, bước chân tiến về trước cũng trì hoãn hẳn lại.

"Sở Đoạn Ly, khẩu khí của ngươi cũng lớn đấy!" Lão trang chủ tức xì khói, cao giọng quát: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng dùng sức của mình ngươi có thể tiêu diệt toàn bộ võ lâm chúng ta sao?!"

Đáp lại lão là tiếng cười ha hả của Sở Đoạn Ly.

Nam nhân tuấn mỹ một thân hồng y ngửa đầu cười sằng sặc như nghe được chuyện gì hài hước lắm.

Hắn phân phó Nam Vân Bạch Tiêu bảo hộ Du Đường: "Hai người các ngươi che chở cho phu nhân, không được phép rời đi nửa bước."

"Nếu phu nhân của ta chịu một chút thương tổn nào, thì hai người các ngươi cũng đừng mong giữ được mạng, đã hiểu chưa?"

Nam Vân Bạch Tiêu lập tức đồng thanh hô to: "Thuộc hạ tuân mệnh!"

Sở Đoạn Ly lúc này lại hỏi lại Du Đường một lần: "Phu nhân, ngươi nghĩ xong chưa?"

Du Đường biết rõ tính tình của Sở Đoạn Ly, đã có thể tự tin nói ra những lời này có nghĩa là đã nắm chắc mười phần thắng, tầm mắt của y đảo qua lão trang chủ đang tức nổ phổi kia, ánh mắt lóe lên sát khí.

Sau đó nghiêm túc trả lời Sở Đoạn Ly: "Bắt sống phiền phức lắm, giết cả đi, mắt không thấy thì tâm không phiền."

Nguyện vọng của nguyên chủ là báo thù, hơn nữa đại hội võ lâm lần này là Hồng Môn Yến, những kẻ này vốn là đến đây để giết Sở Đoạn Ly.

Nhân từ nương tay với những kẻ này chính là tàn nhẫn với bản thân.

"Được, ta biết rồi." Sở Đoạn Ly gật đầu đồng ý, sau đó duỗi tay kéo lụa đỏ che mắt xuống, đặt vào lòng bàn tay Du Đường: "Chốc lát nữa sẽ có cảnh máu me bẩn thỉu, nếu ngươi sợ thì hãy dùng nó che đi đôi mắt mình, chờ ta trở lại."

Sự tri kỷ Sở Đoạn Ly làm tâm can Du Đường mềm nhũn thành bãi nước.

Y ừ khẽ một tiếng, nhận lấy dải lụa, ngay sau đó liền thấy Sở Đoạn Ly rút trường kiếm ra khỏi vỏ.

Đồng thời, Nam Vân cũng rút bên hông ra một thứ như đạn ống trúc tín hiệu, giơ lên giữa không trung kéo chốt xuống.

Theo đó là một thanh âm nổ rung trời vang lên.

Bên ngoài luận võ tràng liên tiếp truyền đến tiếng kêu la gào thét cùng kinh hô.

Người canh giữ bên ngoài Đức Kiến sơn trang phá cửa nhào vào, cả người gã đầy máu, vừa chạy vừa bò đến trước mặt lão trang chủ quỳ xuống, gào lên: "Trang, trang chủ! Tất cả những người chúng ta an bài bên ngoài Kinh Lỗ trấn, vừa trúng mai phục của Ly Nguyệt cung, không chết thì cũng bị thương nặng, những kẻ còn sống đều đã, đã bỏ chạy!"

Sau khi gã báo tin xấu xong, tàn dư của các môn phái khác cũng chạy vọt tới, từng người từng người chen nhau bẩm báo tình hình nước sôi lửa bỏng bên ngoài, nội dung thì đa phần đều giống với những gì mà gã đệ tử của Đức Kiến sơn trang kia đã nói.

Trong lúc nhất thời, sự hỗn loạn ầm ĩ bên ngoài cùng bên trong luận võ tràng yên tĩnh hình thành hai phía đối lập.

Mà Sở Đoạn Ly cầm trường kiếm trong tay, nhàn nhã bước từng bước một tới giữa lôi đài.

Hắn đứng yên, cất tiếng hỏi: "Các ngươi định lên từng người, hay là cùng nhau lên?"

"Sở Đoạn Ly! Ngươi quá ngông cuồng!" Dù cho đã nghe được nhiều tin xấu như vậy, nhưng lão trang chủ vẫn cảm thấy dựa vào sức của một kẻ hèn Ly Nguyệt Cung làm sao có thể áp chế được toàn bộ võ lâm.

Hơn nữa cao thủ võ lâm của các đại môn phái hiện giờ đêu đang tụ họp ở đại hội võ lâm này, lão không tin bọn họ cùng liên thủ lại không thể giết chết một tên Sở Đoạn Ly!

Lão quát to: "Mọi người cùng lên! Hôm nay chúng ta sẽ vì dân trừ hại! Giết tên ma đầu này!"

Những người khác cũng bị lời này của lão kích thích phấn chấn lên, dần dần thoát khỏi nỗi sợ ban đầu, lão trang chủ cầm đầu hơn mười cao thủ đồng thời cùng tấn công Sở Đoạn Ly!

Hai mắt Sở Đoạn Ly khép kín, bên tai là tiếng gió gào thét, từng hành động của tất cả mọi người đều hóa thành hình ảnh rõ ràng ở trong đầu hắn.

Thời điểm một khắc trước khi binh khí tiến tới gần thân thể, Sở Đoạn Ly dùng mũi kiếm chống đất, chân phải đạp mạnh, mượn lực bay cả người lên giữa không trung, né tránh công kích xung quanh.

Nhưng những kẻ khác phản ứng cũng không chậm, tiếp tục công kích lên phía trên, kéo Sở Đoạn Ly từ không trung bức xuống dưới, mấy người nhào vào khống chế trường kiếm của hắn, những người còn lại cùng hắn đối chưởng, so đấu nội lực.

Du Đường đứng ở xa xem mà kinh hãi, mặt mày không nhịn được nhíu chặt.

Lại nghe Nam Vân đứng cạnh nói: "Ngài không cần phải lo lắng cho cung chủ."

"Thiên hạ hiện nay, nếu tính đấu nội lực, còn chưa có người nào có thể chạm được vào góc áo của ngài ấy."

Quả nhiên, ngay khi Nam Vân vừa dứt lời, những kẻ đang đối chưởng với Sở Đoạn Ly liên tục lùi về phía sau, sau đó phun ra một ngụm máu, hiển nhiên đã bị nội thương không nhẹ.

Mà Du Đường còn chưa kịp nói thêm gì, Sở Đoạn Ly đã hạ thấp người xuống, huy động trường kiếm, hai chân của lão trang chủ lập tức bị chém đứt từ đùi xuống, lão kêu gào thảm thiết ngã xuống mặt đất.

Từ giờ khắc này, một màn tàn sát kinh dị chính thức bắt đầu.

Cánh tay, chân, tai, mắt, mũi thịt người bay tứ tung, máu phun tung tóe toàn bộ lôi đài.

Sở Đoạn Ly như nắm chắc từng động tác của bọn chúng, khiến chúng mất từng bộ phận trên cơ thể, chỉ duy độc không chém đầu, thuần túy là đang tra tấn cho chúng sống không bằng chết!

Rốt cuộc thì lời nói của lão trang chủ lúc nãy đã thật sự chọc giận hắn.

Sở Đoạn Ly không có phụ thân, thân nhân duy nhất của hắn là mẫu thân đã qua đời.

Cho nên hắn cực kỳ coi trọng tình thân.

Mà những phồn vinh hưng thịnh của Du gia trước kia, hắn cũng đã từng nghe qua lời giang hồ đồn đại.

Mười ba năm trước, Du gia bị họa diệt môn, Du Đường không chỉ mất đi người thân, thậm chí còn suýt nữa đã bị đám súc sinh không xứng làm người này xem như một thứ vật phẩm quý hiếm, để mang đi luyện dược luyện công!

Hắn càng nghĩ lại càng cảm thấy giận dữ.

Cho nên, mặc dù Du Đường đã nói là phải giết hết bọn chúng, Sở Đoạn Ly cũng sẽ không cho bọn chúng một cái chết sảng khoái!

Hắn muốn cho bọn chúng nếm trải nỗi tuyệt vọng khốn cùng, sau đó thống khổ cầu xin cái chết!

-----

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top