Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ sáu (38)

Tầm mắt của Bạch Tiêu dừng ở trên lôi đài, cũng cảm thấy sau lưng vã đầy mồ hôi lạnh, gã lẩm bẩm cảm thán: "Đây là lần đầu tiên ta thấy cung chủ nổi giận đến mức như thế......"

"Ai mà không đâu......" Nam Vân đáp: "Trước kia cung chủ giết người chỉ đơn giản là một chiêu kiếm chém bay đầu, một kiếm là một mạng, hiện giờ lại cố ý không cho bọn chúng một cái chết thống khoái, tính toán muốn giày vò bọn chúng đến chết."

Du Đường nghe cuộc nói chuyện của hai người họ, đại để cũng hiểu được mục đích của Sở Đoạn Ly.

Y đang định nói gì đó, đột nhiên cảm thấy chóp mũi hơi lạnh.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám xám xịt, phát hiện hóa ra lại là tuyết đang rơi.

Trận tuyết đầu mùa, trời giáng xuống những bông tuyết trắng tinh không tì vết, rào rạt mà rơi, như muốn tinh lọc cả mảnh đất thấm đầy máu tươi này.

Tiết trời quá mức lạnh lẽo khiến Du Đường cảm thấy yết hầu phát ngứa, y ho khan vài tiếng, cố quấn lại áo choàng sát người, kéo mũ choàng phủ lên đầu, khi tầm mắt lại dừng ở trên lôi đài kia, lại phát hiện ra Sở Đoạn Ly đã dừng lại.

Thân thủ của hắn quá nhanh, võ công lại cực cao, không có ai có thể làm đối thủ của hắn, giờ khắc này trên lôi đài kia đã chất đầy người tứ chi tàn khuyết.

Bọn chúng rên rỉ, kêu gào thảm thiết, có kẻ còn khóc lóc xin tha.

Mà Sở Đoạn Ly cả người tắm máu đang đứng ở giữa lôi đài, cầm trường kiếm chĩa vào Hợp Hoan giáo giáo chủ nói: "Đem lời vừa rồi ngươi nói, lặp lại lần nữa."

Lúc này Du Đường bỗng cảm thấy có chỗ không thích hợp lắm, bèn đứng dậy gọi Nam Vân, Bạch Tiêu cùng tiến đến gần để nghe rõ đối thoại của hai người kia.

"Ta nói rằng ngươi không biết Phệ Tâm tình cổ trên người ngươi, là được giải như thế nào sao?" Hợp Hoan giáo giáo chủ là một nam nhân dài ngoằng gầy nhẳng, lúc này đã mất đi đùi phải và cánh tay trái, nằm liệt trên lôi đài, máu tươi tràn ra từ khóe miệng, tựa như đã bất chấp tất cả, gã biết bản thân mình nhất định sẽ phải chết bèn chó cùng rứt giậu, ngửa đầu lên cười khằng khặc, trong đôi con ngươi lại đong đầy ác ý.

Du Đường đột nhiên có dự cảm không lành.

Quả nhiên ngay sau đó, gã liền nói: "Lúc trước chúng ta hạ Phệ Tâm tình cổ cho ngươi là vì muốn khống chế ngươi nhục nhã ngươi, không ngờ ngươi lại chạy thoát. Nhưng thực ra lúc đó chúng ta cũng chẳng lo lắng, rốt cuộc thì Phệ Tâm tình cổ đến từ Miêu Cương, không có thuốc giải, chỉ cần hạ cổ, nhất định sẽ cướp đi tính mạng một người."

"Hoặc là ngươi chết, hoặc là người thừa nhận cổ độc chết." Gã nhìn về phía Du Đường đang đứng ngơ ngẩn bên kia, như là đột nhiên nhìn thấu hai người họ, tiếng cười trào phúng lại càng lúc càng lớn, máu trào ra khỏi miệng cũng không thèm quan tâm, chỉ ngẩng cổ nhìn trời mà nói: "Mà chỉ có người đã từng có quan hệ thân mật với ngươi mới có thể dẫn cổ độc qua người mình, người thừa nhận cổ độc........ cuối cùng sẽ sống sờ sờ bị Phệ Tâm tình cổ tra tấn đến mức nội tạng hư thối,(*) cốt sấu như sài, thất khiếu đổ máu mà chết!!"

(*) cốt sấu như sài : Gầy mòn như que củi
thất khiếu đổ máu: Máu chảy ra từ các lỗ trên mặt ( mắt mũi miệng tai: 7 lỗ)

"Vị Du thần y này.....sợ là đã sớm biết rằng đây mới là phương pháp giải cổ duy nhất phải không?" Gã nam nhân thoát lực nằm ghé vào trên lôi đài, con ngươi dòm lom lom Du Đường rồi hỏi: "Nhưng mà, chắc hẳn là cho đến tận bây giờ ngươi vẫn chưa nói cho Sở Đoạn Ly chứ gì?"

"Ngươi trúng cổ độc thời gian dài như vậy mà còn chưa chết.....đúng là chỉ có thể nói rằng không hổ dược thể trời sinh......"

Gã càng nói càng hăng say: "Sở Đoạn Ly ơi là Sở Đoạn Ly, ngươi có võ công thiên hạ đệ nhất thì lại thế nào, ngươi giết sạch chúng ta thì lại thế nào, kết quả......chẳng phải là người mà ngươi yêu thương vẫn sẽ chết ngay trước mặt ngươi hay sao?"

"Khẳng định là ngươi thật lòng thật dạ yêu thương vị thần y đây đúng không? Ta thấy ngươi còn vì y mà lập nên cả một kế hoạch lớn, tập trung toàn bộ hung thủ diệt môn Du gia lại đây để tùy ý tàn sát........Chỉ là ngươi đó ha ha ha! Ngươi lại không biết chính ngươi mới là kẻ hại chết y ha ha ha ha, hung thủ sát hại y chính là ngươi, là ngươi ha ha ha ha ha ha!!!"

"Câm miệng!" Du Đường nghe thấy thì lạnh cả người.

Y gào lên với Sở Đoạn Ly: "A Ly, ngươi đừng nghe gã! Phệ Tâm tình cổ cũng không phải là không có thuốc giải! Ta cũng không dẫn cổ độc lên người mình, những cái đó đều là do gã bịa đặt ra để lừa gạt ngươi khụ khụ....."

Thời tiết giá rét kèm theo cảm xúc quá kích động, Du Đường còn chưa dứt lời đã ho khan dữ dội, vội vàng rút khăn tay ra che miệng lại, thân thể không ngăn nổi run rẩy, máu tươi ướt sũng chiếc khăn, chảy theo khe hở ngón tay nhỏ giọt xuống nền tuyết.

Nam Vân kinh hãi vội vàng đỡ lấy Du Đường, mới không đến nỗi làm y té ngã.

"Một kẻ sắp chết như ta lừa ngươi làm cái gì...." Hợp Hoan giáo giáo chủ tươi cười vui sướng trên nỗi đau của người khác: "Thế nhưng ngươi như vậy mà hóa ra lại sợ Sở Đoạn Ly biết chuyện à? Rõ ràng bản thân thống khổ lại liều mạng chịu đựng, chỉ vì không muốn để hắn áy náy, chẳng lẽ giờ ta nên cảm thán rằng hai ngươi đúng thật là tình thâm như biển sao? Ha ha ha ha thật là quá buồn cười......"

"Quá buồn cười!!"

Những lời còn lại, gã chưa kịp nói, thì một kiếm đã chém xuống, đầu của gã lăn đến lôi đài bên cạnh, hai mắt vẫn còn trợn trừng đong đầy vẻ trào phúng chế nhạo.

Sở Đoạn Ly xoay người tiến về hướng Du Đường.

Những bông tuyết vẫn bay lả tả đầy trời, đậu lên trên mái tóc, bả vai của hắn, lại bị máu tươi thấm hồng, không còn tinh thuần sạch sẽ như ban đầu.

Hắn vô cảm kéo trường kiếm lê từng bước tới nơi Du Đường đang đứng, đi ngang qua những kẻ đang rên rỉ nằm rạp trên đất kéo dài hơn tàn, lại bị lão trang chủ chỉ còn một cánh tay tóm lấy ống quần, lão cười nhạo: "Ha ha ha ha, Sở Đoạn Ly, thật không ngờ ngươi mà cũng có ngày hôm nay......."

Lão trang chủ tự biết không thoát được cái chết, vốn dĩ đang lẩm bẩm vạn câu nguyền rủa, lại được nghe thấy tin tức sốt dẻo này, tức khắc cười khằng khặc, trong mắt chứa đầy oán độc, lão dùng hết hơi tàn để trào phúng Sở Đoạn Ly: "Đây là báo ứng của ngươi......Báo ứng ha ha ha ha, đều là báo ứng!!"

"Ngươi có giết được toàn bộ võ lâm.....cũng không cứu được người ngươi yêu nhất! Ngươi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn y bị cổ độc tra tấn đến chết, chết ở trước mặt ngươi!!! Ha ha ha ha, đáng đời!! Ngươi đúng là đáng đời!!"

"Câm mồm!" Bạch Tiêu không nhịn được vung kiếm chém bay đầu lão trang chủ.

Thế giới rốt cuộc cũng an tĩnh lại.

Nhưng Sở Đoạn Ly lại phảng phất như bị cánh tay của lão trang chủ vây khốn tại chỗ.

Trời đổ tuyết càng lúc càng lớn, giáo chúng Ly Nguyệt Cung vọt vào bên trong luận võ tràng, khống chế toàn bộ những kẻ còn cử động được, vừa định hội báo tình huống bên ngoài với Sở Đoạn Ly, lại bị Nam Vân và Bạch Tiêu ngăn cản.

Hai người bọn họ vừa rồi đã chứng kiến hết thảy, trong lòng tràn đầy khiếp sợ cùng tiếc nuối, căn bản không dám tiến lên quấy rầy Sở Đoạn Ly và Du Đường.

"Tả hộ pháp, cung chủ......"

Giáo chúng muốn dò hỏi, Nam Vân lại lắc đầu: "Lui hết đi, thủ ở bên ngoài luận võ tràng, đừng để cho bất kỳ kẻ nào tới gần."

Gã phân phó xong thì liếc mắt với Bạch Tiêu rồi cùng đi theo người của Ly Nguyệt Cung ra ngoài.

Tuyết vẫn bay lả tả đầy trời, phủ trắng mặt đất, rồi lại bị máu loãng nhiễm hồng, sau đó một tầng tuyết nữa lại rơi xuống bao trùm lên tất cả, phảng phất như nếu trời cứ mãi đổ tuyết như thế thì có thể che lấp hết thảy bẩn thỉu ô uế của thế gian.

Loảng xoảng ——

Trường kiếm vấy máu trên tay Sở Đoạn Ly rơi trên mặt đất.

Hắn nỗ lực nhấc chân muốn thoát khỏi bàn tay của lão trang chủ, nhưng cố gắng vài lần đều không thể trốn thoát.

Rõ ràng là có võ công cao cường, lại đột nhiên không biết cách dùng.

Rõ ràng có thể nghe âm thanh đoán được vị trí, nhưng bước chân lại chần chừ không dám tiến lên.

Giờ khắc này, hắn phảng phất lại quay trở về khoảng thời gian khi mới bị phá hủy hai mắt kia.

Cả đường cũng không đi được, nghiêng ngả lảo đảo bước từng bước, lại hung hăng ngã nhào ra đất.

Nhìn hắn rầm một tiếng quỳ rạp xuống đất, trái tim Du Đường đau như bị đao cắt, vội vàng nhào đến trước mặt Sở Đoạn Ly.

Y vừa mới ho ra máu, cả người lạnh đến run lẩy bẩy, cổ độc cũng đang tác loạn trong cơ thể, nhưng vẫn nỗ lực dùng âm thanh vững vàng nhất để trấn an Sở Đoạn Ly: "A Ly, ngươi đừng nghe lời chúng nói bậy. Ngươi phải tin ta, ta sẽ không lấy sinh mệnh của bản thân ra để nói đùa, ta ho ra máu chẳng qua là do thân thể trời sinh đã hư nhược, căn bản không có quan hệ gì với cổ độc kia....."

Chạm vào được thân thể ấm áp của Du Đường, Sở Đoạn Ly như mới bò ra được khỏi địa ngục đi tới nhân gian, gắt gao bắt lấy tay Du Đường, run rẩy ôm nam nhân vào trong lòng.

Nhưng dù hắn có cố gắng đến mức nào, ngọn lửa nhỏ nhoi thuộc về Du Đường ở trong ý thức của hắn lại vẫn dần dần lụi tàn, cho đến khi biến mất vô tung vô tích.

Những điểm nghi hoặc khác thường từ trước đến giờ trong nháy mắt đều có lời giải đáp.

Vì sao bệnh của Du Đường càng ngày càng nghiêm trọng, vì sao dù cho hắn khuyên như thế nào, y cũng không chịu cho đại phu xem bệnh......

Những lời của Hợp hoan giáo giáo chủ nói cứ quanh quẩn mãi ở trong đầu.

—— chỉ có người đã từng có quan hệ thân mật với ngươi mới có thể dẫn cổ độc qua người mình, người thừa nhận cổ độc..... cuối cùng sẽ sống sờ sờ bị Phệ Tâm tình cổ tra tấn đến mức nội tạng hư thối, cốt sấu như sài, thất khiếu đổ máu mà chết!!

Nỗi sợ hãi vô biên cùng hối hận tận cùng từ đáy lòng lan tràn ra toàn thân, cả người Sở Đoạn Ly rét lạnh, cứ run bần bật lên từng cơn.

Hắn gắt gao ôm siết lấy Du Đường, hỏng mất mà khóc nấc lên nức nở: "Đường, Đường Đường, ngươi đừng gạt ta nữa được không, cầu xin ngươi, đừng gạt ta nữa có được không......"

-----

editor anh quan 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top