Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ sáu (42) Kết thúc thế giới thứ 6

Câu nói của Du Đường làm Sở Đoạn Ly rốt cuộc cũng hoàn hồn, bàn tay đang nắm lấy tay y cũng hơi siết lại.

"Ừ, ta còn nhớ."

"Điều kế tiếp đây ta sắp nói, chỉ hy vọng ngươi có thể bình tĩnh nghe, xin đừng tức giận."

Chuyện đã đến bước đường này, Du Đường cũng không muốn lừa gạt hắn thêm nữa, y muốn mang mọi thứ mình đã tính toán nói hết cho Sở Đoạn Ly nghe.

"......" Sở Đoạn Ly không trả lời, nhưng lòng lại càng thêm bồn chồn bất an.

"Đường Đường, ngươi muốn nói gì?"

"Ta......" Du Đường thở nhẹ một hơi rồi mới nói: "Ta muốn đổi hai mắt của mình cho ngươi, để ngươi có thể nhìn thấy thế gian này lần nữa, sau đó tìm ra kẻ thù đã giết chết mẫu thân ngươi, rồi hãy thay ta sống tiếp."

Sở Đoạn Ly trợn trừng đôi mắt vô hồn trống rỗng.

Hắn đột nhiên nhớ đến từng lời Du Đường đã nói.

Cái gì mà muốn trở thành đôi mắt của hắn, còn muốn giúp hắn tìm được kẻ thù....

Hóa ra đây mới đúng là chủ ý ban đầu của người này sao?

Kể từ ngày đó, Du Đường đã bắt đầu lên hết thảy kế hoạch, tính toán rời bỏ hắn?

Mà trong khoảng thời gian này, trong lòng y rốt cuộc có bao nhiêu áp lực, bao nhiêu khó chịu, còn hắn lại chẳng biết gì.......

Vẫn luôn chẳng hay biết gì.....

Hơi thở không khống chế được trở nên dồn dập: "Không, không được, ta không làm được, ngươi không được, ngươi không thể làm như vậy......"

"Ta không cần đôi mắt của ngươi!"

Cảm xúc của Sở Đoạn Ly hỗn loạn, hắn đứng dậy, quỳ gối trước mặt Du Đường, chắp tay khẩn cầu: "Ta không thể lấy đôi mắt của ngươi, Đường Đường...."

"Ta không thể lấy nó được......"

"A Ly!" Du Đường ấn lại bờ vai của hắn, nói: "Ngươi tin tưởng có kiếp sau không?"

Y chờ Sở Đoạn Ly ngẩng đầu về phía mình, vươn tay giúp hắn lau đi hai hàng nước mắt: "Kiếp này, ta không có cách nào bầu bạn với ngươi cả đời, nhưng mà chúng ta vẫn còn có kiếp sau."

"Ta sẽ ở nơi đó chờ ngươi một đời, chờ ngươi giải quyết xong hết thảy, lại trải qua một đời này, sau đó chuyển thế đến tìm ta."

"Cho nên, đáp ứng ta, dùng đôi mắt của ta tìm kẻ thù giết hại mẫu thân ngươi, sau đó mang theo một phần của ta mà sống thật tốt, được không?"

Du Đường ôm lấy gương mặt giàn giụa nước mắt của nam nhân, hôn lên cánh môi khô nứt của hắn, tiếp tục nói: "Kiếp sau, nếu ngươi không tìm thấy ta, ta liền đi tìm ngươi."

"Ta sẽ không để ngươi chờ lâu lắm, nhất định ta sẽ tìm được ngươi, cùng ngươi quen biết, chúng ta sẽ yêu nhau, sau đó ta sẽ ở bên ngươi cả một đời, được không?'

Sở Đoạn Ly cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong nhưng lại không cản được hai hàng lệ cứ thế chảy dài, thấm đẫm vạt áo hai người, tí tách rơi xuống đệm chăn.

Hắn ôm lấy eo Du Đường, cong lưng lại cơ hồ muốn chôn cả cơ thể vào người y, bất lực gào khóc thảm thiết như một con thú dữ bị thương

Những gì Du Đường nói hắn đều hiểu.

Nam nhân đã chú định phải chết đi, hắn cũng hiểu.

Dụng ý nam nhân để lại đôi mắt cho hắn, hắn lại càng hiểu.

Nhưng chính là như vậy, biết rõ con đường phía trước là tuyệt lộ, lại bị buộc phải đối mặt, phải chấp nhận, đối với hắn mà nói đó là việc khó khăn nhất.

Quá nhiều nỗi sợ hãi ập vào cùng một lúc, mà quanh hắn chỉ toàn là bóng tối, chẳng bắt được thứ gì, cũng chẳng giữ lại được gì.

Nỗi tuyệt vọng vô tận bao vây xung quanh Sở Đoạn Ly, ép cho hắn không thể hít thở.

Du Đường nhìn Sở Đoạn Ly tuyệt vọng đến mức như vậy, lại không thể nghĩ ra biện pháp gì an ủi hắn.

Bởi vì y rất rõ ràng một chuyện, là do bản thân đã khiến một Sở Đoạn Ly tiêu dao tự tại biến thành bộ dạng như bây giờ.

Điều duy nhất Du Đường có thể làm bây giờ, là ở bên cạnh Sở Đoạn Ly, cùng nhau vượt qua quãng thời gian còn lại.....

Cuối cùng Sở Đoạn Ly cũng đồng ý với yêu cầu của Du Đường, sau đó cưỡng ép bản thân dần dần khôi phục trở lại bình thường.

Hắn không hề cự tuyệt sự hỗ trợ của Nam Vân và Bạch Tiêu, nghiêm túc vận công chải vuốt nội lực hỗn loạn, hơn nữa còn sờ soạng tập đi, nỗ lực thích ứng với bóng tối một lần nữa.

Du Đường bảo hắn ăn cơm, bảo hắn đi ngủ, hắn đều ngoan ngoãn nghe lời làm theo.

Thân thể gần như tẩu hỏa nhập ma dần dần được điều dưỡng tốt lên, nhưng khuôn mặt lại vẫn tiều tụy như cũ.

Hoặc có thể nói là, từ sau khi biết Du Đường thay hắn nhận cổ độc, hắn đã không còn cười nữa.

Hơn nữa kể cả có nằm bên cạnh Du Đường, nắm chặt lấy tay đối phương, nỗ lực dỗ mình chìm vào giấc ngủ, đến nửa đêm nghe thấy tiếng ho khan, hắn cũng sẽ choàng tỉnh giấc.

Thanh âm đã từng ru hắn vào giấc ngủ yên ổn khi còn ở Liên Sơn Sương Mù kia, hiện giờ lại phảng phất biến thành tiếng vang lấy mạng, đẩy tên đầu sỏ gây tội là hắn vào vực thẳm.

Ngày Du Thất biết được chân tướng mọi chuyện, gã đã suýt nữa vung kiếm định giết Sở Đoạn Ly. Đến khi gã khôi phục được lý trí, nhìn thấy Du Đường và Sở Đoạn Ly ở bên nhau, thấy được nỗi đau của hắn, thì lại không đành lòng, không nỡ nói những lời cực đoan như muốn hắn đền mạng này kia, chỉ là ngày một trở nên trầm mặc ít lời.

Nhưng mỗi khi nhìn thấy Du Đường, Du Thất lại đứng dại người ra, đôi mắt sưng đỏ, lời nói thì lắp bắp nghẹn ngào, câu được câu không.

Du Đường thở dài an ủi gã, rằng dù sao bản thân cũng chẳng sống quá được ba mươi tuổi, nay vì cứu người mình yêu mà chết thì hết thảy đều là đáng giá. Du Thất nghe thấy lời này thì dùng tay bưng lấy mặt khóc lóc nức nở. Gã nói rằng là do gã không bảo vệ được thiếu gia, là do gã vô dụng.

Thời tiết mùa đông càng ngày càng lạnh, thân thể Du Đường cũng ngày một suy yếu, mắt thấy đã gần đến cuối năm, đại để Du Đường cũng biết bản thân không có cách nào vượt qua được năm nay.

Mỗi ngày đều ho ra máu nhiều đến mức khiến y chết lặng, thân thể vốn dĩ đã gầy yếu hiện giờ thậm chí còn không ra hình người, chính y sờ vào cơ thể còn cảm thấy kinh hãi, không dám soi gương lấy một lần.

Du Đường bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì Sở Đoạn Ly không nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của mình, bằng không chẳng biết hắn sẽ còn thương tâm đến mức độ nào.

Thế nhưng Sở Đoạn Ly lại cố tình tìm họa sư tới, nói rằng phải để cho ông ta vẽ lại một bức chân dung, bởi vì Du Đường đã từng nói qua, nếu giải phẫu đổi mắt, ít nhất cũng phải trải qua một năm dưỡng bệnh, mới có thể lại nhìn thấy ánh sáng.

Mà thân thể của Du Đường giờ đây, một tháng ngắn ngủi còn không thể qua nổi, làm sao có thể chống đỡ được một năm.

Cho nên vì muốn nhớ kỹ dáng vẻ của Du Đường, hắn mới tìmvị họa sư tài ba nhất trên giang hồ tới đây, để ông ta vẽ một bức họa.

Du Đường không lay chuyển nổi hắn, khi vị họa sư kia vẽ tranh, y dựa vào lồng ngực Sở Đoạn Ly, nhỏ nhẹ năn nỉ họa sư: "Phiền toái ngươi vẽ ta đẹp một chút, ta chỉ hy vọng rằng tướng công nhà ta có thể nhìn thấy dáng vẻ tốt nhất của ta."

Sở Đoạn Ly nắm bàn tay y, cảm thụ từng ngón tay gầy như que củi khô, đau lòng đến mức gần như chết lặng.

Hắn thủ thỉ: "Đường Đường, ở trong mắt ta, ngươi vĩnh viễn đều là xinh đẹp nhất."

Du Đường chỉ cười, thả lỏng người dựa hoàn toàn vào lòng Sở Đoạn Ly, dùng thanh âm dịu dàng như nước trả lời hắn: "Ừ, ta biết mà."

"Nhưng nếu có kiếp sau, ta muốn dùng trạng thái tốt nhất để gặp gỡ ngươi, dùng thân thể khỏe mạnh nhất để quen biết với ngươi. Cho nên người trong tranh kia nhất định phải là một ta hoàn hảo nhất, để cho ngươi có thể nhớ kỹ dáng vẻ ta, thế thì ngươi sẽ càng mau chóng tìm được ta......"

Khi nghe nhắc tới kiếp sau, Sở Đoạn Ly mím chặt môi, khắc chế cơn nghẹn ngào truyền ra từ yết hầu, chỉ nặng nề đáp lại một tiếng "Được."

Sau khi bức họa hoàn thành, Du Đường đề bút viết lên trên đó mấy chữ, sau đó mới để Tiểu Hàn cuộn tròn bức họa lại, cẩn thận cất đi.

*

Vào một ngày nắng ấm hiếm hoi của mùa đông, Du Đường nằm dựa vào đầu giường, nhìn ánh mặt trời len lỏi qua khung cửa sổ tiến vào trong phòng, nhắm mắt cảm thụ lại khí lực còn sót lại trong cơ thể, thầm than nhẹ một hơi.

Rốt cuộc cũng ý thức được, hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời y ở thế giới này.

Du Đường khẽ lay ngón tay Sở Đoạn Ly, bảo hắn gọi Tiểu Hàn và Du Thất tới.

Chờ hai người họ đến thì dặn dò bọn họ đủ điều, rồi mới bảo họ rời đi.

Du Thất còn đang muốn nói thêm gì, lại bị Tiểu Hàn dùng sức lôi kéo ra ngoài.

Chờ đến khi cửa phòng đóng lại, Du Đường mới chạm tay lên cánh tay Sở Đoạn Ly, nói với hắn: "A Ly, ôm ta ra ngoài đi dạo một lát đi."

Ngay từ đầu, Sở Đoạn Ly đã hiểu được dụng ý của Du Đường khi gọi Tiểu Hàn và Du Thất tới, lúc này trên mặt hắn cơ hồ chẳng có biểu cảm gì, chỉ cứng đờ đứng trơ ra như khúc gỗ.

Thẳng đến khi đối phương dùng bàn tay gầy mòn níu lấy cánh tay hắn, ngón tay lạnh lẽo khẽ chọc chọc lên mặt, hắn mới dần dần khôi phục tri giác.

"A Ly, ngươi sao thế?" Du Đường nỗ lực làm giọng nói của mình có vẻ vui tươi, cười trêu: "Chẳng lẽ ngươi không muốn ôm ta sao?"

Sở Đoạn Ly mở to đôi mắt vô hồn nhìn về hướng Du Đường đang ngồi, nắm lấy bàn tay đối phương, ngón tay khẽ run lẩy bẩy.

Hắn há miệng, a một tiếng như đến lúc này mới phản ứng lại được, cúi người dựa thật sát vào Du Đường, giọng nói khàn khàn cất giấu đầy nghẹn ngào và hoảng loạn: "Sao ta lại không muốn ôm ngươi được?"

"Ta sẽ ôm ngươi đi dạo." Hắn cẩn thận bế Du Đường lên, lại cầm áo choàng lông dày khoác lên người nam nhân: "Ngươi muốn đi đâu, ta sẽ ôm ngươi đi."

Cả người Du Đường đã không còn sức lực, chỉ có thể dựa hẳn vào Sở Đoạn Ly, chậm rãi hít thở nhè nhẹ từng hơi.

"Hoa mai trong hoa viên nở rồi, ta muốn đi ngắm hoa."

Sở Đoạn Ly chỉ ừ một tiếng, ôm sát lấy người trong lòng, cất bước đi về phía hoa viên.

Ly Nguyệt Cung ngụ tại phía Tây Nam của Trần Quốc, hoa mai ở đây nở sớm hơn những nơi khác một chút.

Du Đường chẳng thể chống đỡ được đến cuối năm, nhưng trước khi ra đi, có thể thấy được một khu vườn đầy hoa mai nở rộ cũng không tồi.

Hai người ngồi trên ghế dài ở đình hóng gió, Du Đường nép trong lòng Sở Đoạn Ly, nỗ lực nâng mí mắt nhìn ngắm cảnh sắc đẹp đẽ chung quanh.

Vô số khóm hoa mai màu phấn hồng chen chúc đua nhau nở rộ, tương giao với màu nâu đỏ của cành cây, lại nghênh đón những tia sáng mặt trời rực rỡ hiếm hoi của ngày đông, cảnh tượng trước mắt đẹp đến nao lòng. Từng làn gió nhẹ thổi lay qua nhành cây, mang theo hương mai thanh lãnh, hòa quyện vào không khí, thấm đẫm ruột gan.

Du Đường dựa vào lồng ngực của Sở Đoạn Ly, an tĩnh lắng nghe từng tiếng tim đập nhịp nhàng của người thương.

Sức sống của sinh mệnh dần lụi tàn, sự lạnh lẽo bắt đầu lan tràn từ trái tim dần trải rộng ra toàn thân, Du Đường hiểu rằng bản thân nên nói chút gì đó với Sở Đoạn Ly, rằng y sắp rời đi.

Nhưng giờ khắc này, không hiểu sao y lại sợ hãi.

Sợ hãi nhìn thấy phản ứng của Sở Đoạn Ly.

Sợ hãi nhìn thấy nam nhân ngoan cường này lại lần nữa hỏng mất.

"A Ly......"

Du Đường chỉ thốt lên cái tên này, lại không nói thêm gì.

Chờ đến khi y ngập ngừng tiếp lời, Sở Đoạn Ly đã mở miệng:

"Đường Đường, không sao đâu." Hắn cẩn thận ôm sát người vào trong lòng, để cho Du Đường có thể nằm với tư thế thoải mái nhất, cố gắng nói ra từng chữ: "Ngươi không cần phải lo lắng cho ta."

"Ngươi đã làm đủ nhiều, những việc kế tiếp cứ giao cho ta đi......."

Ngoài dự kiến của Du Đường, Sở Đoạn Ly cũng không hỏng mất, hắn chỉ là có hơi nghẹn ngào, tiếp tục nói: "Hơn nữa ngươi cũng đã nói, hai ta vẫn còn có kiếp sau, ngươi sẽ ở nơi đó, dùng một thân thể khỏe mạnh nghênh đón ta...."

"Kiếp sau, ngươi sẽ sinh ra ở một niên đại an ổn, cả một đời sẽ không có phân tranh hỗn loạn, ngươi sẽ có cha mẹ yêu thương......Sẽ có cuộc sống bình thường hạnh phúc....."

"Không phải là dược thể trời sinh, không phải là vật phẩm bị người người mơ ước, ngươi sẽ sống cuộc sống thật tự do, thật vui vẻ......"

"Sẽ có rất nhiều người thích ngươi, yêu thương ngươi, nhưng mà......." Sở Đoạn Ly nỗ lực nặn ra một nụ cười méo xẹo, hắn nói: "Nhưng ngươi không được thích người khác, ngươi nhất định phải chờ ta......Chờ ta đến tìm ngươi....."

Những lời này dường như đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của Sở Đoạn Ly, hắn ho nhẹ một tiếng để che giấu hoảng loạn và sợ hãi, nỗ lực biểu đạt ý nghĩ của bản thân: "Cho nên, Đường Đường, ngươi hãy yên tâm rời đi.......Đừng lo lắng cho ta, ta không sao đâu, ta sẽ mang theo kỳ vọng của ngươi đi tiếp quãng đời còn lại, ta sẽ không uổng phí những gì ngươi đã trả giá vì ta, ta sẽ, sẽ hoàn thành những việc cần phải hoàn thành, cuối cùng sẽ không hề tiếc nuối mà đi tìm ngươi......"

"Một kiếp người này, ngươi đã quá mệt mỏi...." Sở Đoạn Ly cắn răng, nỗ lực nuốt ngược nước mắt: "Ngươi nên nghỉ ngơi một chút đi......."

"Ta sẽ sống tốt, ta đồng ý với ngươi, ta nhất định sẽ sống thật tốt......"

Du Đường không ngờ Sở Đoạn Ly sẽ nói như vậy.

Hắn rõ ràng là phách sợ, lại đột nhiên trở thành người thông thấu nhất thế gian.

Nhưng càng như vậy, Du Đường lại càng cảm thấy bi thống không cách nào khống chế lan tràn khắp người.

Trái tim như bị ai đó dùng tay hung hăng bóp chặt, y phủ tay lên ôm lấy ngực, yết hầu nghẹn ngào đến mức khó chịu.

Nhưng Du Đường biết rằng thời gian của mình đã không còn lại nhiều nữa, cần phải nói gì đó để cáo biệt với Sở Đoạn Ly.

"Được......" Du Đường gom góp toàn bộ sức lực, vươn bàn tay vuốt ve khuôn mặt Sở Đoạn Ly, ngón cái cọ qua đôi mắt ướt đẫm của nam nhân, dịu dàng nói: "A Ly, ta hiểu rồi."

"A Ly của ta, kỳ thật trước đến nay ngươi không phải là người nhát gan."

Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt kia, Du Đường nỗ lực mỉm cười với hắn: "Ngươi dũng cảm hơn ta rất nhiều....."

"Ngươi dám đối mặt với bóng tối ta không dám đối mặt, ngươi dám thừa nhận thống thổ ta không dám thừa nhận, ngươi mới chính là người dũng cảm nhất......"

Y nhẹ níu lấy cổ áo Sở Đoạn Ly kéo xuống, hôn lên bờ môi nam nhân, trước mắt đã dần trở nên mơ hồ.

Có chất lỏng ấm áp chảy ra từ trong thân thể Du Đường, hương mai thanh lãnh dần dần bị bao trùm bởi mùi máu tươi nồng đến gay mũi.

Bàn tay Sở Đoạn Ly gắt gao nắm chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào da thịt cũng không khắc chế được thân thể đang khẽ run rẩy.

Hắn kề sát lại gần môi Du Đường, chăm chú lắng nghe nam nhân dùng hết sinh mệnh còn lại, gian nan đứt quãng nói từng chữ: "A Ly......"

"Nếu có...kiếp sau...."

"Ta vẫn, vẫn muốn được làm phu nhân của ngươi, có, có thể không?"

Nước mắt giàn giụa chảy xuống từ đôi mắt trống rỗng vô hồn, hắn nói: "Có thể."

Sở Đoạn Ly vươn bàn tay bị móng tay đâm lủng da thịt định lau đi những giọt nước mắt rơi xuống mặt Du Đường, lại chỉ sờ được khuôn mặt đẫm máu.

Mùi máu gay gắt xông vào xoang mũi, hắn ôm lấy thân thể Du Đường mà gào lên: "Có thể, có thể, Đường Đường, ta nói có thể rồi mà......."

Nhưng đáp lời hắn chỉ có cánh tay của Du Đường dần rời khỏi gò má hắn, buông thõng xuống bên cạnh.

Một Sở Đoạn Ly ngoan cường trấn định chung quy hoàn toàn tan rã.

Hắn ôm chặt lấy người trong lòng, kêu khóc thảm thiết: "Trở về đi.....Đường Đường ngươi về đi.....trở về với ta......"

"Ta chỉ có một mình, ta sợ quá....."

"Ta nhìn không thấy ngươi, ta tìm không được ngươi...."

"Ngươi nói với ta một câu, ngươi lên tiếng nói một chữ thôi được không......."

"Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi đừng bỏ lại mình ta......"

"Cầu xin ngươi......"

"Đừng đi......"

*

Đến khi Tiểu Hàn tìm được Sở Đoạn Ly, hắn đã không còn khóc được nữa.

Tựa như bị người đánh cho ngu si, chỉ run rẩy ôm chặt lấy Du Đường, liên tiếp lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại rằng 'ngươi tỉnh lại đi, tỉnh lại, nói với ta một câu thôi.'

Khiến cho tất cả những người chứng kiến đều phải lau nước mắt.

Nam Vân Bạch Tiêu tiến lên định tách hai người ra, lại bị Sở Đoạn Ly ra tay đả thương.

Nam nhân sắc mặt trắng bệch, tóc tai tán loạn mở trừng trừng đôi mắt vô hồn, quát bọn họ cút đi, phảng phất như chỉ cần bọn họ tiến thêm một bước hắn sẽ ra tay giết sạch.

Mọi người chẳng còn cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Đoạn Ly nổi điên ôm chặt lấy Du Đường, không ngừng gọi tên y.

Hắn gọi Du Đường, bảo y tỉnh lại, tỉnh lại, hắn nói rằng hắn không tin có kiếp sau, sợ không thể tìm thấy y, nói rằng những gì hắn nói đều là nói dối, kỳ thật hắn rất sợ hãi, hắn không thể không có Du Đường, chỉ cầu y có thể trở về.

Nhưng những lời này, người kia đã không còn nghe được nữa.

Dù cho hắn có cầu xin như thế nào, Du Đường cũng sẽ không tỉnh lại.

Đôi bên cứ giằng co mãi như vậy, thẳng đến khi sức lực của Sở Đoạn Ly tiêu hao hết, bị Nam Vân Bạch Tiêu thừa cơ đánh ngất, mới có thể đoạt lại được thi thể Du Đường

Tiểu Hàn làm theo di chúc của Du Đường, mang đôi mắt của y thay cho Sở Đoạn Ly còn đang hôn mê.

Sau đó, trước khi Sở Đoạn Ly tỉnh lại, bọn họ đã cùng với toàn bộ giáo chúng của Ly Nguyệt Cung tổ chức hậu sự cho Du Đường

Chờ đến khi Sở Đoạn Ly tỉnh lại từ cơn hôn mê, cảm nhận được đau đớn truyền đến từ đôi mắt, đột nhiên ý thức được điều gì, hắn thét lên một tiếng rồi vươn tay định moi hai mắt của mình ra.

Lại bị Du Thất đánh bốp một cái ngã xuống nền đất.

"Sở Đoạn Ly! Ngươi điên rồi sao!"

Du Thất thở hổn hển, chỉ tay vào Sở Đoạn Ly mắng: "Đó là đôi mắt của thiếu gia nhà ta! Mạng của ngươi cũng là do thiếu gia dùng mạng đổi lấy! Ngươi có tư cách gì mà thương tổn nó!"

"Lúc trước không phải ngươi đã đồng ý với thiếu gia rồi sao! Ngươi đã nói rằng phải dùng đôi mắt này sống thay cho cả phần của thiếu gia! Nhưng người nhìn lại mình xem hiện giờ ngươi đang làm cái gì?!"

"Ngươi cứ mãi đắm mình trụy lạc trong đau khổ, không sợ thiếu gia nhà ta thất vọng sao! Không sợ y thất vọng vì đã đổi mệnh cho ngươi sao?!"

Tiểu Hàn nghe được động tĩnh, đẩy cửa tiến vào phòng, thì nhìn thấy Du Thất đang tức đến nỗi đôi mắt đỏ ngầu, và Sở Đoạn Ly nằm liệt trên mặt đất không động đậy tựa như người chết.

Đầu tiên, nó chỉ cảm thấy hoảng sợ, sau đó nghĩ lại, cũng hiểu được mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào, bèn đi qua nâng Sở Đoạn Ly dậy, cất giọng khuyên nhủ: "Sở ca, ngươi cần phải tỉnh táo lại."

"Chẳng lẽ ngươi đã quên lời lúc trước Du đại phu đã từng dặn dò ngươi rồi sao? Y hy vọng ngươi có thể sống thật tốt, chứ không hề muốn nhìn thấy ngươi biến thành dáng vẻ điên cuồng như bây giờ."

"Cho nên, để Du đại phu có thể an tâm nơi chín suối, ngươi cũng đừng......đừng làm thương tổn chính mình nữa."

Sở Đoạn Ly lẳng lặng nghe, hắn chỉ mặc trung y ngồi dưới đất, hơi lạnh từ mặt đất thấm vào thân thể khiến cả người rét run, hắn liền cuộn tròn tay chân bao bọc lấy bản thân.

Một lúc lâu sau, mới mở miệng hỏi: "Mộ của Đường Đường được đặt ở đâu?"

*

Đôi mắt Sở Đoạn Ly được quấn một tầng băng gạc rất dày, hắn chống gậy trúc Du Đường từng dùng, cự tuyệt sự giúp đỡ của mọi người, sờ soạng dò dẫm từng bước một đến trước mộ Du Đường.

Vươn ngón tay vuốt ve tấm bia mộ, bia đá nhẵn nhụi còn chưa được khắc chữ, là việc do Nam Vân Bạch Tiêu cố tình để lại cho hắn.

Sở Đoạn Ly rút ra trường kiếm bên hông, dùng mũi kiếm chạm khẽ lên tấm bia đá, chậm rãi thở ra một hơi, rồi sau đó chợt nín thở, tiếng kim loại khắc lên đá chói tai, trên tấm bia xuất hiện một hàng chữ cực kỳ tinh tế.

—— ái thê Du Đường chi mộ.

Trường kiếm thu vào vỏ.

Sở Đoạn Ly không ở lại thêm, chỉ xoay thân rời đi.

Từ giờ khắc này mục đích của hắn trở nên vô cùng kiên định.

Đường Đường, chờ ta.

Ngày đại thù được báo cũng sẽ là ngày ta đi tìm ngươi.

Nhất định sẽ không để ngươi phải chờ lâu lắm.

*

Lúc sau, Sở Đoạn Ly không còn cự tuyệt thay băng gạc, uống thuốc, hơn nữa còn tận tâm nghiên cứu 《 vô cực lục 》, cuối cùng trong vòng chưa đến một năm rốt cuộc cũng luyện đến tầng thứ mười.

Ngày tháo băng gạc, Sở Đoạn Ly bảo Tiểu Hàn lấy bức họa Du Đường ra, trải rộng trên bàn sách ở trước mặt hắn.

Trong phòng có chút tối tăm, băng gạc từng lớp từng lớp được tháo ra, cho đến khi lộ ra hai mắt.

Lông mi rung động vài lần, Sở Đoạn Ly chậm rãi mở mắt, tầm mắt từ khi bắt đầu hơi mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.

Tiểu Hàn đứng một bên dò hỏi: "Sở ca, có thấy rõ không?"

Sở Đoạn Ly gật đầu, tầm mắt dừng trên bức họa kia.

Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của nam nhân, được họa sư miêu tả ở trên trang giấy.

Nam nhân mặt mày ôn hòa, không hề bị đau ốm tra tấn, chỉ có ấm áp và dịu dàng vô tận.

Giống hệt như trong tưởng tượng của hắn.

Đây là người hắn yêu.

Là vị thần y vĩnh viễn rực rỡ và ấm áp như ánh mặt trời.

Có giọt nước nện xuống trang giấy, Sở Đoạn Ly lại vội vàng dùng tay xoa đi, tầm mắt chuyển qua hàng chữ nhỏ bên cạnh chân dung nam nhân.

Hắn sửng sốt một chút, chợt lộ ra nụ cười hiếm hoi.

Làm Tiểu Hàn đứng bên cạnh nhìn mà ngây người.

Nó cũng thò mặt lại gần xem, thấy được hàng chữ Du Đường để lại cho Sở Đoạn Ly.

Chẳng phải thơ trữ tình, cũng chẳng phải lời an ủi.

Chỉ là một câu trêu chọc rất bình thường

——A Ly, đến nhìn ta đi? Có phải ta rất tuấn tú không?

—— có phải càng nhìn sẽ càng cảm thấy yêu ta?

Sở Đoạn Ly mím môi, đề bút viết thêm bên cạnh mấy chữ.

Tựa như muốn thông qua bức họa tán gẫu với người đã qua đời.

—— ta thấy rồi, phu nhân của ta đúng là rất tuấn tú.

——người ta yêu nhất vẫn luôn là ngươi.

Sau đó, Sở Đoạn Ly ngắm nhìn bức họa đến khi dung mạo Du Đường hoàn toàn khắc ghi vào trong tâm khảm mới thu hồi lại bức họa.

Nửa tháng sau khi đôi mắt phục hồi thị lực, hắn gọi Nam Vân Bạch Tiêu tới, giao toàn bộ tài phú của Ly Nguyệt Cung vào tay bọn họ, bảo họ mang theo toàn bộ giáo chúng rời khỏi đây, đến nơi khác lập môn phái.

Nam Vân Bạch Tiêu không chịu thuận theo, còn truy vấn hắn vì sao.

Sở Đoạn Ly lại chỉ lắc đầu, dùng thủ đoạn cường ngạnh cưỡng ép đuổi bọn họ đi.

Sau đó đóng cửa Ly Nguyệt Cung, dời bước đến kinh thành.

Dùng ba tháng để tra ra được chủ nhân của chuỗi kiếm tuệ, thế mà hóa ra lại là kẻ trước kia đứng phía sau màn, chủ mưu diệt môn Du gia —— Ninh Vương.

Mà trong khoảng thời gian này, Sở Đoạn Ly cũng biết được thân thế của mình.

Ngày trước, người mẫu thân hắn yêu, chính là Ninh Vương phong lưu lãng tử.

Lão nam nhân này không chỉ khiến mẫu thân gặp tai họa, đến cuối cùng bởi vì ghét bỏ bản thân chơi qua nữ nhân bị người người vấy bẩn, cho nên tự tay giết chết Sở Nhân Lam.....

Trong nháy mắt kia, Sở Đoạn Ly bỗng cảm thấy buồn cười.

Buồn cười bản thân mình nhiều năm tìm kiếm kẻ thù, hóa ra xa tận chân trời gần ngay trước mắt, không chỉ chủ mưu diệt môn Du gia mà còn giết hại mẫu thân, là lão cha ruột khả ố của hắn.

Đã biết tất cả chân tướng thì kế tiếp chính là báo thù.

Ninh Vương là Vương gia nắm thực quyền ở Trần Quốc, đụng vào lão có nghĩa là đụng vào toàn bộ hoàng tộc, kể cả hắn có báo được thù cũng nhất định trốn không thoát đuổi giết.

Nhưng thế thì đã làm sao?

Sở Đoạn Ly vốn đã ôm quyết tâm có cầm chắc cái chết cũng phải báo thù.

Hơn nữa cái chết đối với hắn mà nói, mới là sự giải thoát chân chính.

Một thế gian không có Du Đường, hắn đã sớm ở không nổi nữa.

Nếu như có thể báo được đại thù rồi chết đi, sau này còn có thể đúng tình hợp lý mà nói cho người kia nghe rằng, ta đã báo được thù cho cả hai chúng ta, lần này cái chết của ta rất đáng giá.

Chỉ cần tưởng tượng đến đây thôi, Sở Đoạn Ly đã vui vẻ nhẹ giọng cười rộ lên.

*

Toàn bộ dân chúng kinh thành đều nhớ rõ ngày Ninh Vương phủ bị diệt môn kia.

Nam nhân một thân hồng y giống như ác quỷ Tu La bò lên từ địa ngục, nơi trường kiếm đi qua, đầu người rơi rụng đầy đất,

Máu tung bay vẩy đầy mặt đất, chảy dọc hành lang, nhuộm đỏ cửa lớn.

Mặt hắn vô cảm, giống y như kẻ điên, chết lặng giết hết người này đến người khác.

Chờ đến khi Sở Đoạn ly đứng trước mặt Ninh Vương cao cao tại thượng ngày thường không ai bì nổi kia, đối phương thế mà trực tiếp bị dọa cho sợ đái trong quần, quỳ trên mặt đất không ngừng vái lạy xin hắn tha mạng.

Nhưng Sở Đoạn Ly tựa như chẳng nhìn thấy tư thái thấp hèn của lão, chẳng nghe được những câu hèn mọn xin tha, chỉ dùng trường kiếm trong tay, từng kiếm từng kiếm xẻo thịt của lão rơi rụng xuống đất, đau đớn đến gào thét chói tai nhưng lại chưa thể chết.

Thủ đoạn tàn nhẫn giống như tùng xẻo lăng trì.

Hoàng đế Trần Quốc mang theo trọng binh đủng đỉnh khoan thai tới ứng cứu, thì chỉ nhìn thấy đệ đệ thân sinh bị xẻo thịt hóa thành dáng vẻ huyết nhục mơ hồ, nằm lê lết trên mặt đất thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, cho dù thần tiên đại la tới cũng không cứu nổi lão.

Ông ta bèn hạ lệnh cho vạn trọng binh vây quanh Ninh Vương phủ, mưa tên che lấp trời đất từ trên trời giáng xuống, muốn bắn cho Sở Đoạn Ly trong đình viện thành cái sàng.

Ông ta cho rằng hắn sẽ dùng võ công cao siêu tránh né mưa tên bắn, giãy giụa làm trò hề trước mặt ông ta.

Nhưng điều hoàng đế không ngờ tới lại chính là.

Sở Đoạn Ly không né cũng chẳng trốn, chỉ tùy ý thả trường kiếm rơi xuống đất, giang hai tay ôm lấy mưa tên.

Vạn tiễn xuyên tâm.

Nặng nề ngã trên mặt đất, Sở Đoạn Ly lại nở nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng.

Con ngươi dần dần mất đi tiêu cự, nhìn lên bầu trời màu xanh lam cùng thái dương rực rỡ, ánh nắng vàng đầu hạ chiếu vào trong đôi mắt hắn.

Sáng ngời như vậy, ấm áp như vậy.

Hắn dùng hết sức lực cuối cùng vươn tay bắt lấy, lại chỉ bắt được một mảnh hư không.

Cánh tay buông xuống, hai mắt của Sở Đoạn Ly hoàn toàn mất đi sự sống.

Hắn tự giễu cười thầm: Quả nhiên, chẳng qua chỉ là ta không bắt được.....

------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top