Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ tám ( 02)

Nhưng nào ngờ đâu Du Đường vừa mới dứt lời, Mục Nam Thành đã sợ đến mức ngã phịch mông xuống đất, hai cái đùi cong lên cật lực lùi về phía sau, vừa lùi vừa la hét ầm ĩ y như gặp phải quỷ.

"Á á á á á á á á á á !"

Khiến cho Du Đường đang không hề phòng bị bất ngờ hết hồn nhảy dựng lên ôm ngực, thiếu chút nữa đã bị dọa cho ra bệnh tim.

Y ôm ngực thở hồng hộc, vỗ vỗ ngực mấy lần cho bớt sợ, sau đó thì thử chậm rãi giao lưu: "Đừng sợ, anh không phải người xấu, anh là chủ nhà."

"A a a a ——"

Nhưng mà Mục Nam Thành còn la to hơn, vụn bánh bao trong miệng phun tứ tung khắp nơi, rơi vãi đầy đất.

"......" Du Đường hỏi Tiểu Kim: Ta dẫm lên đuôi cậu ấy hay sao mà cậu ấy la to thế?

Tiểu Kim cũng há miệng sững sờ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Rốt cuộc thì theo tính cách của vai ác ở mấy thế giới trước, Ngụy Uyên vốn dĩ là cái bánh trôi nước nhân mè đen, đa phần những sự ngây thơ đơn thuần mà hắn biểu đạt ra ngoài toàn là giả vờ, chẳng giống như bây giờ, la hét a a a a a a không ngừng, đã thế càng lúc càng la to.

Bèn bưng tay ôm trán lắc đầu, cảm thấy mất mặt hộ cho Chủ Thần nhà nó....

【 Có lẽ là do cậu ấy quá sợ hãi? 】Mặc dù cảm thấy như thế, nhưng Tiểu Kim tự nhủ rằng vẫn nên vớt vát lại chút xíu mặt mũi cho Chủ Thần, đành giải thích với Du Đường: 【 Cậu ấy mất nhiều ngày mới lưu lạc tới được đây, chắc là trên đường đi bị không ít người đuổi đánh, có biểu hiện như vậy cũng xem như bình thường. 】

"Em đừng hét nữa, anh sẽ không đánh em." Du Đường nhích chân tiến về trước nửa bước, cố gắng giao tiếp với hắn lần nữa.

Kết quả Mục Nam Thành thấy thế tức khắc há to miệng kêu gào thảm thiết hơn, quả thực có thể ví với ma âm xuyên xỏ lỗ tai.

Du Đường giật giật khóe miệng, rốt cuộc thì cũng hết nhịn nổi, bèn lấy ra tư thế dạy dỗ trẻ con, hung hăng quát: "Đừng hét nữa!!"

Rồi bước nhanh vài bước đến trước mặt Mục Nam Thành, cong eo chống nạnh, nhe răng hù: "Còn hét nữa anh gọi quỷ đến bắt em!!"

Thần kỳ làm sao, Mục Nam Thành thật sự bị dọa rồi.

Hắn bưng hai tay vội vã bịt miệng lại, vành mắt đỏ hồng, vụn bánh bao còn dính đầy trên tay, trong móng tay két đầy bùn đất bẩn thỉu, mái tóc rối bù kết dính lại che khuất nửa đôi mắt đang trợn tròn, hoảng sợ nhìn Du Đường chằm chằm.

Bên tai rốt cuộc cũng được yên tĩnh, Du Đường nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, lại bắt đầu cảm thấy hơi áy náy, bèn đi tới trước mặt Mục Nam Thành rồi ngồi xổm xuống, dịu giọng giải thích: "Thật ra anh không phải cố ý dọa em....."

"Éc!"

Du Đường còn chưa nói dứt lời, đã bị một tiếng éc truyền ra cắt ngang.

"......Em."

"Éc!"

"Éc!"

"Éc!"

Mấy tiếng kêu éc éc liên tiếp hoàn toàn nhét những lời Du Đường định nói vào lại trong miệng.

Thiếu niên gầy nhẳng dùng hai tay cố sức bịt miệng thật chặt, nhưng tiếng kêu la không chịu nghe lời mà cứ truyền ra từ trong cổ họng, đến nỗi làm cả người hắn cứ run lên bần bật.

Đôi mắt hoa đào ầng ậng nước, vừa vô tội lại vừa kinh hoàng cứ trợn tròn nhìn chăm chăm vào Du Đường.

Du Đường tức đến gân xanh trên thái dương nhảy cả lên, cố gắng vỗ ngực mấy lần dằn cơn giận xuống, chấp nhận số phận đứng lên đi lấy nước cho Mục Nam Thành uống, sợ nước lạnh không tốt còn cẩn thận tỉ mỉ đi lấy phích pha nước ấm, đưa đến tận tay Mục Nam Thành.

Nhưng người kia lại sợ run cầm cập không dám nhận, trong ánh mắt toàn là vẻ khiếp đảm.

Du Đường đành phải mạnh tay kéo tay hắn ra khỏi miệng, ấn ly nước tráng men có in hàng chữ vì nhân dân phục vụ đến bên môi Mục Nam Thành, lớn giọng uy hiếp:

"Uống nhanh! Không thì anh gọi quỷ đến bắt em!"

【 ha ha ha ha ngài hung dữ thế! 】 Tiểu Kim ở trong ý thức Du Đường ôm bụng cười lăn vòng vòng trên đất : 【 Sao mà giống hù dọa con nít quá vậy?】

Du Đường vô cùng bất đắc dĩ: Trí lực hiện giờ của cậu ấy cũng chẳng khác đứa trẻ ba tuổi là bao! Tên nhóc Ngụy Uyên kia giả thiết cho bản thân ở thế giới này là thằng ngốc, căn bản không phải là để tự tra tấn bản thân mà là tra tấn ta thì có!

【 ha ha ha ha ha ha! 】 Tiểu Kim cười điên luôn.

Cánh môi khô khốc nứt nẻ được tiếp xúc với dòng nước ấm áp, không phải là thứ nước có mùi bùn đất tanh tưởi, mà là nước sôi để nguội pha thêm nước nóng sạch sẽ ngọt lành.

Đôi mắt Mục Nam Thành nháy mắt sáng rỡ, vội vàng ôm lấy ly nước, đưa lên miệng tu ừng ực một hơi hết sạch. Sau khi uống xong một ly nước to, tiếng kêu la sợ hãi của hắn ngừng hẳn, cảm giác khát khô cũng hoàn toàn tan biến, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy mơ màng buồn ngủ.

"Nhóc con, đừng ngủ." Du Đường dùng hai tay xoa má thiếu niên, không hề cảm giác được thịt, chỉ có xương xẩu góc cạnh rõ ràng, gầy đến mức toàn da bọc xương.

Y vô thức chau mày, lắc má hỏi Mục Nam Thành: "Em còn nhớ tên của mình không?"

Lúc còn đang cho rằng đối phương không nhớ được cả tên của mình, thì Mục Nam Thành gật đầu như giã tỏi, nói: "Nhớ, nhớ mà!"

"Nam Thành! Em tên là Nam Thành!" Giống như ý thức được Du Đường sẽ không làm tổn thương đến mình, tuy rằng khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, nhưng lại bắt đầu rung đùi đắc ý há miệng hát to: "Ở Nam Thành có một hộ nhà, con gái vừa đẹp vừa đảm đang, gả cho ông già nhà giàu, tiêu tan cả đời hoa....."

Vừa nghe thấy hắn ca hát, Du Đường lại không cầm được nhớ về Du Tiếu, thế mà hốc mắt cũng bắt đầu đỏ hoe, chỉ lẳng lặng nghe Mục Nam Thành hát xong, mới vươn tay xoa đầu tóc rối bù bẩn thỉu của hắn, nói: "Ừ, anh biết rồi, em tên là Nam Thành, sau này anh sẽ gọi em là Nam Thành."

Sau đó thì tự giới thiệu: "Anh tên là Du Đường, về sau em cứ gọi anh là Du Đường là được."

"Du Đường, Du Đường, Du Đường......" Mục Nam Thành được ăn uống no say rồi thì dễ dàng buông lỏng cảnh giác, thậm chí còn thích ý khi được Du Đường xoa đầu.

Hắn tròn xoe đôi mắt hoa đào nhìn người trước mắt, nhếch môi cười khì: "Tên của anh, nghe thật là hay."

*

Bởi vì cái nhà này thật sự rất nghèo túng rách nát, ngay cả cái nơi tắm rửa cũng không có. Du Đường muốn cho Mục Nam Thành tắm qua một lần thôi mà còn phải đi nhóm lửa đun nước. Sau đó thì đi múc nước lạnh trong lu đổ vào cái thau to nhất đặt trong nhà, đợi nước sôi rồi thì đổ nước sôi vào thau pha cho ấm, chờ đến khi xong việc, Du Đường lau mồ hôi lấm tấm trên trán rồi lôi Mục Nam Thành đi tắm.

Nhưng mà hắn sợ lạnh, không chịu cởi quần áo.

Du Đường liền dọa rằng không cởi quần áo thì ông kẹ sẽ tới bắt cóc hắn đi bán.

Mục Nam Thành vội vàng tuột hết đồ ra, sau đó thì run lẩy bẩy ngồi thu lu trong thau nước, ngoan ngoãn để Du Đường tắm rửa gội đầu cho.

Nương theo ánh đèn dầu mờ nhạt nhìn thấy các vết sẹo có mới có cũ đan xen nhau trên người thiếu niên, ánh mắt Du Đường hơi trầm xuống.

Ở thế giới này, Mục Nam Thành cũng giống với Ngụy Mặc Sinh ở thế giới thứ nhất và Thẩm Dục ở thế giới thứ hai, cũng là con riêng của gia tộc hào môn.

Lần này người tính kế hãm hại quăng ngã hắn thành thằng ngốc, sau đó ném ra ngoài đường cho thành ăn mày, chính là con trai trưởng của Mục gia, nguyên nhân cũng chỉ vì gã ta không muốn có bất kỳ kẻ nào uy hiếp đến địa vị của gã trong gia tộc.

Chuyện này làm Du Đường không nhịn được liên tưởng đến một việc, có lẽ nào vốn dĩ Ngụy Uyên có thân thế như vậy, cho nên mới có thể ánh xạ đến ba hồn bảy phách trong tiểu thế giới hay không?

Nếu thật sự là vậy thì rốt cuộc trước kia Ngụy Uyên đã phải trải qua những gì, mới khiến cho vai ác trong các tiểu thế giới đều phải chịu cuộc sống thê thảm đến mức như vậy?

Càng ngẫm nghĩ lại càng cảm thấy không rét mà run, trong lòng Du Đường bỗng thấy phát sầu, chỉ còn cách tạm ngừng không phỏng đoán nữa.

Y cầm chiếc khăn lông thấm ướt nước, cẩn thận nhẹ nhàng lau chùi sạch sẽ cơ thể Mục Nam Thành, sau đó thì dùng một cái khăn lông to quấn chặt người hắn lại thành con nhộng, vác lên vai khiêng đến giường, lau khô tóc mái rồi dùng kéo cắt bớt những lọn tóc kết bệt vào với nhau, chải vuốt thẳng thớm rồi mới đỡ thiếu niên đã sớm gật gà gật gù nằm xuống giường ngủ.

Tuy rằng lúc đầu Mục Nam Thành sợ Du Đường đến co rúm cả người lại, nhưng cũng không biết rằng có phải bởi vị đã bị quăng ngã cho thành thằng ngốc hay không, mà tính cách của hắn dường như rất dễ dàng tin tưởng người khác. Chỉ là mới ở chung với Du Đường chưa đến một tiếng đồng hồ, đã biến thành một bé cưng siêu ngoan ngoãn.

Hắn mặc quần áo của Du Đường, bởi vì quá gầy cho nên có vẻ hơi rộng thùng thình, chui vào trong ổ chăn ấm áp, ỷ lại mà cuộn tròn vào trong lòng Du Đường rồi ngáp lên ngáp xuống.

Du Đường nhìn mà mềm lòng.

Hơn nữa người Mục Nam Thành trời sinh thể nhiệt, cứ cuộn tròn trong lòng y như vậy, tức khắc khiến cho độ ấm trong chăn tăng thêm vài độ.

Khiến cho gian phòng lạnh lẽo lúc nãy giờ đây trở nên thoải mái và ấm áp hơn nhiều.

"Được rồi, ngủ đi thôi." Du Đường nhẹ nhàng xoa đầu tóc thiếu niên, nói với hắn: "Chúc em ngủ ngon, Nam Thành."

Y nói xong thì nhắm hai mắt định đi ngủ, lại đột nhiên cảm giác được người đang nằm trong lòng mình khẽ run rẩy, tiếp theo đó, một âm thanh giọng nói ôn nhu thâm tình phảng phất như xuyên thấu qua thời gian và không gian cất lên, đáp lại lời y.

"Ngủ ngon, Đường Đường."

-------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top