Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ tám (04)

"......" Du Đường kinh ngạc đến mức cứ tưởng mình nghe lầm, bèn hỏi lại một lần nữa: Sao rồi, nhiều hay ít?

【 ký chủ, ngài không nghe lầm đâu, độ hảo cảm của cậu ấy với ngài đã đạt tới 50 điểm. 】

Tiểu Kim giải thích: 【 độ hảo cảm 50 điểm là một mức ranh giới, khi đạt tới mức 50 điểm có nghĩa là vai ác hoàn toàn tín nhiệm ngài, vượt quá 50 điểm thì mới bắt đầu chuyển sang hướng tình yêu. 】

Du Đường trầm mặc im lặng một lúc lâu.

Chỉ bởi vì y đối tốt với Mục Nam Thành một chút, hắn đã hoàn toàn tin tưởng mình, một người đơn thuần vô hại như vậy, tại sao đến nửa sau của quyển tiểu thuyết lại có thể biến thành vai ác tàn nhẫn độc ác không chừa thủ đoạn?

Vậy thì rốt cuộc trước khi biến thành thằng ngốc, Mục Nam Thành thật sự sẽ có tính cách như thế nào?

Sẽ khác biệt với hiện tại nhiều đến mức nào?

Nhưng mà Du Đường cũng biết rằng, hiện giờ đoán mò nhiều cũng chẳng để làm gì.

Dù sao thì còn lâu Mục Nam Thành mới có thể khôi phục ký ức, ít nhất hiện giờ đối phương vẫn còn là một người ngốc nghếch đơn thuần, chăm sóc bảo hộ một nhóc ngốc cũng chẳng có gì là không tốt.

"Uống miếng nước đi cho đỡ nóng nè, vừa thổi vừa ăn từ từ thôi." Du Đường đưa ly nước cho Mục Nam Thành uống, lại duỗi tay lau đi vài giọt nước mắt còn vương trên mặt hắn, sau đó thì dùng muỗng đảo bát canh lên cho bớt nóng.

Lại múc lên một muỗng, thổi phù phù nhẹ nhàng, đưa đến bên miệng Mục Nam Thành: "Giờ thì hết nóng rồi, nếm thử một miếng đi nào."

Mục Nam Thanh tròn mắt phồng má nhìn Du Đường, lại nhìn qua muỗng canh bột mì đang tỏa hương thơm nức mũi, miệng còn đang ngậm nước phồng cả má ra.

Do dự mãi mới há miệng: "A....."

Thế là ngụm nước trong miệng theo đó trào ra ngoài, chảy tè le thấm ướt hết cả áo.

"......" Du Đường hoàn toàn không còn gì để nói.

Đành bất đắc dĩ cười xòa, cầm cái khăn mặt lau miệng và quần áo cho thiếu niên: "Nào nào, nuốt nước xuống rồi hẵng há miệng chứ."

Mục Nam Thành vẫy vẫy hai tay, ấm ức nói: "Nhưng mà nãy anh hỏng có nói vậy mà."

".....Ừ ừ tại anh, tại anh được chưa."

Sau khi đút cho bé ngốc nhà mình ăn xong một bát canh bột mì lớn, Du Đường lại hấp lại mấy cái bánh ngô còn thừa trong nhà ăn qua cho đỡ đói.

Cơm nước xong xuôi, Du Đường bắt đầu kiểm kê toàn bộ gia sản hiện giờ của bản thân.

Gian nhà được xây bằng một gạch thô, phân thành buồng trong và gian ngoài, ở giữa ngăn cách bằng một cái mành che. Buồng trong xem như phòng ngủ, nên là được đắp thêm một chiếc giường bằng đất. Gian ngoài xây một cái bếp lò đun bằng củi, ở trên còn đặt một chiếc nồi to..

Ngày hôm qua, Mục Nam Thành chính là ngồi xổm trước cái bếp đó càn quét sạch sành sanh bánh bao trong nhà Du Đường.

Trong phòng ngủ được đặt một cái tủ và một cái bàn bằng gỗ đơn giản, bên trong tủ là vài bộ quần áo, cùng một chiếc chăn bông để dành đắp những khi trời trở lạnh.

Bên dưới chiếc chăn bông là một cái túi rút bằng vải bông, bên trong đã sờn cả lông vải lên, đựng một tờ tiền mặt cùng mấy chục đồng tiền xu.

Du Đường mang ra đếm đếm, nhiều lắm cũng chỉ được 500 đồng bạc. Mà chỗ tiền này đều là do nguyên chủ ăn cần mặc kiệm tích cóp trong khoảng thời gian dài, chuẩn bị cho sau này đi hỏi vợ.

Rốt cuộc thì dù sao nơi đây cũng là nông thôn, đa phần mười tám, mười chín tuổi là đã dựng vợ gả chồng, rất ít người giống như Du Đường, hai mươi lăm tuổi vẫn chưa kết hôn.

Cho nên nguyên chủ nghe bà mối trong thôn nói rằng, đầu tiên phải tích cóp đủ tiền đã, đến lúc đó bà ta mới có thể giới thiệu con gái nhà người ta cho nguyên chủ.

Nghĩ đến đây, Du Đường quay đầu lại nhìn bé ngốc nhà mình đang phân cao thấp với tấm mành che cửa kia thì phì cười lẩm bẩm: "Hiện giờ có nhóc này rồi còn tìm vợ làm cái chi."

Nền của căn nhà này là nền đất được vôi tôi, mặt tường cũng được sơn qua bằng vôi trắng, nhưng nơi bếp lò bị lửa đốt ám khói lên đã chuyển sang màu đen, ở giữa là bàn ăn nhỏ bằng gỗ, đối diện lại là nơi đặt bếp gas, cạnh đó là bình ga to đùng, vị trí đặt có lẽ có chút nguy hiểm.

Du Đường xách bình ga bếp ga đặt tới vị trí an toàn, kiểm tra van ga kỹ càng lại một lần, sau đó mới ngồi xổm trên mặt đất kiểm kê lương thực.

Một túi bột ngô, nửa thùng gạo nhỏ, một túi hạt kê bé tí.

Một cái sọt đựng lẫn lộn cà chua, dưa leo, cà tím, còn có thêm mười mấy quả trứng gà.

Một hũ muối, một hũ mỡ heo, một hũ dầu đậu phộng, một hũ dầu mè, những gia vị khác thì đều không có, thiếu thốn đến mức đáng thương.

Lẩm nhẩm tính toán số tiền trong tay mình xong, Du Đường quyết định dắt Mục Nam Thành lên trấn trên dạo một vòng.

Rốt cuộc thì nếu không cần phải suy sét đến chuyện lấy vợ nữa thì phải ngẫm nghĩ xem làm thế nào để cải thiện bữa cơm hàng ngày thôi.

Mục Nam Thành còn đang trong tuổi ăn tuổi lớn, không ăn đủ chất, cao không nổi thì làm thế nào bây giờ?

Nghĩ đến đây, Du Đường bèn tiến tới trước mặt thiếu niên, hỏi hắn: "Nam Thành, muốn đi chơi không nè?"

Đôi mắt Mục Nam Thành chợt sáng rỡ, vỗ tay reo lên vui vẻ: "Muốn đi! Muốn đi! Đi thôi Đường Đường! Đi thôi!"

Bị một đôi mắt trong sáng đơn thuần như vậy nhìn chăm chú chung quy cũng làm người ta có cảm giác tâm hồn được gột rửa sạch sẽ.

Du Đường xoa đầu tóc của hắn, kéo tay đi ra ngoài, khóa cửa cẩn thận, sau đó dắt cái xe đạp 28 Đại Giang(*) cũ rích dựng bên ngoài căn nhà ra, dùng vải bố thấm nước lau yên trước xe thật kỹ rồi mới để Mục Nam Thành ngồi lên.

Hồi trước nguyên chủ lên trấn trên phụ bán đồ ăn với người ta thì đào được chiếc xe cũ nát này ở bãi phế liệu, trả giá tới lui thì ông chủ đồng ý bán với giá hai mươi đồng bạc.

Mang xe về nhà còn phải loay hoay sửa tới sửa lui mãi mới có thể đạp được. Và thế là con xe đạp cọc cạch này trở thành công cụ di chuyển duy nhất của nguyên chủ, cũng đỡ cho phải cuốc bộ đường xa.

Ghế sau của xe thì được nguyên chủ lắp một cái khung bằng thanh tre, bên trên khung còn gắn một cái sọt tre thật lớn, thuận tiện cho việc chở lương thực mua trên chợ về.

(*) 28 đại giang là dạng xe đạp như xe Phượng Hoàng ngày xưa, nhưng mà cái yên sau bị đổi thành cái giá khung được đặt cái sọt tre lên trên cho dễ chở hàng nặng ấy

Du Đường đặt Mục Nam Thành ngồi lên yên xe, nhưng hắn lại muốn ngồi trong sọt tre hơn.

Hắn ngồi thu lu trong sọt, vươn hai tay đặt lên đỉnh đầu, làm động tác bàn tay mở ra, cong cong mi mắt cười nói: "Hoa nở ~~"

"Hoa nở nè~~"

Du Đường còn chưa kịp thốt lên lời nào, giọng của Tiểu Kim đã vang lên trong đầu:【 Ký chủ, đột nhiên em rất muốn biết rằng sau khi Mục Nam Thành khôi phục ký ức, nhớ lại những hành vi ngốc nghếch của mình hiện giờ, sẽ có phản ứng gì 】

Du Đường bật cười: Phỏng chừng cậu ấy sẽ muốn đổi hộ khẩu lên sao Hỏa mất.

Dọc theo đường đi, Du Đường chổng mông đạp xe đằng trước, Mục Nam Thành thì ngồi trong sọt tre đằng sau, cứ chốc thì nở hoa, chốc thì trồng nấm, chốc thì xoay bên trái bên phải ngắm cảnh, chốc thì lại vẫy tay hò reo hoan hô với những người đi đường.

Thế giới ở trong mắt hắn phảng phất cực kỳ giản đơn, bất kể thứ gì cũng có thể làm hắn cảm thấy mới lạ, cảm thấy đẹp ơi là đẹp.

Sau khi tới trấn trên, Du Đường cho Mục Nam Thành xuống khỏi cái sọt, bản thân thì đẩy xe đi bộ, Mục Nam Thành tự giác lẽo đẽo đi theo bên cạnh, không quên níu chặt lấy góc áo, hai người cùng nhau đi dạo phố.

Giờ này cũng đã gần trưa, chợ sớm đã tan từ lâu, hiện giờ ở chợ cũng không còn nhiều người mua bán như ban sáng, nhưng chung quy cũng còn náo nhiệt lắm.

Du Đường mua hai cân thịt heo với mấy gói gia vị, chợt nhớ đến chuyện Mục Nam Thành thích ăn bánh bao, bèn mua thêm một túi bột mì lớn nữa.

Khoảnh vườn trước nhà nguyên chủ trồng rất nhiều loại rau củ, nào là cà chua, dưa leo, mướp hương, còn có cả cà tím và cải trắng. Cho nên nhà bọn họ không thiếu rau dưa, thứ cần thiết phải mua hiện giờ chủ yếu là thịt và lương thực.

Vừa đi vừa ngẫm nghĩ một hồi, Du Đường đột nhiên phát hiện người đang đi bên cạnh chạy đâu mất tiêu. Hoảng hồn quay đầu nhìn lại, đã thấy Mục Nam Thành ngồi xổm trước lồng gà, tò mò nhìn những bé gà con đang ríu ra líu ríu trong lồng.

Nghe thấy tiếng gà con kêu chiếp chiếp chiếp chiếp, thì cũng hé miệng bắt chước chúng nó, cũng cùng kêu chiếp chiếp chiếp chiếp.

"Nam Thành!" Du Đường gọi hắn rồi đi qua hỏi: "Em thích gà con à?"

"Ây dô, những em bé gà này cũng thích nói chuyện với con lắm à nha." Thím bán gà nhìn thấy Mục Nam Thành ngồi nói chuyện với gà con thì trong lòng ngầm hiểu rằng có khả năng trí lực của đứa nhỏ này có vấn đề, nhưng bà cũng không vạch trần, mà thò tay vào trong lồng lấy ra một con gà con, đưa cho Mục Nam Thành.

"Đây đây, bé nó cho con sờ đó."

Đôi mắt Mục Nam Thành tức khắc sáng rỡ, hắn vươn đôi tay, cẩn thận nhẹ nhàng đón lấy sinh mệnh nhỏ, khẽ vuốt ve lông tơ màu vàng của gà con, sau đó mới tới gần Du Đường, nói: "Đường Đường ơi, em thích nó lắm."

Hắn dùng ánh mắt khẩn cầu long la long lanh nhìn Du Đường, hỏi: "Chúng ta có thể mang nó về nhà không?"

Du Đường bị hắn nhìn đến mức tim cũng nhũn cả ra, làm sao có thể không đồng ý.

Vì thế y móc tiền ra mua năm con gà con, thím bán gà cho một cái hộp giấy, đặt năm con gà con vào bên trong, để Mục Nam Thành ôm hộp gà con vào trong lòng, sau đó cho cả người cả gà vào sọt tre chở về nhà.

Lần này trên đường về nhà, Mục Nam Thành không có lộn xộn như lúc đi nữa, mà cực kỳ cẩn thận ôm ấp hộp giấy nhỏ, còn khe khẽ hát ca cho gà con nghe.

Chiếc xe đạp 28 Đại Giang cũ kỹ cọc cà cọc cạch chạy chậm rì rì trên con đường đất, tiếng hát của Mục Nam Thành nương theo cơn gió truyền đến tai Du Đường.

Người đàn ông đang đạp xe đằng trước im lặng tĩnh tâm lắng nghe giai điệu khe khẽ kia, thì nghe được ca từ là.

"Chiếp chiếp chiếp chiếp......Chiếp chiếp chiếp chiếp........Chiếp chiếp chiếp.......Chiếp chiếp ..."

Du Đường: "......"

-----

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top