Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ tám (11)

"???"Du Đường đần mặt ra.

Tiểu Kim cũng đần mặt ra, vài giây sau nó mới nói: 【 ký chủ, cậu ấy.....lại bắt đầu tự ăn dấm của chính mình nữa rồi à? 】

Rõ ràng bầu không khí đang nhuốm màu bi thương, lại bị câu hỏi này của Tiểu Kim phá tan tành, Du Đường phải nín lắm mới không bật cười thành tiếng.

Y ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy chắc hẳn chẳng có cách nào giải thích mối quan hệ phức tạp giữa mình và vai ác với hắn, cho nên mới trả lời qua loa: "Anh không xem em trở thành cậu ấy, địa vị của hai người trong lòng anh giống nhau, đều rất tốt đẹp."

Những lời này hiển nhiên không có tác dụng an ủi Mục Nam Thành tí nào.

Từ lúc đó đến khi trở về đến nhà, Mục Nam Thành héo rũ, cả người ỉu xìu như cọng bún thiu.

Còn không cho Du Đường đi theo mình, mà vụng trộm chạy đến trước chuồng gà, rủ rỉ rù rì trò chuyện với đàn gà con một lúc lâu mới vào buồng ngủ.

Hơn nữa còn lôi thêm một chiếc chăn bông trong tủ ra, nói rõ ràng rằng muốn tách ra, không muốn đắp chung chăn với Du Đường nữa.

Du Đường thế mà không để ý chút nào, dù sao thì vốn dĩ y luôn thích ngủ một mình từ đầu, là do lúc trước vai ác nào cũng thích ôm y ngủ như gấu Koala, có lay cũng lay không ra, cho nên Du Đường mới quen với việc cùng chung chăn gối.

Nhưng hiện giờ đã đến mùa đông, bếp sưởi bằng than tổ ong tỏa nhiệt làm cả gian nhà trở nên ấm áp, buổi tối nấu cơm gần đó làm cho giường đất cũng bị hun ấm lên, rất thoải mái.

Du Đường nằm nhìn trần nhà bọc giấy plastic và ống khói bằng sắt tấm một hồi, lại quay sang nhìn người đang đắp chăn kỹ càng bọc cả cổ lại, đưa lưng về phía mình, há miệng ngáp một cái, quyết đoán nhắm mắt ngủ.

Y nghĩ ngợi một lúc, tự nhủ rằng chắc không sao đâu, đến ngày mai là bé ngốc nhà mình quên hết ngay ấy mà.

Sẽ không so đo với mình chuyện hôm nay lâu lắm.

Nhưng Du Đường lại không ngờ rằng bản thân lại thất sách.

Lần này, cảm xúc suy sút của Mục Nam Thành vậy mà giằng co mãi không bớt.

Hôm sau cũng không chịu đi chơi với các bạn học, mà gối tay nằm bò lên bàn, rầu rĩ không vui.

Du Đường thử trò chuyện với hắn, hắn sẽ đáp lại, sẽ nói vâng vâng dạ dạ, nhưng vẫn luôn ủ rũ chán nản.

Hơn nữa Du Đường còn phát hiện Mục Nam Thành bắt đầu thích ngủ, lại thường hay xoa xoa huyệt Thái Dương, lâu lâu lại còn dùng tay vỗ bộp bộp vào đầu.

Sau khi thi học kỳ một xong, trường học bước vào kỳ nghỉ đông.

Du Đường cũng được nghỉ dạy, bắt đầu chuẩn bị tiền bạc để trù bị hàng tết.

Trong lúc đó cũng không quên nhờ hiệu trưởng tìm hộ cho giáo trình dạy học cấp ba, để giảng giải kiến thức cấp ba cho Mục Nam Thành.

"Em đau đầu nghiêm trọng lắm à?" Nhìn thấy Mục Nam Thành lại bắt đầu dùng tay vỗ đầu, Du Đường đặt sách giáo khoa xuống bàn, vươn tay định giúp Mục Nam Thành mát xa huyệt Thái Dương.

Chưa kịp chạm vào đã bị đối phương hất bay tay ra.

"Đừng chạm vào tôi!"

Thiếu niên ngẩng đầu lên, trong mắt ngập tràn nét âm u lạnh lẽo như rắn độc khiến người ta sợ hãi.

Tiểu Kim ở trong ý thức Du Đường hoảng sợ thốt lên: 【 ký chủ ký chủ! Cậu ấy khôi phục ký ức rồi hay sao ấy!! Mẹ ơi, cái ánh mắt này nhất định là của tay Chủ Thần đại nhân hung dữ kia!】

"Nam Thành?" Du Đường cũng rất kinh ngạc, bèn lên tiếng gọi to tên hắn một lần, đang định dò hỏi thì đã thấy thiếu niên lại khôi phục dáng vẻ ngốc nghếch rầu rĩ của ngày thường, nức nở ôm đầu trả lời: "Đau, đau quá......"

"Ngày mai đi lên bệnh viện trên trấn thôi, để bác sĩ khám qua cho em xem thế nào, cứ chịu đau mãi như vậy cũng không phải biện pháp." Du Đường ý thức được Mục Nam Thành vừa rồi chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, thở dài một hơi rồi đỡ thiếu niên đi tới giường đất ngồi xuống, để hắn gối lên chân mình, dùng lực tay vừa phải mát xa đầu cho Mục Nam Thành.

"Ghét bệnh viện lắm...." Mục Nam Thành giận dỗi rầu rĩ mấy hôm liền, bây giờ Du Đường lại săn sóc dịu dàng như vậy, khiến cho bao nhiêu cảm xúc của hắn đều hóa thành uất ức tủi hờn, bèn ỷ lại níu lấy góc áo người kia, nói: "Không muốn đi bệnh viện đâu, không muốn đi đâu....."

Nhìn thấy hắn mếu máo, Du Đường cũng khó tránh việc mềm lòng, nhưng lại cũng sợ Mục Nam Thành sinh bệnh, liền khuyên nhủ: "Bệnh viện không phải nơi đáng sợ đâu."

"Mà là nơi có thể chữa cho em hết bệnh đau đầu đấy."

"Hơn nữa quỷ rất sợ bác sĩ, sợ bệnh viện, mai em chỉ cần đi tới bệnh viện thì quỷ sẽ sợ không dám tới bắt em."

"Thật vậy chăng?" Cơn đau đầu của Mục Nam Thành dưới sự mát xa chuyên nghiệp của Du Đường cũng dịu lại đôi chút, tuy rằng hắn hơi hoài nghi lời Du Đường nhưng lại không nhịn được muốn tin tưởng.

"Thật đấy."

"Thật à, thật vậy chăng?"

"Thật à thật à."

"Thật à, thật à, thật vậy chăng?"

"......" Du Đường hết nhịn nổi khẽ búng nhẹ trán hắn một cái: "Anh mà gạt em anh là con chó con được chưa?"

"Nhưng mà anh vốn đã là con chó con rồi, anh à."

Người đang gối đầu lên đùi đột nhiên nói ra lời này, khiến Du Đường ngạc nhiên mở to đôi mắt.

Tiếng kinh hô của Tiểu Kim lại vang lên trong đầu: 【 ký chủ, hắn, hắn là Thẩm Dục? 】

Nhưng Mục Nam Thành cứ như là không hề nhớ rõ hắn vừa nói gì, chỉ xoa trán lẩm bẩm.

"Được rồi, nếu như anh mà gạt em thì anh là con chó con."

Đêm hôm đó, trong khi người nằm cạnh đang ngáy khò , thì Du Đường lại mất ngủ.

Những điểm đáng ngờ xuất hiện ở trên người Mục Nam Thành quá nhiều.

Vốn dĩ y chỉ cho rằng đối phương vô cùng có khả năng có ký ức của Du Tiếu.

Nhưng mà hiện giờ thì xem ra, đối phương còn nhớ tới cả ước định giữa y và Thẩm Dục.

Điều này chứng minh rằng, có lẽ sau khi đi qua hết bảy thế giới của bảy phách, ba hồn sau này sẽ dần dần có được những đoạn ngắn ký ức của vai ác ở các thế giới trước.

Đây cũng không rõ là chuyện tốt hay chuyện xấu, nhưng từ thái độ không vui vẻ gì của Mục Nam Thành khi Du Đường nói rằng hắn giống với Du Tiếu, thì nếu Mục Nam Thành thật sự nhớ tới ký ức của vai ác ở các thế giới trước, vô cùng có khả năng hắn sẽ thật sự trở thành người bệnh tâm thần phân liệt.

Thậm chí sẽ còn không ngừng tự ăn dấm của chính mình.

Chuột rúc sừng trâu chết cũng không chịu chui ra.

Cùng một lý do đó, khi mười thế giới kết thúc, ba hồn bảy phách của Ngụy Uyên quy vị, Du Đường vô cùng hoài nghi rằng đối phương sẽ tự mình tức chết bản thân mình mất.

Du Đường chia sẻ với Tiểu Kim phỏng đoán của chính mình, nó bèn giơ hai chân hai tay tán đồng, nhưng sau đó nó lại gian xảo mà nói:【 ký chủ, vậy khi mười thế giới qua đi, nhỡ đâu mười vai ác không cách nào dung hợp, từng người từng người ăn dấm của nhau, thế thì ngài phải đối diện với cục diện như thế nào đây? ......Ngài cảm thấy eo ngài có chịu được không?】

Nghe đến đây, trong lòng Du Đường tức khắc bồn chồn bất an.

Du Đường: Ngươi không thể mong ta được sống tốt hay sao, hả?

Tiểu Kim cười ha hả : 【 ha ha ha ha ha, không phải là em không mong ngài sống tốt, mà là tính tình Chủ Thần nào giờ không phải là luôn như vậy sao?】

【Mười người nha, một người một lần, mười người mười lần, một người hai lần, mười người hai mươi lần, một người ba lần.....】

Du Đường tức đến nỗi trán nổi gân xanh: Ngươi mau câm miệng đi!

---------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top