Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ tám (13)

Du Đường sững sờ đứng chết trân tại chỗ, trên tay vẫn còn lăm lăm cây gậy dính máu.

Mục Nam Thành liếc mắt qua cái gậy kia, lại vươn tay lên sờ cái đầu toàn máu của mình.

Hắn liếc qua trợn trừng nhìn chằm chằm Du Đường, ánh mắt càng lúc càng thêm tàn nhẫn.

Cùng lúc đó, Tiểu Kim tru lên cả tiếng hổ: 【 Ối giời ơi, toang rồi!! Độ hảo cảm lại tiếp tục tụt xuống! Âm 10, âm 20.....Âm âm âm 100 điểm! 】

Du Đường:......

【 có khi nào cậu ta tưởng ngài đánh cậu ta vỡ đầu chảy máu không!】

【 cái này hiểu lầm lớn à nha!】

Du Đường nghe thấy kết quả bất ngờ này thì khí huyết cả người dâng lên phừng phừng , tung chân đá văng thằng cha đang nằm dưới chân sang một bên, quẳng vèo cây gậy lên trên người gã, quát ầm lên: "Đ*t m* chúng mày có cút ngay đi không!"

Đám du côn bị ăn đòn một trận tơi bời, liền biết ngay Du Đường không phải loại dễ chọc. Giờ mà còn không mau chuồn thì toi đời là cái chắc, và thế là cả đám bảo nhau xách dép cắm đầu cắm cổ chạy mất dạng.

Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm xuống, đã thế gió đông lạnh thấu xương cứ thổi vù vù từng trận một. Trên con đường đất vắng tanh vắng ngắt, Du Đường và Mục Nam Thành đứng im lặng nhìn nhau trừng trừng.

"Em không nhớ anh sao?" Du Đường cố gắng ổn định tâm trạng, thử giao lưu với Mục Nam Thành: "Tên của anh là Du Đường, nửa năm trước em chui vào nhà anh ăn vụng bánh bao, anh thấy em đáng thương nên giữ em ở lại nhà từ lúc đó đến bây giờ."

"Em không nhớ gì hết à?"

Vừa nói Du Đường vừa đến gần Mục Nam Thành: "Vừa rồi em vì bảo vệ anh cho nên mới bị gậy gỗ đập trúng đầu, có phải đau lắm không? Bây giờ chúng ta cứ về nhà trước đã, để anh xử lý vết thương cho em."

Mục Nam Thành nghe được thành ý trong lời của Du Đường thì địch ý trong mắt lập tức tiêu tan không ít.

【 Á Grào Uồm! Từ âm một trăm quay trở về 0 chỉ trong một giây!】 Tiếng gào rống của Tiểu Kim làm Du Đường nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Y móc trong túi ra cái khăn tay vẫn mang theo bên người, vươn tay định lau đi vết máu vương trên trán của Mục Nam Thành, lại đột nhiên bị hắn bắt lấy cổ tay, hung hăng vặn xoáy lại, cùng lúc đó đầu gối bất ngờ bị Mục Nam Thành dùng chân quét ngã, khiến Du Đường lập tức khuỵu xuống, quỳ gối trên mặt đất.

Tiểu Kim nổi giận thét lên:

【 Mẹ nó! Mục Nam Thành cậu ta điên rồi à?! Sao cậu ta lại dám làm thế với ngài! 】

【 không đúng! Sao võ vẽ của cậu ta xịn xò vậy?! Mục Nam Thành ngoan ngoãn trước kia đâu rồi?? Này là đổi người đổi nhân cách luôn rồi!】

Mục Nam Thành ra tay không tính là nặng, nhưng như Tiểu Kim đã nói, hắn thắng Du Đường ở kỹ xảo và tính bất ngờ. Khiến cho hiện giờ Mục Nam Thành chiếm vị trí chủ đạo, thế cục xoay chuyển thành hắn kiềm chế đối phương.

"Tại sao em lại đối xử với anh như vậy?" Du Đường cũng không hề nóng nảy tức giận, chỉ ngẩng đầu giương mắt lên nhìn Mục Nam Thành, hỏi đều đều: "Chẳng lẽ em không tin lời anh à?"

"......" Mục Nam Thành liếc nửa con mắt từ trên cao nhìn xuống, chăm chú quan sát người đàn ông cực kỳ trấn định tự nhiên không chút sợ hãi kia trong thoáng chốc, sau đó nhíu chặt mày lại.

Máu từ sợi tóc chảy dài, vương lên đuôi lông mày, lông mi, rồi nhỏ giọt xuống đất. Tuy đầu óc vẫn còn choáng váng vì cú đánh lúc nãy, nhưng Mục Nam Thành lại gắng gượng ép bản thân phải tỉnh táo.

Ký ức của hắn dừng lại vào đúng khoảnh khắc bị Mục Trạch Hải đẩy xuống núi.

Không ngờ gã lại to gan lớn mật đến như vậy, không hề sợ bị bại lộ mà dám ra tay với hắn ngay dưới mí mắt của ông nội.

Chẳng qua chuyện này cũng phải trách hắn ngày đó thiếu cảnh giác, bằng không cũng sẽ không rơi vào cục diện bế tắc như hiện nay.

Lúc này Mục Nam Thành lại chuyển tầm mắt xuống người Du Đường, lạnh lẽo âm u nói: "Nói thật đi, anh đang âm mưu muốn có được thứ gì từ tôi?"

"???"Du Đường ngẩn người ra chẳng hiểu gì, buột miệng hỏi lại: "Là sao? Anh muốn cái gì em cũng cho được à?"

"Nếu anh tiếp tục trợ giúp tôi thì sau này anh muốn gì tôi sẽ cho anh thứ đó."

"......" Mục Nam Thành trước sau tương phản quá lớn, đối mặt với người lạnh lẽo như tảng băng trước mắt, Du Đường lại càng nhớ nhóc ngốc lúc nào cũng kéo góc áo mình ra vẻ oan ức tủi thân hơn.

"Nếu ngay từ đầu tôi muốn được cậu hồi báo thì tôi đã không thu lưu cậu lâu như vậy."

"Tôi cũng không quan tâm cậu có thân phận gì, hay có thể mang lại cho tôi thứ gì, tóm lại là sau này tôi sẽ nể mặt mũi của cậu bé ngây ngốc ngày xưa mà tiếp tục giúp cậu, cậu muốn tin thì tin mà không muốn tin thì thôi."

Du Đường cũng bị chọc cho nổi cáu, vừa dứt lời, lập tức xoay cổ tay lại, đẩy một cái, dùng kỹ xảo ngay tức khắc thoát khỏi khống chế của Mục Nam Thành.

Sau đó đứng dậy phủi bụi đất trên người, đẩy con xe 28 Đại Giang cọc cạch đi ngang qua, liếc mắt nhìn Mục Nam Thành một cái, chốt câu cuối: "Tóm lại thì bây giờ tôi về nhà trước đây."

"Cậu thích về cùng tôi thì về, còn không thì tự lo thân đi."

"Dù sao thì nhìn dáng vẻ của cậu hiện giờ, chắc đứa nhỏ kia cũng sẽ không quay lại nữa, cứ xem như tôi nuôi nhầm sói mắt trắng vài hôm, chúng ta đường ai nấy đi thôi."

Nói xong thì không thèm nhìn Mục Nam Thành thêm lần nào nữa, đẩy xe dắt bộ về phía trước.

Sau khi đi không được bao xa, đã nhìn thấy bóng của Mục Nam Thành in trên mặt đất đang chậm rãi đi theo đằng sau mình.

Du Đường mím chặt môi, dằn lòng cố gắng không xót cho cái đầu chảy máu của Mục Nam Thành, cứ thế một người đẩy xe đạp đi đằng trước, một người bước theo đằng sau, duy trì khoảng cách như vậy cho đến khi về nhà.

Sau khi vào nhà, Du Đường dựng xe bên cạnh tường, quay đầu lại nhìn thì Mục Nam Thành vẫn còn đang đứng ngoài cửa, nửa khuôn mặt nhuộm máu bê bết, thân hình đơn bạc phất phơ, phải đỡ tường mới có thể đứng vững.

Rốt cuộc thì vẫn không có cách nào đứng nhìn tên nhóc này chịu khổ, Du Đường bèn bước tới vươn tay với Mục Nam Thành: "Dù sao cũng đã về tới nơi rồi, vào nhà đi."

"Tôi không phải người xấu, sẽ không làm hại cậu đâu."

Có thể là Mục Nam Thành đã choáng váng đầu óc đến mức suy nghĩ không kỹ càng, hoặc là ít nhiều gì cũng tin lời Du Đường, lúc này mới để lộ ra vài phần yếu ớt, hắn vươn tay đặt lên tay Du Đường, lảo đảo vài bước rồi ngã thẳng vào lồng ngực người trước mặt, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Du Đường thở dài một hơi, bế ngang hắn lên rồi rảo bước vào phòng, lấy ra hộp thuốc chuẩn bị sẵn trong nhà, lau vết máu dính xung quanh miệng vết thương, bôi thuốc tiêu độc rồi cầm máu, băng bó cẩn thận.

Đến nửa đêm hôm đó, Mục Nam Thành lên cơn sốt, còn nói mê sảng một lúc lâu.

Du Đường lắng nghe một hồi thì nghe được là: "Mục Trạch Hải! Thằng chó chết tiệt! Sớm muộn gì tao cũng sẽ khiến cho mày chết không có chỗ chôn."

"......" Chỉ đành thật tình cảm thán rằng Mục Nam Thành còn nhỏ như vậy mà lệ khí quá nặng nề, chẳng trách sau này sẽ trở thành gian thương chuyên đi hố người khác.

Du Đường càng tưởng tượng viễn cảnh xa xôi kia thì lại càng hoài niệm nhóc ngốc nghếch nhà mình ngày trước hơn.

Lúc tâm sự với Tiểu Kim, nó cũng tỏ ra rất khó chịu.

【 ký chủ ơi, hai chúng ta ngàn tính vạn tính cũng không ngờ đến việc cậu ta khôi phục ký ức xong thì quên béng hết những chuyện khi còn ngốc, vậy chuyện này không phải tương đương với việc những nỗ lực của ngài từ đầu đến giờ đều uổng phí sao? 】

Nó đưa ra ý kiến:【em nói nè, hay là ngài đập cho cậu ta thêm một gậy nữa vào đầu, xem cậu ta có nhớ lại được ngài không? 】

Du Đường:...... Trời đất ơi, ai mà đi làm như thế? Cậu ấy vì bảo vệ ta mới bị ăn một gậy vào đầu, hiện giờ bị thương nghiêm trọng nằm xụi lơ ra đó, ta lại phang cho cậu ấy một gậy nữa thì có còn là con người không??

Tiểu Kim ỉu xìu như cọng bún thiu:【 Ò, nói cũng đúng. 】

Du Đường cầm khăn thấm nước ấm lau mồ hôi cho Mục Nam Thành, thở dài thườn thượt: "Thôi bỏ đi, cậu ấy mất trí nhớ thì cứ mất trí nhớ đi thôi, dù sao cũng là đồ đệ của ta, vẫn phải yêu thương chiều chuộng chứ."

"Độ hảo cảm âm mười ngàn còn thấy qua rồi mà, hiện giờ chẳng qua là bắt đầu lại từ con số 0 mà thôi, không có gì phải nản."

【 ký chủ, tâm thái của ngài thật sự tốt quá. 】 Tiểu Kim bĩu môi, trừng mắt dòm lom lom người đang nằm trên giường:【 Chủ Thần cũng thật là! Thế giới nào cũng có chuyện kỳ ba hết trơn! Cứ tưởng rằng thế giới thứ tám sẽ đơn giản hơn một chút, bây giờ xem ra, ngài ấy lúc nào cũng sẽ làm ra chuyện ngoài dự kiến khiến cho ngài bất ngờ không kịp đề phòng!】

---------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top