Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ tám (14)

Du Đường cười khổ: "Đúng thật là giống y như đi tàu lượn siêu tốc vậy, mệt tâm ghê."

Ngày hôm qua Du Đường ngủ được có hai ba tiếng, hôm nay lại bận rộn chăm sóc cho Mục Nam Thành đến quá nửa đêm mới đi ngủ, vừa đặt lưng xuống giường là thiếp đi ngay không biết gì nữa.

Chờ đến khi tỉnh dậy thì Mục Nam Thành đang ngồi ở bàn trong trong phòng, lật xem sách giáo khoa cao trung và vở chép bài của hắn lúc trước, vừa lật vừa chau mày, tựa hồ như đang nỗ lực nhớ lại xem mình đã từng làm những gì.

Du Đường chuyên chú ngắm nhìn gương mặt của người kia, khi hắn không nở nụ cười, liền có vẻ phá lệ lạnh nhạt, tuy rằng tuấn tiếu nhưng lại không làm cho người ta yêu thích.

Y ngồi dậy, hỏi Mục Nam Thành: "Đầu còn đau lắm không?"

"Có chút." Mục Nam Thành lúc này mới hoàn hồn, buông quyển sách trên tay xuống: "Nhưng không nghiêm trọng, không cần phải đi bệnh viện."

Hắn nhìn quanh quất bốn phía, nói: "Lúc anh đang ngủ, tôi đã xem xét qua nhà của anh một lần, đúng là có dấu vết sinh hoạt của hai người chúng ta, chứng minh cho một chuyện rằng anh không nói dối."

Hắn cầm quyển sách giáo trình cao trung lắc lắc, hỏi Du Đường: "Nhà anh có tài liệu giảng dạy cao trung, anh là giáo viên à?"

"Ừ." Du Đường gật đầu: "Trước kia tôi được nhận vào làm giáo viên ở trường học, ngày thường cậu sẽ theo tôi đến trường đi học, hiện giờ đang trong kỳ nghỉ, cho nên tôi ở nhà bổ túc thêm cho cậu kiến thức cao trung.

Mục Nam Thành híp mắt, hoài nghi hỏi: "Hôm qua chẳng phải anh nói rằng lúc tôi đến đây thì đã biến thành thằng ngốc rồi sao? Sao lại còn nghe hiểu được kiến thức cao trung."

"Tôi cũng không biết." Du Đường thật thà nói: "Chắc là do chỉ số thông minh của cậu tương đối cao."

"Chà, thế à." Mục Nam Thành gật gù, khuôn mặt vô cảm phun ra một câu: "Không hổ là tôi mà."

Du Đường: "???"

【 ha ha ha ha ha?? 】 Tiểu Kim cũng kinh ngạc phải thốt lên rằng:【 Em còn tưởng cậu ta cao lãnh thế nào chứ! Hoá ra cũng là loại cuồng tự luyến ngầm! 】

Thấy Du Đường kinh ngạc tròn mắt nhìn mình trân trối, Mục Nam Thành cũng chẳng cảm thấy những lời hắn nói có gì không đúng, chỉ tiếp tục hỏi: "Anh có thể kể cho tôi nghe thời gian nửa năm qua ở đây tôi đã làm những gì không?"

Du Đường hoàn hồn, nhoẻn miệng cười tươi như hoa, hỏi ngược lại: "Cậu xác định muốn nghe thật sao?"

"Mấy chuyện này có gì mà không thể nghe." Mục Nam Thành nhíu mày: "Chẳng lẽ những gì vừa rồi anh nói đều là lừa gạt, cho nên bây giờ không có cách nào lấp liếm sao?"

"Không không không." Du Đường vội vàng thanh minh: "Ý tôi không phải thế."

Y thở dài thườn thượt, rặt một vẻ đây là do mi tự tìm chết, nói: "Nếu cậu cứ một hai nhất định phải biết, tôi sẽ kể cho cậu nghe."

Sau đó thì quấn chặt chăn bông quanh người, ngồi khoanh chân trên chiếc giường ấm áp, dùng âm thanh dạt dào tình cảm kể cho đối phương nghe về lịch sử đen tối của chính hắn.

Bắt đầu từ ngày đầu tiên lẻn vào nhà ăn vụng bánh bao giữa đêm, bị phát hiện thì tru lên không ngừng, cho đến ngủ ngáy khò khè như heo, rồi còn nói chuyện với đàn gà, bị chó hoang dọa khóc hu hu, chơi nhảy dây với đám trẻ con trong thôn, chơi múa lụa bị dải lụa quấn cho thành khúc giò heo, té lăn trên đất không đứng dậy được, gào khóc chờ y tới giải cứu.

Còn tay thì vỗ bồm bộp, miệng thì chảy nước miếng, vừa kêu cạc cạc cạc vừa chạy đuổi theo mấy con ngỗng béo trong thôn.

Mục Nam Thành càng nghe thì biểu cảm trên mặt càng sượng cứng lại, lúc sau nghe Du Đường kể rằng hắn không ngừng nói bản thân thích Du Đường thì vành tai dần đỏ hồng lên, sau đó nét đỏ ửng tràn lan ra khắp mặt.

"Rầm ——"

Hắn tức tối đập bàn rầm một tiếng, gằn giọng: "Đủ rồi, đừng nói nữa!"

"Tôi không có ngốc đến mức như vậy!" Hắn trợn trừng mắt nhìn Du Đường: "Mấy chuyện này toàn là do anh bịa ra đúng không!"

"......Tôi rảnh rỗi đi bịa ra mấy cái này làm gì?" Du Đường nhún vai, miệng cười tươi roi rói, rặt một vẻ đang xem kịch vui: "Nãy tôi cũng đã hỏi lại cậu rồi, rằng cậu có thật sự muốn nghe không, chính miệng cậu nói muốn nghe, hiện giờ tôi chỉ kể lại sự thật, cậu lại thẹn quá hóa giận, bắt đầu ăn nói vô lý chứ gì?"

"......" Mục Nam Thành hoàn toàn cứng họng không phản bác lại nổi một từ nào, liền xụ mặt ra, siết chặt quyển sách trong tay, thầm chửi bới chính mình trong lòng.

Hắn chẳng thể tưởng tượng ra được chuyện bản thân mình nửa năm qua lại làm ra nhiều việc mất mặt đến vậy!

May mà nơi này cách xa nhà họ Mục ở thành phố D, bằng không đám rác rưởi kia nhìn thấy dáng vẻ ngu đần này của hắn thì không biết sẽ chửi bới, cười nhạo hắn như thế nào.

Mục Nam Thành vốn là con riêng của nhà họ Mục, lúc hắn 6 tuổi thì mẹ hắn qua đời, được ông nội đón về, ở chung một nhà với Mục Trạch Hải, con trai trưởng của nhà họ Mục.

Tuy mặt ngoài cẩm y ngọc thực, chi phí ăn mặc đi lại của hắn đều tương đương với một thiếu gia hàng thật giá thật, nhưng trên thực tế lại bị mẹ con Mục Trạch Hải tìm mọi cách cắt xén sau lưng, khi đi học còn bị đám bạn thân chó má của Mục Trạch Hải chỉ trỏ nhục nhã cười nhạo, bọn nó cấu kết với nhau để bắt nạt khi dễ hắn từ khi còn nhỏ cho đến lúc lớn.

Mục Nam Thành giả vờ ẩn nhẫn, chịu đựng không cho phép bất cứ ai phát hiện ra sự ưu tú của mình, trên thực tế cũng đang âm thầm lên kế hoạch thâu tóm toàn bộ gia sản của nhà họ Mục vào tay, sau đó cho mẹ con thằng Mục Trạch Hải kia nếm thử khuất nhục bao năm nay hắn đã từng phải chịu.

Nhưng không ngờ rằng, hắn vừa mới để lộ chút tài năng trước mặt ông nội, thì lập tức bị Mục Trạch Hải đá văng xuống vách núi, đã thế còn bị ngã thành thằng ngốc, ngu ngu đần đần suốt nửa năm trời.

Ngày ngày nhảy nhót làm toàn những việc buồn cười....

Mục Nam Thành liếc mắt nhìn người đang cười tươi như hoa ngồi trên giường kia, cắn môi dưới, nảy sinh ác độc mà hầm hè: "Tóm lại, tất cả những việc này anh phải giấu thật kín cho tôi! Không được nói với bất kỳ ai! Bằng không....."

"Bằng không thì sao?"

"......" Rốt cuộc thì Mục Nam Thành vẫn đang còn nhỏ tuổi, chưa trở thành thương nhân gian xảo độc ác của tương lai, lúc nãy cũng biết cái gì gọi là ân trả nghĩa đền.

Mấy lời độc ác tàn nhẫn dạo qua dạo lại trong bụng một vòng, cuối cùng lời ra đến miệng lại thành: "Bằng không, chờ đến khi tôi trở về nhà họ Mục, sẽ không cho anh tiền tiêu đâu."

"Phụt......" Du Đường chung quy vẫn không nhịn nổi mà phụt cười thành tiếng.

【 ha ha ha ha ha, uy hiếp cái kiểu gì zậy chời!】 Tiểu Kim cũng cười ha hả: 【Không có tính uy hiếp tí nào!】

"Anh cười cái gì!"

Du Đường hết sức vui mừng: "Tôi cười vì cậu thế mà lại cảm thấy lấy tiền ra là có thể lấp kín miệng tôi."

Mục Nam Thành nhíu mày nói: "Chẳng lẽ lại không phải? Người nghèo khổ mấy người không phải ai cũng thích tiền sao? Chỉ cần có tiền thì muốn cái gì được cái đó?"

Từ nhỏ đến lớn, Mục Nam Thành sống trong nhà họ Mục giàu nứt đố đổ tường, chỉ hiểu được một đạo lý: Có tiền có thể sử quỷ đẩy ma.(*)

(*)Có tiền có thể sử quỷ đẩy ma: đây là một câu tục ngữ của người Trung Quốc, rằng tiền không phải là vạn năng, nhưng lại là công cụ hữu dụng nhất để thu phục lòng người

Tiền, có thể làm được quá nhiều thứ.

Không một ai có thể kìm lòng trước sự mê hoặc của tiền tài vật chất.

Nếu như lúc trước mẹ con hắn có tiền thì cũng sẽ không......rơi vào kết cục thê thảm như vậy.

"Nhóc con." Du Đường quấn chặt chăn trên người, cười tủm tỉm nhìn Mục Nam Thành, nhưng thanh âm giọng nói lại cực kỳ nghiêm túc: "Tiền đúng là rất quan trọng, nhưng vĩnh viễn không phải là tất cả."

"Tôi đối tốt với cậu, chẳng qua là bởi vì cảm thấy nhóc con ngốc nghếch vừa đáng thương lại vừa đáng yêu."

"Hiện giờ tôi giúp cậu cũng là nể mặt mũi của cậu khi đó nên mới giúp."

"Những ký ức mà cậu ghét bỏ đối với tôi đều là những hồi ức tốt đẹp."

"Cậu cứ yên tâm, tôi cũng không nhàm chán đến mức đi kể mấy chuyện đó của cậu với người khác."

"Sau này, tôi vẫn sẽ tiếp tục giúp cậu, hơn nữa cũng sẽ không lấy của cậu một đồng xu cắc bạc nào."

"Cho nên, cậu cũng đừng xụ mặt ra mãi như vậy, thử buông lỏng cảnh giác, xem tôi như bạn bè một lần xem nào."

"Chuyện này với tôi hay với cậu đều là chuyện tốt cả."

Nói xong, Du Đường vươn một bàn tay ra, nói với Mục Nam Thành: "Nếu cậu cảm thấy có thể chấp nhận đề nghị của tôi thì hai ta bắt tay một cái, từ nay về sau tôi và cậu là bạn bè."

Mục Nam Thành ngồi ngẩn ra, trong đầu đột nhiên xuất hiện những hình ảnh vụn vặt.

Người trước mắt đang đứng ở trước cửa phòng học, tươi cười ấm áp nói với hắn: "rồi bắt tay với các bạn nào, về sau phải vui vẻ chơi với nhau...."

Hắn cắn môi, nhìn chằm chằm vào bàn tay của Du Đường.

Một lúc thật lâu sau mới đứng lên, đi đến cạnh giường, giơ bàn tay ra bắt tay Du Đường, lạnh mặt nói: "Chỉ giỏi giả vờ thanh cao."

Sau đó quay mặt bỏ đi, lẩm bẩm nói: "Để xem đến lúc cầm một đống tiền nhét vào tay anh, tôi không tin rằng anh còn dám nói không cần."

Hắn còn chưa dứt lời, Tiểu Kim đã thông báo với Du Đường: 【 ký chủ, độ hảo cảm của Mục Nam Thành +10! Độ hảo cảm hiện tại là 10 điểm!】

Du Đường:......Đúng là cái tên đến chết vẫn ngạo kiều.

---------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top