Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ tám (16)

Trong lúc Du Đường đang lúi húi nấu cơm, thím Lý lại ghé thăm nhà lần nữa, còn dẫn theo một cô gái trẻ rất xinh xắn.

Thấy hai người vừa cười nói vừa tiến vào nhà, Du Đường vội vàng buông cái muôi trong tay ra rồi kéo ghế mời hai người ngồi xuống, sau đó mới dò hỏi: "Thím Lý, cô đây là?"

"A Đường, con thật là có phúc đó." Thím Lý hồ hởi nói: "Hôm nay con bé lại tới tìm thím tâm sự, thím cũng mang tình cảnh nhà con ra kể với con bé rồi, nó bảo nó không để ý trong nhà con có thêm một người em trai đâu."

"Con bé còn nói là do bản thân nó rất coi trọng con, cảm thấy con tâm địa lương thiện hiền lành, hai người về chung một nhà cũng rất tốt. Cho nên hôm nay thím dẫn con bé lại đây cho hai đứa gặp mặt nói chuyện với nhau!"

Thím Lý quay sang nháy mắt với cô gái đi cùng một cái rồi nói: "Vậy thím ngồi ngoài này đợi, hai con vào buồng trong tâm sự với nhau một chốc đi, nếu hai đứa cảm thấy hợp nhau thì cùng tính chuyện tương lai thôi."

"Nhưng mà lúc trước con đã nói với thím rằng con không có tâm tư lập gia đình rồi mà." Du Đường xấu hổ dở khóc dở cười: "Với điều kiện của con thì sao có thể về chung một nhà với ai được, chỉ làm chậm trễ nhân duyên của con gái nhà người ta mà thôi."

"Ai u, ai u, làm gì có chuyện đàn ông lại không thích phụ nữ!" Thím Lý rặt một vẻ từng trải, đứng dậy lôi kéo Du Đường và cô gái kia, xô đẩy bọn họ đi vào buồng trong: "Cơ mà con gái người ta không ngại mặt mũi đi đến tận đây rồi, con cũng không thể nào làm vậy với con bé được, đi, đi, đi vào buồng tâm sự một chốc đi, tâm sự xong rồi tính sau."

"Thím Lý à, chuyện này......"

"Vào đi thôi, vào đi thôi!"

Rèm che cửa bị thím Lý mạnh tay đóng lại cái rẹt, Du Đường gãi đầu gãi tóc, mặt mũi đầy vẻ xấu hổ, tất cả đều chui vào mắt của cô gái trẻ kia.

Nhưng cô cũng không để ý đến thái độ của Du Đường, ngược lại vẫn luôn tròn xoe đôi mắt nhìn ngắm người đối diện, gò má đỏ hây hây.

Cô lí nhí hỏi: "Xin lỗi, em đột ngột tới nhà anh, làm anh thấy phiền sao?"

Lúc này Du Đường mới hoàn hồn giương mắt nhìn về phía cô gái kia.

Khi nghe thấy đối phương nói những lời này, y cũng ý thức được rằng phản ứng ban nãy của mình có chút quá đáng, bèn vội nói: "Không, không, cô đừng nghĩ vậy."

"Là do tôi sai, tôi không nói rõ với thím Lý từ trước."

Việc đã đến nước này thì chỉ còn cách căng da đầu ra nghĩ cách từ chối cho qua chuyện mà thôi.

Du Đường lấy chiếc ghế ở đối diện giường đất ra mời cô gái kia ngồi: "Cô ngồi xuống trước đã kẻo mỏi chân."

Sau đó thì kéo ra một khoảng cách rất xa, rồi ngồi xuống ở mép giường đất.

Bầu không khí giữa hai người nhiều ít có chút trầm mặc, cuối cùng vẫn là cô gái kia mở miệng trước, nhưng nội dung cô nói ra lại nằm ngoài dự kiến của Du Đường.

"Chào anh, em tên là Lý Quyên." Cô gái hít sâu một hơi như đang lấy ra dũng khí rất lớn, cúi đầu nhìn xuống , vành tai phiếm hồng, mặt mũi đỏ ửng, nhỏ giọng nói: "Thật ra em thích anh từ lâu lắm rồi."

"???" Du Đường nghe thấy lời của cô gái kia thì ngẩn cả người ra.

"Cô thích tôi?" Y khó hiểu hỏi: "Hai chúng ta đã gặp nhau bao giờ đâu!"

Những lúc anh lên trấn trên bán hàng, em đã thấy anh vài lần, có một lần anh bày quán bán cạnh quầy hàng của em, có người tới quậy phá hàng của em nói em cân thiếu đậu hũ cho người ta, anh đã đứng ra thay em giải vây." Nói đến đây, Lý Quyên dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục nói: "Sau đó thì em bắt đầu để ý đến anh, chỉ là vẫn luôn cảm thấy thẹn thùng nên không dám chủ động đến tìm anh."

"Mấy tháng trước em lấy hết can đảm đi tìm thím Lý nhờ mai mối nhưng mà lại bị anh từ chối. Em vốn dĩ đã nghĩ rằng nếu anh đã từ chối thì thôi từ bỏ đi, nhưng mà một ngày kia em lại nhìn thấy anh ở trên đường. Anh dắt theo em trai của anh đi dạo phố, hai người cười nói rất vui vẻ."

"Sau đó thì em vẫn hay đến trước cổng trường học để nhìn lén anh, em....em thật sự rất thích dáng vẻ của anh khi dạy học, những khi ấy anh thật sự.....rất tuấn tú."

Lúc này mặt Lý Quyên đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ, cô cúi đầu rất thấp, hai bàn tay siết chặt lấy góc áo, hoàn toàn không dám ngẩng lên nhìn Du Đường lấy một lần.

Mà Du Đường cũng đần mặt ra không biết phải làm gì.

Trăm triệu lần không ngờ tới chuyện mình còn sẽ có vận đào hoa như thế này. Hơn nữa dáng vẻ rễ tình đâm sâu của đối phương làm y nhất thời không biết nên làm gì để cô gái kia bớt tổn thương sau khi bị mình cự tuyệt.

"Thật ra những gì cô nhìn thấy chỉ là một phần mà thôi." Du Đường tính toán hạ thấp bản thân, nói với Lý Quyên: "Nhà tôi nghèo khó rách nát, chẳng có được vài đồng bạc, hơn nữa còn nuôi thêm cậu em trai, không còn sức lực để đi nghĩ đến chuyện tình cảm yêu đương. Hơn nữa tôi có rất nhiều thói quen xấu, cô tuyệt đối sẽ không chịu đựng được...."

Nhưng lời còn chưa dứt, Lý Quyên đã cắt ngang: "Em chịu được!"

"......" Du Đường bị nghẹn họng, bực bội gãi đầu gãi tóc, cắn răng nói: "Cô gái à, ngàn vạn lần đừng nói như vậy, sau này tiếp xúc với bản chất thật của tôi thì cô sẽ hối hận ngay!"

"Em sẽ không hối hận!"

"......" Lần này Du Đường thật sự không còn cách nào.

Y nhìn cô gái mang ánh mắt trong suốt kiên định đối diện với mình, đầu óc bắt đầu kêu ong ong.

Tiểu Kim ở trong ý thức thử ra ý kiến: 【 ký chủ, hay là trực tiếp nói cho cô ta biết rằng thật ra ngài thích đàn ông chứ không phải phụ nữ, khẳng định nghe xong là cô ta hết hy vọng liền! 】

Nhưng mà ngay sau đó, nó lại bổ sung thêm: 【 Nhưng cách này khá nguy hiểm, thế giới trong cuốn tiểu thuyết mà ngài đang sống có bối cảnh xã hội khá kỳ thị người đồng tính, đặc biệt là ở nông thôn vẫn còn lạc hậu, nếu tin tức ngài thích đàn ông mà truyền ra ngoài, sợ là sẽ bị thôn dân bàn tán nói ra nói vào. 】

Du Đường: Kệ đi, ta sợ ta mà không xử lý cho xong việc này, Mục Nam Thành quay về nhà thì đến lúc đó lại gà bay chó sủa cho mà xem.

Y cắn răng nói: coi ngựa chết thành ngựa sống mà chạy chữa thôi chứ biết sao giờ.

Vì thế, Du Đường áp dụng ngay cách mà Tiểu Kim vừa kiến nghị, nói với Lý Quyên: "Em gái à, kỳ thật tôi muốn nói với cô một câu thật lòng."

"Thật ra tôi nói không muốn làm chậm trễ nhân duyên của cô là nghiêm túc đó, bởi vì....."

"Tôi không thích phụ nữ."

Du Đường trịnh trọng tuyên bố: "Thật ra tôi thích đàn ông."

Chỉ hai câu như sét đánh ngang tai, làm Lý Quyên sững sờ ngồi chết trân tại chỗ.

Gương mặt chuyển từ đỏ hồng sang tái mét.

Cô ta khiếp sợ hãi hùng nhìn Du Đường: "Đàn, đàn ông sao mà thích đàn ông được?"

"Sao anh lại thích đàn ông được?"

Nói đến đây, cô ta đột ngột đứng dậy, trợn trừng mắt, chỉ tay thẳng vào mặt Du Đường, giọng run run: "Chẳng lẽ anh giữ đứa nhỏ ngốc nghếch tên Nam Thành kia ở trong nhà, là bởi vì anh thích đàn ông à?"

Khi Lý Quyên đưa ra kết luận này, những điều mà cô ta hiểu biết từ trước đến giờ về Du Đường phảng phất đều có nguyên do, cô ta dùng ánh mắt ngập tràn cực đoan và chán ghét nhìn người đối diện, thốt lên: "Chẳng trách anh lại đối tốt với cậu ta như vậy!"

"Hơn nữa trí lực của cậu ta có vấn đề, hành vi ấu trĩ như trẻ lên ba, anh lợi dụng việc đó để lừa gạt cậu ta!"

"Du Đường, là tôi nhìn lầm con người anh!" Thái độ của Lý Quyên hoàn toàn thay đổi, cô ta hét lên: "Anh quả thật quá xấu xa!"

"???"Du Đường ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Thật không ngờ tới việc mình chỉ thừa nhận có một câu rằng mình thích đàn ông, Lý Quyên sẽ ngay lập tức não bổ ra nhiều chuyện đến như vậy. Trong lúc nhất thời thế mà ngơ ngác đần mặt ra, hết đường chối cãi.

Mà đồng thời cùng lúc đó, mành che ngăn giữa buồng trong và gian ngoài cũng bị người bên ngoài vén lên, thím Lý và Mục Nam Thành đứng bên ngoài, tròn mắt kinh ngạc nhìn hai người trong phòng.

Hiển nhiên là đối thoại của hai người vừa rồi đã chui vào tai mấy người đứng ở ngoài.....

Lý Quyên giận dữ bỏ về, thím Lý hận sắt không thành thép, chỉ thẳng tay vào Du Đường, nổi giận mắng to: "Du Đường, tôi đúng thật là nhìn lầm con người cậu!"

Nói xong thì vội vã chạy ra bên ngoài đuổi theo Lý Quyên.

Cuối cùng, trong nhà chỉ còn lại có Du Đường và Mục Nam Thành mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Một lúc lâu sau, rèm che rơi xuống, Mục Nam Thành chậm rãi bước vào trong buồng, liếc mắt sắc lẻm nhìn Du Đường.

"......" Du Đường cố gắng thử giải thích: "Nam Thành, thật ra vừa nãy tôi......"

"Hóa ra đây mới là nguyên nhân thật sự anh thu lưu tôi sao." Mục Nam Thành cắt ngang lời Du Đường, bước tới gần y, dùng khuôn mặt vô cảm hỏi: "Anh....thích tôi à?"

---------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top