Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ tám (22)

【 Động phòng! Động phòng! Động phòng!!! 】 Tiểu Kim ở trong ý thức Du Đường điên cuồng gào thét chói tai, còn tận tâm giơ hai chân trước lên che mắt lại rồi nói: 【 em không nhìn đâu, em không nhìn đâu, hai người cố lên! 】

Du Đường: "......"

Nói thật, nếu tính toán kỹ càng ra, ở trong các thế giới trước, tính riêng về phương diện cấm trẻ vị thành niên dưới 18 tuổi này, thì Tiêu Lẫm là đáng thương nhất.

Ngày thành thân cũng là ngày y biến mất khỏi cuộc đời hắn, đối với một Tiêu Lẫm vẫn luôn ngày ngày mong chờ lễ thành thân mà nói, rốt cuộc thì đã phải chịu bao nhiêu đả kích.

Cho nên, giờ đây đối phương muốn động phòng cũng là lẽ đương nhiên.

Nhưng mà dù cho có nói như thế nào thì Du Đường hiện giờ tương đối sợ hãi rằng, vạn nhất lúc mình và Tiêu Lẫm động phòng xong lại thay thành vai ác khác thì lại nên làm cái gì bây giờ?

Rốt cuộc thì hôm trước Tiếu Tiếu cũng đã từng xuất hiện một lần rồi, mà dù không phải là Tiếu Tiếu đi chăng nữa, nếu Mục Nam Thành quay trở lại, thấy tình cảnh hỗn loạn trong căn nhà này thì y phải giải thích cho hắn như thế nào?

"Tướng quân, ngươi phân tâm." Tiêu Lẫm khẽ cắn nhẹ lên cánh môi Du Đường, trong giọng nói mang theo chút bực dọc: "Chẳng lẽ còn đang nhớ đến cái tên Mục Nam Thành kia sao?"

"???"Du Đường nghe thấy thì bật cười thành tiếng, bao nhiêu băn khoăn trong lòng đều tan đi.

Y cảm thấy bản thân vẫn nên thuận theo tự nhiên đi thôi, phiền toái sau này thì cứ để sau này rồi xử lý, việc cấp bách bây giờ đây là phải dỗ dành Tiêu Lẫm vui vẻ.

Cố gắng hưởng thụ niềm vui sướng giờ khắc gặp lại.

Du Đường hơi chống thân thể, nghiêng đầu đáp lại nụ hôn của Tiêu Lẫm, những ngón tay cũng vươn tới nút thắt trên áo của đối phương, cất giọng khàn khàn: "Tâm của ta đều dành trọn cho ngươi rồi, còn thừa chỗ nào mà nhớ đến người khác nữa?"

Tiêu Lẫm mở to đôi mắt hoa đào, phảng phất như quá đỗi ngạc nhiên vì lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân trước mặt mình lại đường mật đến thế.

Ngọn lửa tình trong mắt càng lúc càng cháy rực, nóng bỏng, hắn khắc chế vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Du Đường: "Tướng quân, ta thật sự rất thích nghe những lời như vừa rồi, sau này hãy thường xuyên nói thêm cho ta nghe được không?"

Du Đường thấy dáng vẻ của hắn thì lòng dạ cũng mềm nhũn, bèn gật đầu đồng ý: "Được, mỗi ngày ta đều sẽ nói cho ngươi nghe, ngươi muốn nghe bao nhiêu ta sẽ nói cho ngươi nghe bấy nhiêu."

Quần áo chảy xuống đệm chăn, hai người ôm lấy nhau, chìm vào bể tình.

Gian nhà nhỏ đơn sơ ấm áp nằm bên ruộng nương ngày đông hoang vắng lạnh lẽo, đáng lẽ ra chiều hôm nay vốn nên phải ồn ào rôm rả, củi lửa cháy hừng hực, bận bịu nấu nướng chuẩn bị bữa cơm tất niên mừng lễ trừ tịch.

Thế nhưng bên trong nhà, tấm rèm che đã kéo kín lại từ bao giờ, khéo léo ngăn cách che đậy cả gian buồng ngủ kiều hương diễm ngọc.

Lần động phòng này tuy rằng là đã để Tiêu Lẫm phải chờ đợi quá lâu, nhưng hắn lại không xúc động ngang ngược nhiều như Du Đường tưởng tượng, mà là vẫn dịu dàng khắc chế tựa như chính bản tính của mình.

Tiêu Lẫm trân trọng từng khoảnh khắc hai người ôm lấy nhau, trân trọng từng phút giây đem lại cho hắn cảm giác an toàn, dùng những xúc cảm khi từng tấc da thịt hai người chạm vào nhau để tự nhủ với chính mình, rằng người hắn yêu thương nhất trên đời kia đang hiện diện ở bên hắn, đang hoàn toàn khỏe mạnh tràn đầy sức sống mà ở bên hắn.

Không có chiến tranh, không có liệt hoả, cũng không đi vào biển lửa thảm thiết mà hóa thành tro tàn, lần này, hai người bọn họ đều đang sống rất tốt.

Dùng hai thân phận khác ở kiếp sau, bình an hạnh phúc ở bên nhau.

"Hôm nay là trừ tịch."

Tiêu Lẫm nằm đè hẳn lên người Du Đường phảng phất như hóa thành cái chăn to đùng, đầu hắn vùi vào hõm cổ y, như khẩn thiết phải dính chặt hai làn da vào nhau mới có thể yên ổn, hắn trả lời Du Đường một tiếng: "Hửm?"

Biết rằng đầu óc tiểu tử này còn đang choáng váng, Du Đường chỉ đành bất đắc dĩ ôm lấy bả vai của hắn mà nói: "Hôm nay là sinh thần của ngươi, cũng là giao thừa, nhân lúc hãy còn đang sớm, chúng ta đi chuẩn bị cơm tất niên với gói sủi cảo cho ngày mai thôi."

"Sinh thần....." Nghe đến cái từ này, Tiêu Lẫm chợt hoảng hốt một chút.

Hắn làm hoàng đế mười mấy năm, cứ đến trừ tịch thì sẽ tổ chức cung yến theo lệ, nhưng tuyệt đối không bao giờ đụng đũa đến bát mì trường thọ do cung nhân dâng lên.

Bởi vì hắn cho rằng, chỉ cần hắn không ăn thêm bát mì trường thọ nào nữa, là hắn có thể vĩnh viễn dừng lại ở cái năm hai mươi tuổi ấy, chờ tướng quân của hắn khải hoàn trở về từ trên chiến trường.

"Đúng vậy." Du Đường nói: "Thật là vừa vặn, ngày trừ tịch cũng là ngày ngươi khôi phục ký ức."

"Ừ, thật tốt quá." Tiêu Lẫm cũng cảm thấy thần kỳ, hắn lại cọ cọ cổ Du Đường, nói: "Đến bây giờ ta vẫn còn tưởng rằng bản thân đang nằm mơ....."

Lúc sau Tiêu Lẫm còn nhì nhèo ôm Du Đường nũng nịu lăn tới lăn lui một lúc mới ngoan ngoãn đi múc nước ấm, để hai người rửa sạch thân thể. Vốn dĩ ý hắn là muốn tẩy rửa cho Du Đường, nhưng lại bị nam nhân đỏ mặt đẩy ra gian ngoài.

Cứ đùa, trừ phi là Du Đường hôn mê, bằng không sẽ không dễ dàng để cho vai ác tẩy rửa cho mình. Một là bởi vì ngượng ngùng xấu hổ, hai là lấy kinh nghiệm trong quá khứ ra mà xem, thì những hành động thân mật cỡ này rất dễ khiến cho đôi bên lau súng cướp cò, thật sự không được đâu.

Sau khi tắm rửa dọn dẹp buồng ngủ cẩn thận xong xuôi, Du Đường khoanh tay đứng nhìn mấy mẹ gà mái nhắm mắt ngủ khì trong chuồng, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn không làm thịt gà, mà chỉ lén lút lấy trộm trong ổ của chúng nó mấy quả trứng để làm mì trường thọ cho Tiêu Lẫm ăn.

Tuy nói là chuẩn bị cơm tất niên, nhưng Tiêu Lẫm lại đứng ra giành hết công việc nấu nướng.

Cách dùng bếp gas chỉ cần dạy qua một lần đã biết, cho nên lúc sau thì bắt Du Đường ngồi một chỗ chơi không, những việc khác đều do hắn xắn tay áo lên làm.

Rốt cuộc thì khi còn ở Bắc Nhất thành, hắn vẫn luôn chăm sóc nâng niu nam nhân này như bảo bối, thậm chí còn chăm chỉ luyện tập kỹ thuật nấu cơm may vá, làm thế nào mà bây giờ hắn lại có thể để Du Đường nhúng tay vào làm lụng vất vả.

Sau khi thuần thục bật bếp gas hầm nồi canh xương sườn, khóe môi Tiêu Lẫm cong cong nhuộm ý cười, cất giọng mang theo vẻ đắc ý dào dạt: "Cái tên Mục Nam Thành kia nhất định sẽ không nấu cơm ngon như ta, tính riêng điểm này thì vẫn là ta lợi hại hơn hắn."

Hắn nói với Du Đường: "Cho nên, tướng quân của ta, ngươi mau quên hắn đi, hắn không xứng để ngươi thích đâu."

"Nam nhân của ngươi tên Tiêu Lẫm, là Tiêu Lẫm minh chính quân thanh, nghiêm nghị chính khí, còn lâu ta mới là cái tên vô dụng Mục Nam Thành kia."

"......" Du Đường vươn tay xoa trán, bất đắc dĩ nhìn Tiêu Lẫm, nghĩ thầm rằng tiểu tử này thế mà vẫn chưa hết ghen sao?

Như thế nào mà lúc nào cũng phải so đo với Mục Nam Thành rằng ai hơn ai kém?

Chỉ đành thở dài rồi gật đầu: "Ừ, ừ, đã biết, ta thích ngươi nhất."

Lúc này Tiêu Lẫm mới tạm hài lòng, nhoẻn miệng cười, cong cong đôi mắt thành vầng trăng non.

Tối hôm đó, hai người làm một mâm đồ ăn thịnh soạn, ngồi đối mặt với nhau.

Tiêu Lẫm ăn bát mì trường thọ do chính tay Du Đường nấu, trong đôi con ngươi tràn ngập ấm áp và thỏa mãn.

"Tướng quân, chỉ mong sao thời gian có thể mãi dừng lại ở khoảnh khắc này." Khóe mắt hắn phiếm hồng, thanh âm trong giọng nói cũng mang theo chút nặng nề: "Như vậy thì chúng ta mới có thể vĩnh viễn ở bên nhau."

Du Đường nghe ra được nỗi sợ hãi được che giấu rất sâu từ trong câu nói của hắn, bèn vươn tay nắm chặt lấy bàn tay của Tiêu Lẫm, nói rằng: "Thời gian không cần thiết phải dừng lại ở khoảnh khắc này, cứ để nó tiếp tục chuyển động đi. Như vậy thì sau này, mỗi một khắc trôi qua ta đều sẽ được ở bên ngươi."

Tiêu Lẫm ngạc nhiên hơi mở to hai mắt nhìn Du Đường, một lát sau thì cười rộ lên, gật đầu ừ một tiếng rồi ngoan ngoãn cúi đầu ăn mì.

Ôm niềm hy vọng tràn ngập cõi lòng mà trải qua một ngày sinh thần hạnh phúc có Du Đường cạnh bên.

Sau khi ăn cơm tất niên xong, Du Đường mở đài radio lên nghe tiết mục văn nghệ đón xuân.

Tiếng hát mừng xuân của ca sĩ luân phiên với tiếng dẫn chương trình của MC lấp đầy căn phòng nho nhỏ, hai người ngồi bên cái bàn con, vừa nói chuyện phiếm vừa gói sủi cảo, bầu không khí trong nhà ấm áp lại hòa hợp.

Sau khi gói xong một đống sủi cảo to đùng thì đêm cũng đã về khuya, nhưng bên ngoài tiếng pháo vẫn nổ vang đì đùng khắp thôn làng, mang đậm hương vị không khí ngày tết.

Du Đường díp mắt lại gật gà gật gù, lâu lâu còn ngáp một tiếng, Tiêu Lẫm thấy y buồn ngủ nên đẩy người vào buồng, bắt nằm xuống giường, kéo chăn lên đắp lên đến cổ, dém góc chăn kỹ càng cẩn thận, bảo rằng y hãy ngủ đi, việc đón giao thừa cứ giao cho hắn, hắn còn chưa có mệt.

Du Đường không lay chuyển được hắn, chỉ đành chấp nhận ngoan ngoãn cuộn tròn vào ổ chăn, sau đó dần chìm vào giấc ngủ say.

Đèn dầu trong nhà vẫn còn đang thắp sáng, Tiêu Lẫm tắt đài radio, ngồi ghé vào bên mép giường đất, lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Du Đường.

Phảng phất như ngắm thế nào cũng không đủ, cơ hồ rất ít khi chớp mắt.

Tiêu Lẫm thật sự quá nhớ tướng quân của hắn.

Khoảng thời gian mười mấy năm dài đằng đẵng kia, chỉ có thể được gặp nhau trong mộng, nhưng kết cục của giấc mộng lại luôn là cảnh tượng tướng quân mặc hỉ phục chạy vào trong biển lửa, không hề ngoảnh đầu nhìn hắn lấy một lần.

Hắn bắt đầu sợ hãi những giấc mộng như vậy, thậm chí không dám đặt lưng xuống giường để ngủ.

Thế nhưng hiện giờ, người mà bản thân ngày nhớ đêm thương đang hiện diện ngay trước mặt hắn, niềm hạnh phúc ngập tràn trong tim lúc này làm sao có thể lấy thước đo ra mà đong đếm.

Làm cho hắn căn bản luyến tiếc cả vài lần chớp mắt chỉ trong chốc lát kia.

Sợ rằng phảng phất chỉ cần nhắm mắt lại, sau khi mở ra thì tướng quân sẽ lại biến mất một lần nữa, mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời hắn.....

------------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top