Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ tám (24)

Những ngón tay đang nắm chặt lấy vạt áo Du Đường vội buông ra, Mục Nam Thành thối lui vài bước về sau mới đứng yên, đôi mắt trợn to đến mức thiếu nước muốn lọt tròng ra ngoài.

"Sao, sao, sao lại có khả năng?" Hắn phản bác: "Nếu thật là tôi làm, thế thì vì cái gì mà tôi không nhớ nổi một chút nào?!"

Du Đường thong thả ung dung mà cài lại nút thắt áo, chỉ ngón tay lên đầu mình rồi cười lạnh: "Vừa rồi không phải anh nói rồi đó sao? Đầu óc của em có vấn đề, không nhớ nổi là chuyện rất bình thường."

"Chỉ tội cho anh vì lo em áy náy nên mới nỗ lực lấp liếm, sợ rằng em mà phát hiện thì quan hệ giữa chúng ta sẽ bị phá hỏng."

"Kết quả thì sao, em lại còn dám hoài nghi anh có quan hệ với kẻ khác?" Y nói: "Em cũng không nghĩ cho kỹ đi, anh thích em như thế, làm sao có thể làm chuyện đó với người nào khác ngoài em ra được cơ chứ?"

"......" Mục Nam Thành ngơ ngác nhìn Du Đường, cũng không so đo việc đối phương nói rằng đầu óc hắn có vấn đề. Chỉ cảm thấy nỗi tức giận khiến máu cả người như đọng lại khi nãy, hiện giờ chỉ trong một khoảnh khắc đã hoàn toàn bùng nổ.

Đúng vậy, trong cái nhà đơn sơ này ngoài hắn với Du Đường thì còn có ai ở đây nữa đâu?

Hơn nữa những thôn dân quanh đây tuy không còn dùng ánh mắt như nhìn quái vật để nhìn hai người bọn họ, nhưng phần lớn đều là kính nhi viễn chi(*), không có ai dám đến gần căn nhà này.

(*)Kính nhi viễn chi: Nói đến người hoặc việc gì đáng kính trọng, nhưng bản thân mình không muốn gần (ý chỉ ở đây là thôn dân vẫn yêu quý Du Đường vì họ nhìn anh từ nhỏ đến lớn, nhưng không dám đến gần bị sợ lây bệnh " đồng tính luyến ái" , ngày xưa họ bảo đây là bệnh)

Bây giờ dưới tình huống này, có dấu vết trên người Du Đường làm chứng, cộng với khẩu khí vừa rồi của đối phương, đã chứng thực được mọi việc đều là do hắn làm.

Khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng lên, cảm xúc liên tục thay đổi quá nhanh làm Mục Nam Thành cảm thấy tim đập thình thịch, hơi thở dần trở nên nóng rẫy.

Hắn cúi đầu, lắp bắp hỏi lại một lần: "Thật....thật là do tôi làm sao?"

"Đúng đúng đúng." Du Đường đến gần rồi chọc chọc lên trán hắn mấy cái: "Chính là con muỗi to tướng chỉ biết kêu 'chiêm chiếp' này làm đó."

"......" Cảm nhận được độ ấm truyền đến từ đầu ngón tay, Mục Nam Thành bối rối đến mức hận không thể chui đầu vào khe đất mà chết cho xong. Thế nhưng nguyện vọng của hắn còn chưa thành hiện thực thì cằm đã bị một bàn tay nắm lấy kéo lên, bị bắt ngẩng đầu đối diện với Du Đường.

Đối mặt với ánh mắt kinh hoảng của Mục Nam Thành, Du Đường nhướng mày hỏi: "Cho nên, bây giờ em định thế nào đây?"

Trong nháy mắt đã lật ngược thế cờ, hoàn mỹ chuyển từ người bị chất vấn thành người đi chất vấn.

Tiểu Kim ở trong ý thức điên cuồng reo hò: 【 W.O.W! Ký chủ ngầu quá đi! 】

Du Đường mỉm cười, kề sát lại gần mặt Mục Nam Thành, khẽ hôn lên khóe miệng của hắn một cái, sau đó dời ra, tiếp tục hỏi: "Chuyện do bản thân mình gây ra, dù sao thì cũng phải chịu trách nhiệm đúng không?"

"Em cũng đã trưởng thành rồi, phải biết đảm đương gánh vác trách nhiệm, nếu em không cho anh câu trả lời hợp lý thì anh sẽ khinh thường em......"

Hơi thở ái muội vờn quanh tai, lả lướt theo từng câu chữ khàn khàn trầm thấp của Du Đường, phảng phất như khiến cho ngọn lửa đang nhen nhóm trong lòng Mục Nam Thành bốc cháy phừng phừng, đốt cháy thần trí của hắn đến mức không phân biệt nổi đông tây nam bắc.

Mục Nam Thành lắp la lắp bắp hỏi: "Trả, trả lời.....trả lời cái gì cơ?"

Du Đường thấy hắn cắn câu thì ý cười trên khóe môi lại càng sâu, khẽ thì thầm: "Vậy em trả lời cho anh biết, em thích anh không?"

Tuy rằng Tiểu Kim đã thông báo cho y biết rằng độ hảo cảm của Mục Nam Thành đã vượt quá 60 từ lâu.

Nhưng đại khái là do tính cách có phần ngạo kiều và muộn tao, cho nên Mục Nam Thành trước đến giờ vẫn chưa bao giờ nói lời thổ lộ tình cảm với Du Đường.

Y cứ cảm thấy nếu hai người đã xác định quan hệ yêu đương thì như thế nào cũng phải có chút cảm giác nghi thức mới được.

Hiện giờ cơ hội đã tới, đương nhiên phải khiến cho tên nhóc trong ngoài bất nhất kia chính miệng thừa nhận thích mình.

Mục Nam Thành cứng đờ hóa đá tại chỗ, kỳ thật hắn rất rõ ràng rằng tình cảm của hắn dành cho Du Đường rất khác lạ, không cho phép kẻ nào dám nói xấu Du Đường, không muốn để người này chịu bất cứ tổn thương nào, luôn muốn hôn môi Du Đường, nhìn thấy dấu vết trên người đối phương thì sẽ ghen ghét phẫn nộ. Còn mỗi lần nhìn vào đôi con ngươi Du Đường đong đầy ảnh ngược của hắn, sẽ cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Đối mặt với người đã dần dần dung nhập hoàn toàn vào sinh hoạt của bản thân, luôn luôn dịu dàng với mình, thường xuyên nói lời thổ lộ yêu thương, lại còn bao dung yêu chiều mình đến thế.

Làm sao mà hắn có thể không rung động cho được?

Nhưng hắn trước giờ không quen biểu đạt tình cảm ra bên ngoài, hiện giờ bị ép đến đường cùng, chỉ còn cách nhắm tịt mắt lại, ngửa mặt lên trời, mấp máy môi vài lần mới lí nhí thừa nhận: "Thích."

Du Đường bị dáng vẻ ngượng ngùng này của hắn chọc cho bật cười, cưỡng ép kéo cằm của Mục Nam Thành xuống, cất giọng mang theo chút ý vị mệnh lệnh: "Nhìn anh nói."

Mục Nam Thành không thể không mở hai mắt, đối diện với ánh mắt tràn ngập ý cười của Du Đường thì bỗng hơi thất thần.

Chiếc mặt nạ ngạo kiều rốt cuộc thì cũng bị nứt vỡ, tựa như hắn đã từng luyện qua câu nói này vô số lần, tự nhiên mà nói trơn tru như nước chảy: "Em thích anh."

Mục Nam Thành vươn hai tay ôm chặt lấy người trước mắt, lặp đi lặp lại: "Em thích anh."

"Em chỉ thích anh......"

Tâm can Du Đường mềm mại dần đi theo từng lời thổ lộ của Mục Nam Thành, bèn nói: "Vậy hiện giờ chúng ta là đôi bên lưỡng tình tương duyệt, em đừng loại anh ra khỏi chuyện của em."

"Sau này nếu có việc gì khó khăn, chúng ta hãy cùng nhau đối mặt, đừng tự ôm đồm mọi việc, hiểu không?"

Mục Nam Thành gật đầu đồng ý, tóc mái quét qua mặt khiến Du Đường ngứa ngáy, càng cảm thấy người trước mặt mình đây bắt đầu lắc mình biến thành một chú cún bự chảng, y hài lòng xoa đầu Mục Nam Thành, vừa muốn đẩy đối phương ra, đã nghe hắn nói: "Chuyện hôm qua em không nhớ rõ, có thể thêm một lần không?"

Du Đường:???

【 ha ha ha ha ha ha!!! Quả nhiên!! Lại đến tiết mục mà em yêu thích nhất rồi đó!!! 】 Chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, Tiểu Kim đã phải ôm bụng cười không biết bao nhiêu lần, cực kỳ vui sướng khi thấy người gặp họa mà nói: 【 nếu mà cứ như vậy tính lên, một vai ác một lần nha, nếu bọn họ cùng trở lại đây thì một người một lần, cộng lại là mười lần, sau đó lần lượt từng người sẽ ghen, buộc ngài phải đồng ý với họ thêm một lần, sau đó số lần sẽ được cộng thêm là.......】

Du Đường:......Ngươi mau câm miệng đi!

Tiểu Kim vỗ đùi cái đét, miệng cười ha ha: 【 ha ha ha ha!! 】

Du Đường không thèm để ý đến nó nữa, mím môi nhẹ nhàng đẩy Mục Nam Thành ra, vươn tay ôm hai má của hắn, thấm thía mà nói: "Nam Thành, anh mệt lắm rồi. Để lần sau đi, lần sau được không?"

Mục Nam Thành cảm thấy cực kỳ khó hiểu, hắn nhớ tới những hình ảnh 18+ đã từng được xem, rõ ràng biểu cảm của những người trong đoạn băng ghi hình là hưởng thụ mà nhỉ. Nhưng lại suy xét đến việc hắn mới chỉ xem qua phim về đàn ông và phụ nữ, nên cũng không biết đàn ông với đàn ông sẽ làm thế nào, tức khắc tái mặt hỏi: "Hai người đàn ông làm chuyện đó với nhau sẽ rất mệt à?"

Du Đường thấy hắn tin mình rồi thì lập tức phát huy kỹ thuật diễn siêu phàm, bày ra dáng vẻ mệt mỏi xác xơ mà nói: "Đúng vậy, đàn ông làm chuyện đó với đàn ông sẽ rất mệt, hơn nữa người nằm dưới còn sẽ rất đau đớn, rất khó chịu."

Nghe thấy lời này, ngọn lửa đang cháy phừng phừng trong lòng Mục Nam Thành phảng phất bị một chậu nước lạnh dập tắt ngóm, hắn vội vàng đỡ Du Đường ngồi xuống, lo lắng áy náy nói: "Thành thật xin lỗi anh, em không biết chuyện đó sẽ làm anh bị đau. Tại em cũng chỉ là ghen ghét quá cho nên mới nói như thế."

"Anh mệt thì nghỉ ngơi đi, những việc còn lại để em làm hết cho, về sau em....Nếu không được anh đồng ý thì tuyệt đối em sẽ không làm ra loại chuyện như tối hôm qua nữa."

Sau khi vai ác nhận ra được tâm ý của bản thân thì đều sẽ trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện, Mục Nam Thành đương nhiên cũng như thế.

Hắn chủ động đi rót nước cho Du Đường uống, xong lại bắt y về phòng nằm nghỉ ngơi, sau đó thì ôm đồm hết công việc trong nhà, giống như là đang thật sự hối lỗi, chịu trách nhiệm vì những "Hành vi thô lỗ" của bản thân ngày hôm qua.

Mà Du Đường thì thoải mái nằm nghiêng mình trên giường đất, cười tủm tỉm nhìn Mục Nam Thành bận rộn chạy tới chạy lui, nói với Tiểu Kim: Nhìn đi, Tiểu Kim, thế này không phải ổn rồi sao?

Tiểu Kim: 【......】

------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top