Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ tám (26)

"Mục Nam Thành......" Mục Trạch Hải tái xanh tái xám mặt mày, nỗ lực lắm mới giữ bình tĩnh nổi.

Gã bước vội vài bước đến bên cạnh Mục Nam Thành, giả lả thân thiện mà nói: "Khoảng thời gian qua em mất tích làm cả nhà lo lắng sợ hãi lắm em biết không."

"Em mau nói cho anh biết, rốt cuộc thì em chạy đến chỗ nào vậy? Để ông nội buồn bã lo lắng lâu như vậy là em có lỗi với ông lắm đấy!!"

Du Đường cúi đầu đứng ở phía sau Mục Nam Thành, thầm cười nhạo một tiếng: Cái gã Mục Trạch Hải này chung quy cũng không phải dạng vừa đâu.

Lúc hai người quay lại nhà chính của nhà họ Mục gặp được Mục lão gia, nói chuyện một lúc mới biết được, khi Mục Nam Thành mất tích, ông nội hắn cho người đi tìm thế nào cũng không thấy, thế là Mục Trạch Hải ở cạnh thì thầm to nhỏ vào tai ông nội rằng có lẽ Mục Nam Thành từ lâu đã không còn muốn ở lại nhà họ Mục nữa, nói rằng mặc dù hắn chảy dòng máu nhà họ Mục trong người, nhưng thâm tâm lại luôn đặt ở bên ngoài, là loại sói mắt trắng ăn cháo đá bát.

Lần này tự bỏ đi cũng là chuyện tốt.

Mục lão gia tuy không mấy tin tưởng những lời gã nói nhưng cũng không tiếp tục cho người đi tìm Mục Nam Thành nữa.

Rốt cuộc thì ở trong lòng lão ta địa vị của Mục Nam Thành và Mục Trạch Hải ai nhẹ ai nặng, lão vẫn luôn phân biệt rõ ràng.

Cuối cùng, ông nội hắn chỉ cho vài người rải rác đi thông báo, treo số tiền lớn làm giải thưởng cho ai tìm được Mục Nam Thành, sau đó mới có cái khoảng thời gian mà đám du côn kia suốt ngày gây phiền toái cho Du Đường và Mục Nam Thành.

"Vâng, là tại em không đúng, em đã thành khẩn xin lỗi ông nội rồi ạ." Mục Nam Thành rút ống tay áo đang bị Mục Trạch Hải nắm chặt ra, trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, một chút ý tứ oán hận trách cứ cũng chẳng có, hắn nói: "Hơn nữa lần này ở bên ngoài nửa năm, em mới hiểu ra rằng gia đình là nơi quan trọng đến mức nào."

"Sau này em sẽ chỉ ở trong nhà ngoan ngoãn học hành, bầu bạn với ông nội, nỗ lực mang lại vẻ vang cho nhà họ Mục."

Hắn nhìn về phía Mục Trạch Hải, nghiêm túc trịnh trọng nói: "Cho nên, về sau em hy vọng anh hai hãy kèm cặp em nhiều hơn, hai chúng ta hợp sức giúp cho nhà họ Mục ngày càng lớn mạnh nhé anh."

Mục Trạch Hải có nằm mơ cũng không ngờ đến việc Mục Nam Thành có thể thốt ra những câu như vậy.

Trước kia, dù cho Mục Nam Thành có tỏ vẻ đáng thương cỡ nào thì gã cũng có thể cảm giác được dã tâm và tàn nhẫn trong mắt đối phương. Cho nên khi còn ở làng du lịch, gã mới nghĩ đến chuyện phải nắm lấy cơ hội có một không hai này để xử lý Mục Nam Thành.

Nhưng hiện giờ, cũng không biết thằng nhóc này đã trải qua những gì trong nửa năm vừa qua, đối mặt với thủ phạm đẩy mình xuống núi mà còn có thể trưng bộ mặt ôn hòa làm như không có chuyện gì mà trò chuyện, quả thật khiến cho người ta ớn lạnh sống lưng.

"Được, được." Mục Trạch Hải chỉ có thể thầm cám ơn trời vì may mắn làm sao Mục Nam Thành không tố cáo gã với ông nội, cố gắng giả lả cười nói: "Anh em đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn, về sau hai ta nhất định có thể khiến cho nhà họ Mục ngày càng lớn mạnh."

Mục Quốc Khang là một ông lão có dáng người gầy guộc, mấy năm gần đây sinh bệnh nên sắc mặt có phần nhợt nhạt, nhưng đôi con ngươi lại sáng như sao, lão gom hết biểu tình trên mặt hai đứa cháu trai thu vào đáy mắt, dường như đã nhận ra được điều gì, sau đó lão ho nhẹ một tiếng, nói: "Hai đứa có tấm lòng thế là tốt rồi."

"Dù sao thì Tiểu Hải cũng tới rồi, cháu ở lại ăn bữa cơm chiều với ông và em rồi hãy đi."

Đương nhiên là Mục Trạch Hải không dám không đồng ý.

Sau đó ba người ngồi tán gẫu dăm ba câu chuyện vụn vặt việc nhà, một lúc lâu sau thì Mục Quốc Khang bỗng có vẻ hơi mệt mỏi.

Quản gia trong nhà biết rằng đã tới giờ ngủ trưa của Mục Quốc Khang, cho nên mới lễ phép mời hai cậu chủ về phòng riêng trước, chờ đến giờ cơm chiều thì xuống nhà cùng dùng bữa với ông lão.

Khi ra khỏi phòng khách, Du Đường vẫn giả vờ ra vẻ người hầu, cụp mi rũ mắt đi theo sau Mục Nam Thành, lẳng lặng quan sát phản ứng của Mục Trạch Hải.

"Mục Nam Thành, mày rốt cuộc có ý định gì?" Quả nhiên, vừa bước ra ngoài, gã đã hiện nguyên hình, trừng mắt gằn giọng với Mục Nam Thành: "Bày đặt giả vờ làm người tốt trước mặt ông nội làm cái quái gì?"

Gã hơn Mục Nam Thành bốn tuổi, hiện giờ chẳng qua cũng mới 22 tuổi, từ nhỏ đến lớn đã được nuông chiều, quen thói kiêu ngạo ương ngạnh nên tính tình càng lớn càng quá đáng.

Nhìn Mục Nam Thành vẫn đứng tủm tỉm cười như cũ, gã rùng mình lạnh sống lưng, chỉ có thể thông qua khí thế cao ngạo để chỉ trích đàn áp đối phương.

"Anh hai, anh gấp cái gì." Mục Nam Thành trả lời: "Anh cứ yên tâm, em chưa nói gì với ông nội cả."

"Nửa năm qua rời khỏi nhà họ Mục lang bạt bên ngoài, em đã nhận ra rằng bản thân rời khỏi nhà họ Mục thì cũng chỉ là thứ vô dụng mà thôi."

"Ông nội chịu nhận nuôi dưỡng em đã là ân huệ lớn nhất đối với em rồi. Làm sao em có thể mặt dày không biết xấu hổ mà tham lam thêm những thứ khác?"

"Lần này trở về, em thật sự chỉ muốn an phận thủ thường, hợp sức với anh để làm cho nhà họ Mục ngày càng lớn mạnh mà thôi."

"Cho nên, hai ta hãy để quá khứ trôi qua đi, xem như chưa từng phát sinh ra chuyện gì, hòa hợp sống chung nhà với nhau không tốt sao?"

【 Oa, hay thiệt! Mục Nam Thành diễn quá hay! Ai mà không biết sự thật chắc chắn sẽ cho rằng cậu ấy thực sự là một người em trai ngoan ngoãn đó nha!】 Tiểu Kim không nhịn được cảm thán: 【 không hổ là Chủ Thần đại nhân, vĩnh viễn là cái bánh trôi nước nhân mè đen lòng dạ hiểm độc! 】

Du Đường thở dài: Haiz, vai ác làm gì có chuyện là đèn cạn dầu? Ta chỉ hy vọng Mục Nam Thành làm gì thì làm, chỉ cần đừng làm chuyện trái pháp luật là được rồi.

Một phen lời nói tình cảm dạt dào của Mục Nam Thành khiến cho Mục Trạch Hải ngạc nhiên đến trợn mắt há hốc mồm, gã nhìn người đang tỏ vẻ ngoan ngoãn trước mặt mình, nghiến răng nghiến lợi đay nghiến: "Hòa hợp sống chung? Mày mà cũng xứng sao?"

"Thứ con hoang của gái làng chơi thì nên chết bờ chết bụi ngoài đường kia kìa, thành ma quỷ cũng đừng hòng bước một chân vào cổng nhà họ Mục.!"

Gã nói xong thì phủi tay bỏ đi, không thèm liếc mắt nhìn Mục Nam Thành thêm một cái.

Những lời sỉ nhục kiểu này Mục Nam Thành nghe mười mấy năm cũng đã thành quen, không hề cảm thấy bực bội, chỉ là dùng ngón cái bẻ đốt ngón tay của ngón trỏ kêu răng rắc, rồi mới chậm rãi thả ra.

Sau đó xoay người, đối diện với tầm mắt của Du Đường, cười nói: "Thấy chưa, Đường Đường, đây chính là địa vị của em ở nhà họ Mục."

Du Đường không hề trả lời, chỉ là tiến lên vài bước, giữ lấy bàn tay Mục Nam Thành rồi nhẹ nhàng nắm chặt. Nguồn nhiệt ấm áp xuyên thấu qua sự tiếp xúc giữa làn da thấm vào trong lòng, làm nụ cười của Mục Nam Thành dần trở nên chân thật.

Hắn vừa kéo Du Đường về phòng riêng vừa nói: "Nhưng em có thể khẳng định với anh một điều rằng mẹ em không giống với những gì gã ta nói đâu, cho nên em chỉ hy vọng sau này dù anh có nghe thấy bọn họ mắng em như thế nào thì cũng đừng......khinh thường hai mẹ con em, được không?"

Du Đường nghe ra được nỗi chua xót ẩn sau những lời của Mục Nam Thành, bèn siết chặt lấy bàn tay hắn, trả lời: "Em yên tâm đi, anh sẽ không bao giờ khinh thường em."

Đến bữa cơm chiều thì mẹ của Mục Trạch Hải là Liêu Ngọc Ninh cũng vừa khéo chạy đến nơi.

Nhìn thấy Mục Nam Thành đang sống sờ sờ ngay trước mặt mình, bà ta cũng ngạc nhiên không kém gì Mục Trạch Hải.

Trong bữa ăn, cặp mắt xinh đẹp của bà ta cứ nhìn chằm chằm vào Mục Nam Thành, bao nhiêu chán ghét khinh thường đều hiện hết lên mặt. Bà ta hỏi Mục Nam Thành có muốn tới ở cùng với bà ta và Mục Trạch Hải trong biệt thự nội thành thành phố không.

Đương nhiên là Mục Nam Thành khéo léo từ chối, hắn đã hạ quyết tâm từ nay về sau phải vây xung quanh Mục Quốc Khang, chỉ có như vậy mới là an toàn nhất.

Liêu Ngọc Ninh thấy hắn dám từ chối thì sắc mặt tức khắc càng trở nên khó coi.

Nhưng bà ta nhanh chóng lảng ngay sang đề tài khác: "Nam Thành, nếu dì nhớ không nhầm thì tháng sáu năm nay là con phải thi đại học mà đúng không? Nhưng nửa năm qua con mất tích, đến giờ mới trở về thì có theo kịp chương trình học không?"

"Thành tích của con cháu nhà họ Mục lúc nào cũng bị người khác nhìn chằm chằm soi mói, nếu con thi không tốt thì sợ là sẽ khiến cho nhà họ Mục mất mặt."

Năm ngoái Mục Nam Thành vừa mới vào lớp mười 12, đến tháng 10 đã mất tích, hiện giờ quay về thì chỉ còn bốn tháng nữa là đến kỳ thi đại học. Nếu như là người bình thường thì rất khó có thể lấy được thành tích tốt.

Liêu Ngọc Ninh nói như vậy là cố ý nói cho Mục Quốc Khang nghe, định ra oai phủ đầu Mục Nam Thành một lần.

Mục Nam Thành đang gắp thức ăn thì khựng lại một chút, giương mắt nhìn về phía bà ta, nở nụ cười tươi tắn, lễ phép trả lời: "Dì đừng lo ạ, trong vòng nửa năm mất tích, con vẫn luôn ở nhà một thầy giáo, thầy ấy tốt bụng cưu mang con, còn dạy cho con kiến thức cấp ba, cho nên con hoàn toàn tự tin sẽ thi tốt kỳ thi đại học sắp tới đây, sẽ không làm ông nội phải thất vọng đâu ạ."

Liêu Ngọc Ninh ra oai phủ đầu không thành công, chân mày vô thức nhíu chặt, chỉ đành qua loa cho có lệ: "Ừ, con cũng may mắn lắm đấy, sau này nhớ phải cảm ơn vị thầy giáo kia nhé."

Mục Nam Thành mỉm cười: "Đương nhiên rồi ạ."

"Con nhất định sẽ chân thành cảm ơn thầy giáo thật đàng hoàng ạ."

-----

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top