Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ tám (30)

"Có người bám theo chúng ta." Du Đường nắm lấy bả vai Mục Nam Thành, xoay người cho hắn thấy.

Mục Nam Thành nheo mắt nhìn đằng sau một chốc rồi nói: "Đừng lo, mấy đứa đó chẳng qua là rảnh quá không có việc gì làm đi kiếm chuyện thôi ấy mà, chút nữa tới nơi rồi xử lý bọn nó sau."

Thật ra Du Đường cũng chẳng sợ hãi lo lắng gì, rốt cuộc thì khả năng đánh đấm của cả hai người đều không hề kém cạnh ai, mấy đứa nhóc học sinh miệng còn hôi sữa kia thì làm gì được bọn họ.

Khi xe taxi dừng lại trước cửa nhà hàng, Mục Nam Thành đưa Du Đường bước vào cửa, mấy nam sinh cao trung kia cũng bám đuôi vào trong.

Ban nãy khi còn ở trên xe, Mục Nam Thành đã kể lại cho Du Đường nghe rằng mấy đứa nhóc này cũng là con trai của những chủ doanh nghiệp nổi tiếng ở thành phố D, mấy đứa bọn nó cũng có chút quan hệ với Mục Trạch Hải, từ lúc trường khai giảng là đã bắt đầu tìm hắn gây sự kiếm chuyện.

Tuy rằng bây giờ đang là giờ cơm trưa nhưng khách khứa trong nhà hàng cũng không đông lắm. Mục Nam Thành vừa mới gọi món xong thì không bao lâu sau đám nam sinh kia cũng nghênh ngang đi vào, bọn nó ngang ngược kéo ghế ra ngồi cạnh Mục Nam Thành và Du Đường.

"Cậu chủ nhỏ nhà họ Mục đang ăn cơm à?" Một đứa đang ngồi bên cạnh Mục Nam Thành chỉ tay vào Du Đường ngồi đối diện, giả lả hỏi: "Vị đi chung với cậu chủ đây là ai vậy ta? Chưa từng thấy bao giờ nha, giới thiệu qua cho tụi tôi nghe xem nào?"

"Mày thì là cái đéo gì?" Du Đường còn đang tưởng rằng Mục Nam Thành sẽ bằng mặt không bằng lòng như khi nói chuyện với Mục Trạch Hải, nhưng không, câu đầu tiên hắn mở miệng ra đã sặc đầy mùi thuốc súng.

Mục Nam Thành cầm lấy con dao ăn trên bàn, xoay vòng vòng trên hai đầu ngón tay, hầm hè: "Mà đòi biết tên anh ấy?"

【 Oa oa!! Hung dữ quá trời! 】 Tiểu Kim ở trong ý thức Du Đường điên cuồng hò hét 【 không hổ là Chủ Thần đại nhân, đáng yêu ngây thơ đơn thuần gì đó đều là giả vờ!! Vừa mới đây mới đúng là bản tính của ngài ấy ha ha ha!!】

"Mục Nam Thành! Mày dám nói chuyện với tao kiểu đó à!" Tên nam sinh kia tức tối vươn tay định tóm lấy cổ áo Mục Nam Thành xách lên, lại bị hắn bắt được cổ tay vặn xoáy lại, khiến cho bao nhiêu sức lực đều bay biến, sau đó thì bị đè cái rầm lên mặt bàn.

Ngay sau đó, tay phải Mục Nam Thành cầm con dao ăn đâm thẳng xuống, răng rắc một tiếng, cắm vào chính giữa ngón cái và ngón trỏ của tên kia. Một loạt các thao tác liên tiếp khiến cho những người đang tò mò nhìn sang đều phải choáng váng.

Bao gồm cả Du Đường ngồi đối diện vừa định ra tay trợ giúp cho Mục Nam Thành, lúc này cũng khiếp sợ mà nhìn chàng trai quả quyết dứt khoát đến mức dọa người khiếp vía kia.

Ái chà, thân thủ nhanh nhẹn, ra tay chuẩn chỉnh thiệt đó!

Du Đường ngoan ngoãn tự giác nắm bàn tay lại, họ khụ một tiếng rồi ngồi im xem kịch.

"Mục, Mục Nam Thành! Mày, mày định giết người à!" Cổ tay tên nam sinh kia bị đè chặt lại, gã giãy giụa giơ cánh tay còn lại lên định đấm Mục Nam Thành, nhưng ngay lập tức lại bị hắn bóp cổ ấn xuống sát chỗ con dao đang cắm phập trên bàn ăn.

"Không phải giết người, là phòng vệ chính đáng." Mục Nam Thành ôn hòa nhoẻn miệng cười nói: "Cậu chủ họ Vương định ra tay đánh tôi, chẳng lẽ tôi lại giơ mặt ra cho cậu đánh đúng không? Tôi có phải thằng ngu đâu?"

"Hơn nữa đừng cho là xuất thân của tao thấp hơn chúng mày thì cảm thấy bằng mấy đứa bọn mày mà cũng có thể dẫm lên đầu tao."

"Chúng mày còn chưa có cái tài đó đâu."

Nói xong, hắn buông tên nam sinh kia ra, rút con dao ăn đang cắm trên bàn lên, vừa dùng khăn ăn lau lưỡi dao vừa ôn tồn nói: "Nếu hiểu rồi thì cút nhanh đi, đừng có đứng đực ra đấy, thấy chúng mày tao ăn cũng không ngon."

Đám nam sinh kia bị dằn mặt một trận, đầu óc vẫn còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng lại, sau đó hiểu được ý tứ trong lời hắn thì lập tức nổi điên chửi bới.

"Mày sống không biết an phận thủ thường là gì à?!Cái ngữ mày chẳng qua chỉ là thằng con hoang danh không chính ngôn không thuận mà thôi, có tư cách gì mà dám vênh mặt nói chuyện với bọn tao."

"Biến mất nửa năm mới xuất hiện cái định làm ông nội nhà người ta hay gì?"

"Xem ra hôm nay không dạy dỗ mày một trận, mày sẽ không hiểu được rốt cuộc thì bản thân mày là thứ gì?!"

Từ nãy đến giờ cả đám la lối ầm ĩ ngay trong nhà hàng Âu đã khiến không ít người tò mò đứng vây xem, lúc chuẩn bị nhào vào đánh lộn thì một người phụ nữ mắt xanh tóc vàng vội mang theo bảo vệ chạy tới ngăn cản.

Tuy rằng là người nước ngoài, nhưng cô lại nói tiếng Trung rất lưu loát, rằng nội quy của nhà hàng đã quy định rõ, không được lớn tiếng cãi cọ, không tụ tập đánh nhau, bất kỳ ai vi phạm quy định sẽ được mời ra khỏi nhà hàng, nếu nghiêm trọng sẽ trực tiếp đưa đến cục cảnh sát để xử lý.

Đám nam sinh lại tranh chấp với cô gái kia, vênh váo nói rằng có biết ba tụi nó là ai không, chẳng qua cô chỉ là chủ nhà hàng Âu nhỏ tí xíu mà lại dám lên mặt dọa dẫm chúng nó.

Cô chủ nhà hàng chỉ nhẹ nhàng cười mỉa một cái, sau đó gọi anh bảo an thân hình to như hộ pháp xách cổ áo đám nam sinh như xách gà ném ra khỏi nhà hàng.

Sau khi xử lý đống "rác rưởi" kia xong, cô chủ mới trở lại trước bàn của Du Đường và Mục Nam Thành, mỉm cười lễ độ nói với bọn họ: "Hai vị khách quý, ngại quá, để hai người phải sợ hãi rồi, bữa này nhà hàng chúng tôi sẽ miễn phí cho hai vị, mong hai vị dùng bữa vui vẻ."

Du Đường chứng kiến hành động của cô chủ nhà hàng từ đầu đến cuối thì hâm mộ gần chết, Mục Nam Thành cũng phải lấy làm bất ngờ mà nhìn cô thêm vài lần.

Sau khi cảm ơn cô chủ đàng hoàng, rốt cuộc thì hai người cũng được yên bình để tập trung thưởng thức bữa ăn.

"Lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy." Du Đường không quên việc bẻ lại tư tưởng cho Mục Nam Thành: "Anh biết rằng em định dọa mấy đứa kia, nhưng căn bản loại người như vậy không dằn nổi cơn giận đâu, chỉ sợ rằng sau này bọn chúng sẽ kiếm chuyện gây sự với em trong trường, đến lúc đó em sẽ gặp nhiều phiền toái lắm....."

"Đường Đường, hay là thôi anh đừng đi dạy ở trường nữa." Mục Nam Thành đột nhiên cắt lời Du Đường: "Để em nói lại với ông nội một tiếng, vẫn nên tìm cho anh một công việc khác thôi."

"?"Du Đường có chút khó hiểu vì sao Mục Nam Thành đột nhiên thay đổi chủ ý không muốn y đi dạy ở trường nữa.

Thế nhưng y còn chưa kịp hỏi, Mục Nam Thành đã chủ động giải thích: "Hoàn cảnh của em khá là phức tạp, bọn rác rưởi kia sẽ truyền miệng đồn đại những lời không hay về anh trong trường, sợ rằng sẽ còn xúc phạm đến anh, ngay từ đầu là do em quá ích kỷ, chỉ muốn được nhìn thấy anh cả ngày nên mới làm thế, sau này em sẽ không tự ý quyết định lung tung nữa."

Hôm nay Mục Nam Thành nhìn như ra oai được với đám nam sinh kia, nhưng hiện giờ bình tĩnh suy nghĩ lại thì đúng là hành động vừa nãy của hắn có phần không thỏa đáng lắm.

Cũng chẳng phải hắn sợ đám kia sẽ làm gì đến mình, mà là sợ liên lụy đến người đàn ông hắn yêu nhất trên đời.

Du Đường ngẩn người ra một chốc, trong lòng lan tràn ấm áp cảm động, bèn vươn tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Mục Nam Thành, dịu giọng nói: "Ừ, anh biết rồi."

"Nhưng mà em thật ra rất biết cách kiếm chuyện lăn lộn người khác đó nha." Du Đường cười nói: "Lúc thì bảo anh làm cái này, lúc thì bảo anh đi làm cái kia, em cảm thấy anh là đầu bảng toàn năng sao? Cái gì cũng biết cái gì cũng làm được?"

"......Thật ra thì em hy vọng anh đừng làm gì cả." Mục Nam Thành cũng biết Du Đường đang nói đùa, bèn nắm chặt lấy bàn tay y, nghiêm túc nói: "Nếu thế thì đến lúc đó em có thể thuận lý thành chương mà nuôi anh, yêu thương anh, xây cho anh một tòa lâu đài, nhốt anh vào trong đó để anh vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về em......"

"Dừng dừng dừng lại liền, thói bệnh kiều của em lên tiếng đúng không?" Du Đường bịt miệng Mục Nam Thành lại, trả lời hắn: "Em không nói thì còn đỡ, nói xong anh lại càng muốn tìm việc nhanh hơn, bằng không đến lúc đó bị em nuôi thành con heo lười thì anh sẽ biến thành kẻ thất nghiệp vô dụng mất thôi."

Mục Nam Thành tuy chẳng hiểu bệnh kiều là cái gì, nhưng đương nhiên hắn hiểu nửa câu sau của Du Đường, khóe môi nhẹ mỉm cười, nhưng trong mắt lại lóe lên chút âm u đen tối.

Kỳ thật khi nãy lúc đứng bên ngoài phòng học nhìn Du Đường đứng trên bục giảng để phỏng vấn, dáng vẻ đẹp trai xán lạn của y lúc đó trưng ra cho cả một ban lãnh đạo nhà trường nhìn thấy làm hắn bỗng dưng có chút ghen ghét đố kỵ trong lòng.

Ghen ghét đố kỵ đến mức muốn mang người này giấu đi, nhốt lại không cho ai thấy.

Chẳng qua ý tưởng kia chỉ hiện lên trong nháy mắt đã biến mất.

Rốt cuộc thì hiện tại hắn vẫn chưa có năng lực lớn đến mức có thể thực hiện được chuyện này.

Nhưng sau này, có lẽ hắn.....sẽ thử xem.

-------

editor anh quan

Lại bệnh kiều, trung bình anh công cứ một thế giới phải bệnh kiều một lần mới chịu được =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top