Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ tám (33)

【 ký chủ, tại sao khi mỗi một vai ác xuất hiện trên người Mục Nam Thành đều tự đổ dấm tự ghen vậy trời?】 lần này giọng điệu của Tiểu Kim không còn mang vẻ bàng quan như xem kịch vui, ngược lại còn hơi nặng nè:【 hơn nữa không biết vì sao mà khi nghe Thẩm Dục nói lời như vậy, mặc dù biết rõ bọn họ đều là một người, nhưng em vẫn cảm thấy rất buồn rầu khổ sở.】

Du Đường thực ra cũng đang có cảm giác như Tiểu Kim.

Đối mặt với một Thẩm Dục bình tĩnh hạ kết luận như vậy, y thật sự không biết phải làm thế nào.

Ba thế giới đầu tiên, Du Đường bị sức mạnh của vô tình đạo khống chế rất mạnh, rất khó yêu vai ác, dù cho là A Sinh, Thẩm Dục hay Lạc Lạc đối với y gần như đều chỉ là một bên tình nguyện.

Khiến cho mỗi khi nhớ lại ba thế giới đó, Du Đường sẽ có một loại cảm giác đau lòng khổ sở vì đã lợi dụng tình cảm của vai ác.

Tính cách của vai ác cực kỳ mẫn cảm, đặc biệt là Thẩm Dục, từng ánh mắt, vẻ mặt của Du Đường hắn đều nhìn thấu, chẳng có cách nào qua mắt đối phương.

Hiện giờ thái độ của y đối với Thẩm Dục lại hoàn toàn thay đổi 180 độ, hắn nói ra những lời như vậy âu cũng là lẽ thường.

"Em chính là Mục Nam Thành, người anh yêu là em." Du Đường thử cố gắng biện giải: "Hai người đối với anh mà nói đều là một người, hơn nữa anh cũng cảm thấy kiếp trước anh đã đối xử không tốt với em, cái ngày xảy ra sự việc ngoài ý muốn kia thật ra anh định....."

"Không cần phải nói nữa." Thẩm Dục đột ngột cắt lời y, tựa như đã tự ổn định lại tâm tình của bản thân, biểu tình trên mặt trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.

Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói với Du Đường: "Anh có thể hôn em một cái không?"

Đề tài chuyển sang chuyện khác quá nhanh khiến Du Đường có chút sững sờ.

Nhưng y vẫn đồng ý với yêu cầu của hắn, hơi cúi người xuống, khẽ đặt một nụ hôn lên bờ môi của Thẩm Dục.

Hai hàng mi như rẻ quạt của chàng trai rung động vài lần, nước mắt vất vả lắm mới lau khô được lại chảy dài từ khóe mắt đang khép kín, nương theo gò má, uốn lượn dọc theo cằm, rồi rơi xuống thấm ướt quần áo.

"Sao em lại khóc nữa rồi?" Du Đường cầm khăn giấy vươn tay định lau nước mắt cho Thẩm Dục, nào ngờ lại bị hắn nắm chặt lấy cổ tay.

Thẩm Dục nhoẻn miệng cười, hé mở đôi mắt phiếm hồng, dịu dàng cười nói với người đàn ông trước mắt: "Hoàng tử của em, nếu chàng đã đánh thức công chúa bằng nụ hôn của mình thì đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi lâu đài nữa, vĩnh viễn ở lại bên em đi."

Hắn cũng không thèm suy nghĩ đến chuyện Du Đường có thật sự yêu hắn không hay là yêu cái tên Mục Nam Thành kia, nhưng có thể nhìn thấy người này còn sống đã là đủ lắm rồi.

Hơn nữa, dù cho trước kia Du Đường yêu thương cái thằng Mục Nam Thành kia thì đã làm sao, hắn đã quay lại rồi, từ giờ trở đi, người này sẽ chỉ thuộc về hắn mà thôi.

Chỉ thuộc về duy nhất mình hắn.

Con dã thú cố chấp trong lòng Thẩm Dục đang gào rống lên rằng, phải nhốt người kia lại, nhốt người đó vào cái lồng vàng do hắn xây nên, nhưng trên mặt hắn lại vẫn tự nhiên như không, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn Du Đường, chờ đợi một lời hồi đáp.

Du Đường nghe Thẩm Dục nhắc về hoàng tử công chúa thì chợt nhớ về câu chuyện cổ tích y đã từng kể cho hắn nghe, trong lòng lại dâng trào lên nỗi chua xót và áy náy khôn nguôi.

"Ừ." Y gật đầu đồng ý: "Anh sẽ mãi ở bên cạnh em."

Hai người đi dạo phố chơi hội đèn lồng cả buổi tối, sau đó đứng bên cửa sổ phòng khách sạn nhìn ngắm pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm, cuối cùng thì tắt đèn ôm nhau ngủ.

Thẩm Dục ngoài hôn môi và ôm ấp Du Đường thì không hề làm thêm bất cứ hành động nào khác, chỉ là gắt gao dụi đầu vào hõm cổ y, quàng cả hai tay cố gắng ôm trọn người vào lòng, nói tiếng chúc ngủ ngon rồi nhắm mắt, lại không thể đi vào giấc ngủ.

Hắn cẩn thận lắng nghe từng tiếng hít thở đều đều, từng tiếng tim đập nhịp nhàng trong lồng ngực Du Đường, giống như một người đáng thương khốn quẫn, chỉ hy vọng bảo vệ được sự tồn tại mà hắn hết mực yêu thương, vừa kích động lại sợ hãi đến mức không cách nào chìm vào giấc ngủ

Thẩm Dục không hề kể cho Du Đường nghe về những chuyện hắn đã làm sau cái chết của y.

Một phần nguyên nhân là bởi vì hắn cảm thấy đó là những việc nên làm, không cần thiết phải kể, một phần là vì hắn sợ Du Đường cảm thấy tay hắn đã nhuốm quá nhiều máu tanh, sợ y sẽ bởi vậy mà trách cứ hắn.

Thức trắng một đêm ròng rã, khi trời vừa hửng sáng, Thẩm Dục rời giường đi đánh răng rửa mặt vệ sinh cá nhân, ra ngoài mua găng tay đeo vào thì cảm giác chán ghét trong lòng đối với thế giới này mới tiêu hao bớt đi một ít.

Điều làm hắn cảm thấy may mắn là cơ thể này không hề bị tàn tật, tuy rằng có vài vết sẹo nhỏ nhưng so với hắn thì cái tên Mục Nam Thành kia thật sự đã sống quá sung sướng.

Thẩm Dục xuống lầu mua bữa sáng, lúc trở về vừa đẩy cửa ra thì Du Đường mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy, liền nhìn thấy chàng trai trẻ nghiêm trang đĩnh bạt đoan đoan chính chính ngồi xuống mép giường, trong tay vẫn còn đang đùa nghịch hộp cháo.

"Dậy rồi thì đi đánh răng rửa mặt trước đi." Thẩm Dục nhoẻn miệng cười: "Em mua bữa sáng về rồi đây, chờ anh vệ sinh cá nhân xong thì hai ta cùng dùng bữa thôi."

Du Đường sững sờ chớp chớp mắt vài lần, Thẩm Dục bèn đặt một nụ hôn lên trán y, dịu dàng nói: "Mau dậy thôi nào, ngủ tiếp thì không thể gọi là hoàng tử Du Đường được nữa, mà phải gọi là Du Đường heo mới đúng."

"......" Du Đường bị hắn trêu cho đỏ mặt bối rối, ho khụ một tiếng rồi vội vàng bò xuống giường.

Thật ra khi còn ở thế giới thứ hai, quãng thời gian bị ung thư phổi giai đoạn cuối kia Thẩm Dục vẫn luôn ở bên chăm sóc y như vậy, tinh tế chu đáo tận tâm tận lực, đến nỗi thuộc hạ của hắn nhìn vào còn phải cảm động đến mức trộm lau nước mắt.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi bước chân ra ngoài, tầm mắt Du Đường dừng lại trên đôi bàn tay đeo găng tay của Thẩm Dục, hỏi hắn: "Em vẫn có thói khiết phích sao?"

"Có chút chút thôi." Thẩm Dục không nói tỉ mỉ, chỉ trả lời rằng: "Nhưng mà chỉ riêng với anh thì em không bị ảnh hưởng bởi thói khiết phích."

Nhìn Thẩm Dục như vậy làm Du Đường bỗng dưng có phỏng đoán rằng Ngụy Uyên thật ra là có chứng bệnh đa nhân cách phân liệt. Rốt cuộc thì trong một cơ thể mà vai ác cứ thay đổi hết người này đến người khác, khí chất cũng theo đó mà hoàn toàn thay đổi rõ rệt.

Thời điểm hai người dùng bữa sáng, Thẩm Dục dò hỏi Du Đường về những chuyện liên quan đến Mục Nam Thành.

Sau khi nghe xong, hắn lẳng lặng suy tư trong chốc lát rồi mới nói: "Ngày hôm qua vừa mới tới nên chưa kịp có thời gian quan sát rõ nơi này, ban nãy ra ngoài mua bữa sáng, em mới phát hiện niên đại này sợ là đã lùi lại vài thập niên so với kiếp trước của em, nền kinh tế và khoa học kỹ thuật vẫn còn tương đối lạc hậu. Thế nhưng ở thời đại này, chúng ta có thể dễ dàng bắt lấy kỳ ngộ, lung lạc thế lực, sau đó ngồi vững ở vị trí đỉnh kim tự tháp."

"Cái tên Mục Nam Thành kia sống quá sung sướng an nhàn nên thành ra lười biếng, đã 18 tuổi rồi còn chẳng có bản lĩnh gì, mỗi cái nhà họ Mục bé tí cũng không thâu tóm nổi, không xứng đáng được làm kiếp sau của em."

Du Đường: "......"

【Oa ha ha ha ha!! Không hổ là Thẩm đại lão! 】 Tiểu Kim cười ha hả, nói với Du Đường: 【 tính cách của Thẩm gia không xem nhẹ được đâu ký chủ, hắn là vai ác có năng lực ổn định nhất trong tất cả các thế giới đó ạ! Lời hắn nói ra câu nào câu nấy cũng làm người ta cảm thấy cực kỳ đáng tin cậy! 】

Du Đường cũng thật sự bất đắc dĩ không biết phải xử lý thế nào, vai ác đổi vai cho nhau liên tục trong cùng một cơ thể, bắt đầu đổ dấm tự ghen thì cũng thôi đi, thế mà hiện giờ lại còn định gây ra nội chiến. Mà Du Đường lại không dám đứng ra nói thay cho Mục Nam Thành.

Rốt cuộc thì so với độ thê thảm, Thẩm Dục thật sự thảm hơn Mục Nam Thành rất nhiều, hơn nữa so về năng lực, Thẩm Dục từ năm mười ba tuổi đã phải gồng mình chèo chống nhà họ Thẩm, trong khoảng thời gian đó phải đối mặt bao nhiêu khó khăn trắc trở không cần phải kể cũng biết. Cho nên, lời hắn nói thật sự không tính là quá đáng.

Du Đường nỗ lực giảng hòa: "Ha ha, anh nói rồi mà, cậu ấy và em là một, nào có người nào lại tự mắng chính mình?"

"À." Thẩm Dục chỉ cười lạnh một tiếng, chế nhạo: "Không làm nên cơm nên cháo gì, phải mắng."

"......" Du Đường hoàn toàn không còn lời gì để nói.

Cơm nước xong xuôi, hai người thu dọn một chút rồi cùng xuống dưới làu.

Bên dưới khách sạn họ ngủ đêm qua là con phố tổ chức lễ hội đèn lồng, ban ngày cũng náo nhiệt không kém gì buổi tối.

Du Đường liếc mắt qua quầy kẹo bông gòn vẫn còn đang bán hàng, bèn quay sang hỏi Thẩm Dục: "Ngày hôm qua em nhìn cây kẹo bông gòn kia lâu như vậy là muốn mua một cái sao?"

Y cứ cho rằng Thẩm Dục sẽ gật đầu đồng ý, nhưng hắn lại cụp mắt rũ mi, kéo tay Du Đường đi hướng khác, dứt khoát nói: "Không có."

"Em ghét nhất là kẹo bông gòn."

---

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top