Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ tám (41)

Lúc này, ở trong bệnh viện tư nhân cao cấp nhất thành phố D, Mục Nam Thành đang nằm trong phòng bệnh, Mục Quốc Khang, Mục Trạch Hải và Liêu Ngọc Ninh cũng đều ở đó.

Trên mặt Mục Quốc Khang vẫn hơi có vẻ lo lắng, trái lại Mục Trạch Hải và Liêu Ngọc Ninh có cố sức giả vờ lo lắng cỡ nào thì trong con ngươi cũng khó nén nổi niềm vui sướng tưng bừng khi kẻ mình ghét gặp họa.

Bọn họ đã nghe bác sĩ thông báo về bệnh tình của Mục Nam Thành.

Trong vòng nửa năm đổ lại đây, khối máu tụ đã bị khuếch tán, đè ép lên các dây thần kinh xung quanh, nếu không lập tức tiến hành giải phẫu thì thời gian còn lại của Mục Nam Thành thật sự không còn nhiều nữa.

Nhưng tựa như những gì bác sĩ đã từng nói với Du Đường và Mục Nam Thành, cuộc phẫu thuật này có mối nguy hiểm rất lớn, còn cần phải bàn bạc lại thêm với người nhà, một khi phẫu thuật xuất hiện tình huống ngoài ý muốn thì người thân bệnh nhân phải chấp nhận toàn bộ mọi hậu quả.

Liêu Ngọc Ninh thì chỉ ước sao Mục Nam Thành chết quách trên bàn mổ, luôn miệng buông "những lời thấm thía" mà khuyên nhủ hắn: "Nam Thành, dì cho rằng con nên nghe lời bác sĩ, nhanh chóng chấp nhận trị liệu bằng phẫu thuật, nói không chừng vẫn có khả năng sống sót."

"Trong khoảng thời gian này con đã làm rất nhiều cho nhà họ Mục, chúng ta cũng sẽ không bạc đãi con." Bà ta tiếp tục nói: "Đến khi đó dì sẽ mời những bác sĩ chuyên khoa não giỏi nhất đến để phẫu thuật cho con, nhất định cuộc phẫu thuật sẽ thành công."

Nửa năm qua, Mục Nam Thành làm việc dưới trướng của Mục Quốc Khang dùng năng lực của bản thân vực dậy mấy công ty con của gia tộc đang trong tình trạng nửa sống nửa chết, mở rộng quy mô và tài sản của nhà họ Mục gấp ba bốn lần trước.

Với năng lực xuất chúng như vậy, dù cho Liêu Ngọc Ninh có biết chuyện hiệp nghị giữa Mục Quốc Khang và Mục Nam Thành, thì bà ta vẫn khó tránh khỏi suy nghĩ kiêng kị Mục Nam Thành.

Trừ phi hắn chết hoặc ngay lập tức cuốn gói rời khỏi nhà họ Mục, bằng không bà ta vĩnh viễn không thể ăn ngon ngủ yên.

Mà căn bệnh của Mục Nam Thành hiện giờ đối với bà ta mà nói hiển nhiên là một cơ hội trời ban.

Nếu có thể mua chuộc được bác sĩ phẫu thuật, khiến cho Mục Nam Thành chết trên bàn mổ thì nỗi lo lắng đau đáu bấy lâu nay của bà ta sẽ chấm dứt mãi mãi.

Quả thực vui đến nỗi hận không thể bắn pháo hoa ăn mừng!

Mục Nam Thành lẳng lặng nghe Liêu Ngọc Ninh luyên thuyên, muốn trưng ra gương mặt giả dối tươi cười thường ngày hay dùng để đối mặt với người nhà họ Mục, nhưng khóe môi lại không làm sao kéo lên nổi, ngược lại càng lúc lại càng khó chịu bực bội.

"Đi ra ngoài." Chàng trai mặc quần áo bệnh nhân ngồi trên giường bệnh, vươn tay chỉ ra ngoài cửa, lặp lại lần nữa: "Mấy người đi ra ngoài hết đi, tôi muốn yên lặng ở một mình."

Thế nhưng Liêu Ngọc Ninh vẫn còn đang vui mừng quá đỗi nên không hề quan tâm đến lời hắn, bà ta tiếp tục nói: "Nam Thành, con vẫn nên nghe dì khuyên một câu....."

Kết quả khi lời còn chưa dứt, đã thấy Mục Nam Thành trợn trừng mắt điên tiết nhìn bà ta: "Cút!"

"Cút hết đi!" Hắn cầm lấy cái ly thủy tinh trên bàn cạnh giường, ném vỡ tan tành bên chân đám người nhà họ Mục rồi gào lên: "Cút đi!"

"Mục Nam Thành! Mày dám nói chuyện với mẹ tao kiểu đó à!" Mục Trạch Hải tức điên người nhảy vào định đánh Mục Nam Thành nhưng lại bị Mục Quốc Khang nâng gậy chống lên ngăn lại.

"Tiểu Hải, bỏ đi cháu!" Mục Quốc Khang bị chẩn đoán ra bệnh ung thư gan, nửa năm qua ông lão càng lúc càng gầy mòn, mỗi ngày đều bị ốm đau tra tấn nên sắc mặt cũng mệt mỏi khó coi. Ông lão nhìn Mục Nam Thành như vậy thì trong lòng cũng dâng lên loại tư vị không nói nên lời.

Sau khi bảo mẹ con Mục Trạch Hải về trước, ông lão quay sang nhìn Mục Nam Thành, cất tiếng thở than: "Ta biết chuyện Du Đường bỏ đi rồi."

"Đây là tình yêu cháu liều mạng bảo hộ, kết quả thì quả nhiên là không đáng một đồng."

Lão lạnh giọng nói: "Cháu với người mẹ ngu ngốc của cháu giống hệt nhau, bị tình cảm làm lu mờ lí trí, chung quy chỉ có thể trở thành loại người hèn kém."

"Vĩnh viễn không thể ngồi lên địa vị cao quý!"

Lão nói xong thì chống gậy dò dẫm từng bước một gian nan rời đi.

Mà lần này, Mục Nam Thành không hề phản bác lời lão nói.

Hắn ngồi trên giường lẳng lặng một lúc thật lâu, sau đó thì tấm lưng thẳng thắn nhoài ra, như mất hết sức lực mà ngã ngửa lên giường bệnh, co chân co tay, ôm lấy đầu, cuộn tròn người lại.

Trên người Mục Nam Thành lúc này hiện ra vẻ cô độc và yếu ớt hiếm hoi, tựa như đã bị thế giới này vứt bỏ.

Kỳ thật hắn căn bản chẳng quan tâm chuyện bản thân sinh bệnh.

Sau khi Du Đường bỏ đi, hắn đau đầu ngất xỉu rồi được đưa vào bệnh viện, cơ hồ chết lặng nghe bác sĩ thông báo bệnh tình, lại chết lặng ngồi nghe Liêu Ngọc Ninh và Mục Trạch Hải ở bên cạnh âm dương quái khí châm chọc mỉa mai.

Còn vị ông nội Mục Quốc Khang đáng kính chỉ xem hắn là công cụ hình người thì bàng quan đứng nhìn.

Những kẻ này tuy là người thân của hắn trên giấy tờ, lại chẳng hề có một chút đồng cảm mảy may nào khi nghe thấy bệnh tình của hắn, còn không bằng các bác sĩ và y tá chỉ là người dưng nhưng cũng lộ ra chút ít thương xót với hắn.

Mục Nam Thành nghĩ rằng cho dù hắn có chết thì đại khái cũng không có ai rớt một giọt nước mắt vì hắn.

Ngay cả Du Đường cũng vậy mà thôi, rõ ràng ngay từ đầu luôn nói yêu hắn, nhưng hiện giờ cũng không cần hắn nữa.

Bỏ đi kiên quyết đến như vậy, không hề ngoảnh đầu lại lấy một lần, không cho hắn lấy một cơ hội vãn hồi.

Trong đầu không chịu khống chế mà lặp lại những lời Du Đường nói trước khi bỏ đi.

Câu chất vấn của y đâm thẳng vào đáy lòng hắn —— cùng nhau? Chính bản thân em mới là người từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới hai từ "cùng nhau", lại có tư cách gì để trách cứ anh?

Cùng nhau......

Tựa như người bị lún sâu trong đầm lầy rốt cuộc cũng bắt được cây rơm cứu mạng, Mục Nam Thành nỗ lực tự hỏi bản thân ý tứ của những lời này.

Bỗng nhiên hắn mở to hai mắt, cuối cùng cũng ý thức được một chuyện.

Sau khi tới thành phố D cho đến nay, hắn chưa từng đặt Du Đường ở địa vị bình đẳng với mình.

Khi còn ở thôn Tam Dư, tuy rằng không xu dính túi, nhưng hắn sẽ cùng Du Đường làm việc đồng áng, cùng nấu cơm thổi lửa, cùng chăm sóc đàn gà con, dù cho không giàu có nhưng vẫn rất hạnh phúc vui vẻ.

Nhưng sau khi rời khỏi thôn làng, dời bước đến đô thị phồn hoa, quay về nhà họ Mục, hắn lại bị cuốn theo vòng quay của tiền tài địa vị.

Tuy ngoài miệng hắn luôn nói Du Đường làm gì cũng giỏi cũng hay, nhưng đáy lòng vẫn xem người đàn ông đó chỉ là anh nông dân kém cỏi đến từ nông thôn cần có mình thì mới sống được.

Hắn tự cho bản thân thông minh, lừa gạt Du Đường để đi đối phó với Irene, thực hiện những giao dịch nguy hiểm như xiếc trên dây với tập đoàn T.

Dần quen thói xa hoa trụy lạc, nhưng luôn tự biện hộ rằng đó chỉ là xã giao bình thường, cần thiết phải làm vì lợi ích thiết thực của mình.

Bị trai xinh gái đẹp vây quanh ôm ấp, bị Irene chuốc rượu, mùi vị nước hoa trộn lẫn đậm đặc trong không khí làm hắn buồn nôn nhưng vẫn phải bảo trì nét mặt tươi cười giả lả, duy trì thể diện ngoài mặt cho đôi bên.

Khi Du Đường đụng vào người, hắn thậm chí còn né đi, lảng sang chuyện khác chỉ vì không muốn đối phương phát hiện ra những việc hắn bí mật làm trong khoảng thời gian đó, không muốn người này bị cuốn vào những giao dịch nguy hiểm của mình.

Hắn luôn tự cho bản thân làm như vậy là đang bảo hộ Du Đường, lại không nhận ra bản chất rằng hắn vẫn luôn coi khinh đối phương.

Trước nay chưa hề nghĩ tới việc cùng nhau đối mặt với khó khăn, cùng nhau thay đổi tương lai.

Mà người đó có lẽ đã nhìn thấu tâm tư của hắn cho nên mới thất vọng bỏ đi.

Càng buồn cười hơn chính là, sau khi Du Đường bỏ đi, Mục Nam Thành mới chợt bừng tỉnh nhận ra, những nỗ lực tranh giành tiền tài địa vị trước đây của hắn căn bản chẳng có bất cứ giá trị gì.

Dù cho thâu tóm được toàn bộ gia sản của nhà họ Mục thì thế nào?

Dù cho báo thù được người nhà họ Mục thì có thể thế nào?

Dù cho hắn đứng được ở cái vị trí cao cao tại thượng mà Mục Quốc Khang đang đứng kia thì lại có thể thế nào?

Dù cho ngồi trên đống vàng, nắm quyền lực hô mưa gọi gió, nếu không có người hắn yêu thương nhất ở bên cạnh thì lại có ý nghĩa gì?

Sau khi nhận ra được những điều này, Mục Nam Thành bấu chặt đầu, vùi người vào trong chăn, đôi mắt đã vốn sưng đỏ lại lần nữa rơi nước mắt, hắn cắn chặt răng chịu đựng nỗi đau đớn nhói lên trong tim, yết hầu nghẹn lại khô khốc làm hắn phải há miệng thở từng ngụm từng ngụm một cách khó khăn.

Nhưng hiện giờ hắn căn bản không dám đi tìm Du Đường.

Dù cho hắn biết mình sai ở đâu thì cũng không dám đi tìm đối phương để thừa nhận sai lầm.

Bởi vì căn bệnh này.

Một khi cuộc phẫu thuật thất bại, hắn chắn chắn sẽ chết.

Nếu bây giờ hắn đi tìm Du Đường, dù cho giải thích rõ ràng mọi chuyện, dù cho người đó quay về với hắn, chịu tha thứ cho hắn.

Vậy sau đó thì sao?

Nếu hắn phẫu thuật thất bại rồi chết thì sao?

Đến lúc đó Du Đường phải làm sao bây giờ?

Nỗi bất lực và tuyệt vọng bao vây lấy toàn thân khiến cho chàng trai trẻ mới 18 tuổi như đang chơi vơi trên vách đá, chung quanh đều là vực sâu.

Mục Nam Thành vùi người trong chăn nghẹn ngào nức nở, thật ra hắn cũng sợ phẫu thuật, cũng sợ chết, nhưng hắn lại không có dũng khí đi tìm Du Đường.

Sợ đối phương không tha thứ, lại càng sợ đối phương tha thứ cho hắn rồi hắn lại chết trên bàn mổ, thế thì những cảnh trong mơ của Du Đường ngày đó sẽ hóa thành sự thật.

Tương lai của hai người bọn họ vốn đã được định sẵn là một hồi bi kịch.......

Mục Nam Thành còn chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, không hề chú ý đến việc cửa phòng bệnh lại được người bên ngoài nhẹ nhàng mở ra.

Một "cô" điều dưỡng cao to mặc váy, đội mũ, đeo khẩu trang kín mít đẩy xe thuốc tiến vào phòng, đi đến cạnh giường bệnh, khẽ lay lay người hắn rồi hỏi: "Em trai nhỏ, em đang khóc nhè sao?"

--------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top