Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ tám (44)

Tuy đã nói với Tiểu Kim rằng khi nào thời cơ thích hợp tới sẽ tiết lộ mọi chuyện cho Mục Nam Thành, nhưng kỳ thật ngay cả Du Đường cũng không biết lúc nào mới là thời cơ thích hợp.

Tựa như khi ở bệnh viện, Mục Nam Thành hỏi y có thể đến thăm hắn lần nữa không, lúc đó Du Đường cũng không dám nói chắc chắn, chỉ nói rằng nếu có cơ hội sẽ lại đi thăm hắn.

Là bởi vì Du Đường biết khi cuộc phẫu thuật của Mục Nam Thành diễn ra, giữa y và Irene sẽ xảy ra một trận chiến ác liệt.

Nếu Mục Nam Thành không sinh bệnh mà vẫn có cơ thể khỏe mạnh như thường thì Du Đường sẽ không chút do dự báo mọi việc với đối phương, bàn bạc với hắn để cùng đối mặt với khó khăn.

Nhưng hiện giờ, y chỉ mong sao Mục Nam Thành có thể an tâm chữa trị cho tốt.

*

Lần này Du Đường không tới chung cư tư nhân của Irene, mà dựa theo chỉ dẫn của Tiểu Kim, đến một câu lạc bộ ngoài mặt là thuộc về nhà họ Mục, nhưng sau lưng lại là do Irene ngầm thao túng.

Du Đường hiên ngang bước vào trong hội quán, đặt phòng V.I.P nhất, khui mười mấy chai rượu đắt tiền lại không uống mà chỉ dựa lưng vào chiếc sô pha bọc da sang trọng, gác hai chân lên bàn, nới lỏng cà vạt, ngang nhiên chờ đợi Irene.

Mắt hổ Tiểu Kim trợn tròn co lại thành cây kim, liên tục hô hào cổ vũ Du Đường ngầu đét: 【 ký chủ, em dám khẳng định rằng trong tất cả các vi diện cho tới nay, kỹ thuật diễn của ngài ở thế giới này là xuất sắc nhất!】

Du Đường thở dài: Xác thật đã lừa gạt được rất nhiều người, nhưng chỉ mình vai ác là ta lừa không được.

【 ha ha ha, linh hồn của hai người quá quen thuộc với nhau, tình cảm đã khắc cốt ghi tâm, ngài không lừa được Chủ Thần đại nhân cũng là điều bình thường thôi mà.】

Trong lúc Du Đường và Tiểu Kim đang mải mê trò chuyện, Irene đã tới, cô ả vừa đẩy cửa bước vào đã được chiêm ngưỡng dáng vẻ kiêu ngạo bất cần đời của Du Đường, mặt mũi tức khắc tối sầm xuống.

Đám thuộc hạ đã báo cáo lại với ả ta chuyện xảy ra đêm qua, Du Đường vừa bị ám sát xong đã lăn ra ngủ như chết trên chính cái giường bị bắn tung đầy bông, tựa như căn bản chẳng để bọn họ vào mắt.

Chuyện này làm cho Irene vốn đang tưởng rằng có thể doạ cho Du Đường sợ hãi cụp đuôi lại ngược lại làm ả ta lo âu bất an mất ngủ cả đêm, đến sáng ra thì hai vành mắt ả đã thâm quầng, phải dựa vào lớp trang điểm đậm để che đi dấu vết.

Những sát thủ đầu bảng của nước H luôn hành động theo một tổ hai người để đảm bảo vạn vô nhất thất, tiên sinh Y cũng có một cộng sự bí ẩn, chẳng qua tên cộng sự này của Y lại thần bí hơn, luôn xuất quỷ nhập thần ra tay lấy tính mạng người khác nhanh hơn gió.

Cho nên ngày hôm qua Irene cũng chỉ dám thử một lần để kiểm tra xem Du Đường là đồ thật hay giả, nhưng hành động này lại làm ả tiến một bước khiêu khích Du Đường, bởi thế nên hiện giờ ả cũng rất lo ngại.

Rốt cuộc nếu Du Đường thật sự là Y, vậy thì bản thân ả đã lỡ tay chọc vào vảy ngược của đối phương, cái giá phải trả quá đắt, căn bản ả ta không nhận nổi.

"Quý cô Irene." Du Đường giương mắt nhìn ả ta, tươi cười giả lả hiền lành hỏi han: "Đêm qua cô ngủ có ngon không?"

Irene rùng mình sởn da gà, vội vã cười làm lành: "Cũng không tệ lắm, còn ngài thì sao?"

Nghe thấy cô ả dùng kính ngữ, ý cười trên khoé môi Du Đường lại càng sâu, y buông hai chân xuống, đứng dậy nâng lên một ly rượu, lắc qua lắc lại mân mê trong tay ra vẻ thưởng thức, lại nói: "Tôi ngủ cũng không tệ lắm, chẳng qua là mơ này mơ kia chút thôi."

"Mơ thấy cô phái sát thủ tới giết tôi." Du Đường vừa nói vừa ra vẻ sợ hãi vỗ ngực bình bịch: "Đúng là một cơn ác mộng mà, vừa mới sáng tinh mơ tôi đã bị doạ cho choàng tỉnh, đến bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy sợ đến run lẩy bẩy."

"......" Nói đến mức này thì đương nhiên là Irene đã ý thức được rằng Du Đường đã đoán ra người đứng sau vụ ám sát đêm qua là do ả ta chủ mưu.

Hơn nữa tựa hồ cũng không định dễ dàng bỏ qua chuyện này.

Trong lúc nhất thời, ả ta sợ đến mức tim đập như sấm, hô hấp cũng chững lại.

"Nhưng mà tôi luôn tin rằng giấc mộng tương phản với hiện thực." Du Đường nói: "Chúng ta là quan hệ bạn bè hợp tác, sao cô lại muốn giết tôi được đúng không? Nhất định là do tôi suy nghĩ nhiều mà thôi."

Vừa nói y vừa đưa ly rượu trên tay qua cho Irene, mỉm cười nói: "Cho nên, để củng cố tình hữu nghị giữa hai ta, lần này tôi đến đây là để mời cô vài ly. Cùng nâng ly cụng chúc vui vẻ, để cho cơn ác mộng này đều trôi qua đi, cô cảm thấy thế nào?"

Từng lời từng lời thấm thía khiến Irene căn bản không cách nào chống đỡ, người phụ nữ vốn dĩ kiêu ngạo tự phụ hiện giờ lại bỗng dưng sợ hãi đến sởn tóc gáy, nhận lấy ly rượu Du Đường đưa cho không một chút do dự, gượng cười khách sáo nói: "Đúng vậy, ngài nói rất đúng, uống hết ly rượu này thì để quá khứ trôi qua hết đi, tôi uống cùng ngài."

Nói xong, cô ả nâng ly uống một hơi cạn sạch.

Mới vừa buông ly rượu xuống bàn, Du Đường lại tiếp cho cô ả một ly, tươi cười đến là vui vẻ: "Một ly sao mà đủ? Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu(*), nếu cô chỉ uống một ly đã dừng thì lại chẳng cho tôi chút mặt mũi nào rồi."

(*)"Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu. Thoại bất đầu cơ bán cú đa". Dịch nghĩa: Rượu cùng tri kỷ ngàn ly thiếu./ Uống với người dưng mấy ly thừa.(nghĩa là: Rượu gặp bạn hiền nghìn chén còn ít. Nói chuyện chẳng hợp nhau nửa câu cũng là nhiều)

Câu thơ tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu được trích trong tác phẩm Xuân Nhật Tây Hồ Ký Tạ Pháp - Âu Dương Tu. Đây là câu thơ được sử dụng rất nhiều trong phim kiếm hiệp trung hoa và trên bàn nhậu.

Nguyên văn của vài thơ này:
Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu,
Thoại bất đầu cơ bán cú đa.
Dao tri hồ thượng nhất tôn tửu,
Năng ức thiên nhai vạn lý nhân.

Dịch bài thơ trên:
Uống rượu mà gặp bạn hiểu mình thì ngàn chén cũng còn ít
Nói chuyện mà không hợp nhau thì nửa câu cũng đã nhiều
Mới biết ở trên hồ nâng một chén rượu
Hay nhớ đến người đi vạn dặm nơi chân trời xa xôi

(trích nguồn:https://ruouvangminhnguyet.vn/tuu-phung-tri-ky-thien-boi-thieu-ruou-cung-tri-ky-ngan-ly-thieu.)

Bàn tay Irene siết chặt nhưng rồi lại không dám phản kháng, cũng chỉ còn cách nhận lấy ly rượu thứ hai, nốc một hơi cạn sạch.

Vừa buông ly xuống, cô ả lại nhận được ly thứ ba.

Sau đó là ly thứ tư, ly thứ năm, ly thứ sáu...

Cuối cùng Irene say đến mức không biết gì nữa, phải nhờ đến thuộc hạ khiêng ra ngoài, mà Du Đường vẫn tỉnh như sáo, đã thế còn hiên ngang thường trú lại câu lạc bộ xa hoa này.

Cũng là bắt đầu từ chuyện ngày hôm nay, Irene không còn hoài nghi thân phận của y, mà lại thật lòng liệt Du Đường vào danh sách kẻ thù cần tiêu diệt.

Người tự phụ vĩnh viễn đặt bản thân ở vị trí trung tâm, trên con đường ả đi nếu gặp được một sự tồn tại khó giải quyết, một quân cờ không thể không chế, ngoài mặt ả ta sẽ thuận theo, nhưng sau lưng sẽ mưu toan tính kế xử lý kẻ làm ả chướng mắt, một khi Irene nắm được cơ hội trong tay, tuyệt đối ả ta sẽ không bỏ qua cho Du Đường.

Hơn nữa thừa dịp Mục Nam Thành nằm viện, trong khoảng thời gian này Irene dùng danh nghĩa công ty con sử dụng tiền tài của nhà họ Mục không chút kiêng nể, dã tâm càng lúc càng bành trướng khiến Du Đường nhìn mà kinh hãi.

Chẳng qua kinh hãi thì kinh hãi thế thôi, kỳ thật đây mới chính là thứ Du Đường muốn nhìn thấy.

Trong khoảng thời gian gần đây, có cơ hội là Du Đường sẽ đi theo Irene đi xử lý công việc, tuy ngoài mặt nói rằng để bảo vệ đối phương an toàn, nhưng trên thực tế lại đang ngấm ngầm thu thập tài liệu và bằng chứng, đợi đến khi thời cơ chín muồi sẽ mang toàn bộ chứng cứ về những việc thương thiên hại lý mà tập đoàn T và Irene đã làm từ khi bước vào nước H nộp cho cảnh sát, để bọn chúng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật của quốc gia.

Bên này Du Đường đang âm thầm tích cực làm việc, bên kia Mục Nam Thành ngồi trên giường bệnh lại đang cầm một nhành hoa trên tay, bứt một cánh hoa, lẩm nhẩm: "Hôm nay Đường Đường sẽ không tới."

"Hôm nay Đường Đường sẽ tới."

"Hôm nay Đường Đường sẽ không tới......"

Từ cái ngày mà Du Đường mặc đồng phục của nữ điều dưỡng xuất hiện trước mặt hắn, Mục Nam Thành lại tràn đầy sức sống, không còn sợ hãi cuộc phẫu thuật, mà giống như hắn đã hứa hẹn với Du Đường, nỗ lực có được cơ thể khỏe mạnh sau đó đi tán đổ người yêu lần nữa.

Cho nên trong khoảng thời gian từ đó đến nay, Mục Nam Thành rất nghe lời bác sĩ, đầu tiên là kiểm tra sức khỏe, sau đó là nghỉ ngơi an dưỡng sức khỏe, chờ cơ thể ổn định có khả năng tiếp nhận điều trị thì sẽ tiến hành đặt lịch phẫu thuật.

Hơn nữa mỗi ngày trôi qua, hắn đều đang vui vẻ chờ mong.

Hắn đang đợi Du Đường tới thăm hắn, thậm chí bắt đầu tưởng tượng linh tinh, rằng lần sau có khi nào anh ấy sẽ đeo một đôi tất lưới màu đen......

Váy ôm ngắn cũn cỡn bọc lấy cái mông vểnh, phối hợp với đôi chân thon dài đeo tất lưới màu đen.....

Mục Nam Thành vội vàng bịt mũi lại, sợ rằng còn tưởng tượng thêm nữa thì máu mũi sẽ chảy ra ngoài mất, còn âm thầm thẹn thùng vì bản thân không hiểu vì sao bỗng dưng có hứng thú với chuyện Du Đường mặc đồ nữ này.

Khi cánh hoa cuối cùng được bứt xuống, Mục Nam Thành kinh hỉ reo lên: "Hôm nay Đường Đường sẽ tới."

Hai mắt lập tức sáng rỡ, niềm vui sướng làm hắn xem nhẹ cơn đau vẫn đang thường xuyên nhoi nhói trong đầu.

Hắn xuống giường xỏ giày đang định bước ra cửa nhìn thử xem có "chị" điều dưỡng nào mặc tất lưới màu đen không, thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị người bên ngoài mở ra.

Irene ăn mặc quần tây áo sơ mi chỉnh tề mang theo quà thăm bệnh vào phòng, đi tới cạnh giường bệnh nhiệt tình chào hỏi Mục Nam Thành: "Nam Thành, nghe nói cậu nằm viện nên tôi tới thăm cậu nè."

Nửa tháng qua chẳng thấy mặt đâu, bây giờ mới đến còn nói ra những lời này, thế mà trên mặt Irene chẳng có tí chút nào là mất tự nhiên.

Cô ả còn đang định quàng tay ôm Mục Nam Thành, nhưng lại bị hắn cầm lấy cái gối đầu chắn ở giữa, lúc này trên mặt cô ả cũng chẳng có vẻ xấu hổ bối rối gì, ngược lại còn trêu chọc: "Mới có mấy ngày không gặp mà sao giờ lại thẹn thùng thế?"

"Chị Irene, hy vọng chị sau này đừng hở chút là lại làm những hành động thân mật như vậy." Mục Nam Thành nghĩ đến trước kia Du Đường đòi chia tay, nguyên nhân một phần cũng do ả này, thế là ánh mắt nhìn về phía cô ả cũng khó nén nổi sự tức giận, hắn lạnh giọng nói: "Sẽ làm tôi cảm thấy ghê tởm."

Sắc mặt Irene chợt biến đổi, ả ta nheo mắt lại, chậm rãi khôi phục cảm xúc, sau đó giương cao khóe môi mỉm cười, dịu dàng nói: "Đứa nhỏ này sao lại nói chuyện không lễ phép với người lớn vậy."

"Nhưng mà không sao, chị đây rất rộng lượng, không so đo với con nít ranh miệng còn hôi sữa, hôm nay tới đây là muốn giới thiệu cho em một người."

Nói đến đây, ả ta vẫy tay gọi người bên ngoài, một người đàn ông đội mũ đeo kính râm bịt khẩu trang kín mít đi vào trong phòng bệnh, đối diện với Mục Nam Thành.

Lúc này Irene híp mắt cười lộ vẻ mặt như đang được xem kịch vui, nhẹ giọng giới thiệu với hắn: "Vị đây là sát thủ nổi danh đứng đầu bảng sát thủ của nước H, tiên sinh Y."

-----

Editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top