Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ tám (47) Hai chương hợp nhất

Du Đường bị nước lạnh dội tỉnh.

Bên tai vang ong ong tiếng kêu gào nôn nóng của Tiểu Kim.

Mở to mắt thì phát hiện bản thân đang bị treo ngược trên xà nhà ở nhà xưởng, cơ thể bị dây thừng bó như khúc giò thủ, nối với một dây ròng rọc, đầu chúc xuống dưới, đối mặt với một thùng nước lạnh, đại khái là do lúc nãy dây ròng rọc hạ xuống làm đầu Du Đường chìm vào trong thùng nước, nước chui vào xoang mũi nên mới làm y sặc nước tỉnh lại.

"Khụ khụ khụ......" Du Đường ho khan vài tiếng sặc nước trong cổ họng ra ngoài, hỏi Tiểu Kim: Tiểu Kim, tình huống hiện tại là như thế nào?

Tiểu Kim cực kỳ đau lòng, nghẹn ngào nói: 【 vừa rồi ngài gặp tai nạn, bị thương rất nhiều chỗ trên người, từ đùi phải xuống đầu gối bị rách một vết rất sâu, chảy nhiều máu lắm, còn bị nứt xương nữa, Irene không giết ngài mà mang ngài đến đây treo ngược ngài lên, phỏng chừng là định, định trả thù ngài......】

【 nếu em có thể giúp ngài thì tốt rồi, là do em quá vô dụng.......】 Tiểu Kim nhìn đầu gối thấm đẫm máu của Du Đường thì tức đến nỗi chỉ hận không thể xách Irene ra lăng trì.

Nếu như vết thương trên người Du Đường không được chữa trị kịp thời, dù cho lần này có thể thoát thân thì sau này cũng sẽ bị tàn tật.

Du Đường thở dài, an ủi nó: Không sao đâu, Tiểu Kim, sự tình phát triển đến nông nỗi này đều số mệnh của ta, không trách được ai cả.

Y nhắm mắt lại, nỗ lực nhớ lại cảnh tượng khi bà cụ lúc nãy đột ngột đi qua đường.

Ở cái thời đại vẫn còn lạc hậu này, ô tô còn chưa được phổ cập, đường xá vốn dĩ cũng không đông đúc, hơn nữa lúc đó là đêm khuya đường còn chẳng có người đi, xung quanh cũng không hề có nhà dân.

Du Đường đã tính toán đâu ra đấy để có thể chạy vào trong nội thành, thành công né tránh sự truy đuổi của Irene.

Nhưng mà thời điểm suýt soát thành công lại bị một cụ bà đột ngột nhảy ra giữa đường phá hỏng toàn bộ.

Mọi chuyện thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?

Tựa như khi còn ở thế giới của chính mình, rõ ràng khi ấy đang là đêm khuya vắng vẻ, ở ngã tư đường lại đột nhiên lao ra một chiếc xe việt dã chạy hết tốc độ tông vào xe cướp đi tính mạng của y.

Thời điểm vừa mới bước vào thế giới này không bao lâu, vị trưởng thôn thôn Tam Dư kia cũng phảng phất như bị ai đó bám vào, nói ra những lời khó hiểu như là Mục Nam Thành sẽ hại chết mình.

Nếu như thế thì xem ra, chắc hẳn kết cục tử vong của y ở thế giới thứ tám vẫn là không cách nào tránh khỏi.....

Tiểu Kim còn chưa kịp nói thêm lời nào, cửa nhà xưởng đã mở tung ra, Irene nổi giận đùng đùng bước vào, trực tiếp vung tay tát lệch mặt Du Đường, mắng chửi: "Đồ khốn kiếp!"

"Mày có biết mày khiến tập đoàn bị tổn thất bao nhiêu tiền không?!"

Một cái tát này có lẽ là Irene đã dùng hết sức lực, móng tay của ả xé rách gò má của Du Đường, máu tươi thoáng chốc đã thấm ra bên ngoài.

Du Đường vốn đã bị thương ở đầu nên choáng váng sẵn, cái tát này lại làm y có cảm giác đầu óc xoay mòng mòng.

Tiểu Kim gào lên sợ hãi, thậm chí còn chửi tục: 【!! Đ.C.M nó chứ! Em phải giết con ả này! 】

Du Đường vội vàng trấn an nó: Không sao, Tiểu Kim, ta mở chế độ miễn đau.

Tuy nói thì nói thế, nhưng không tránh được việc đầu óc choáng váng mê mang, Du Đường chớp mắt, nỗ lực duy trì sự tỉnh táo, nhìn Irene, nhẹ mỉm cười: "Quý cô à, có gì thì từ từ nói, cô nổi điên cái gì?"

"Nổi điên cái gì?" Irene trợn trừng mắt, gầm gừ: "Nếu để cho mày mang những tài liệu đó chạy mất, thì hiện giờ sợ là tao đã bị bỏ vào lồng sắt ném xuống biển làm mồi cho cá rồi!"

Du Đường vẫn làm bộ kinh ngạc thốt lên: "Nghiêm trọng đến vậy sao?"

"Lại còn giả ngu với tao?!" Irene lạnh mặt liếc nhìn Du Đường, vươn tay lấy roi từ tay thuộc hạ, hung hăng quất lên người y!

Một tiếng chát vang lên, gai ngược trên chiếc roi xé rách quần áo và da thịt Du Đường, da tróc thịt bong, để lại một vệt máu dài thấm lên quần áo.

Irene quất xong một roi vẫn còn chưa đỡ tức, ả lại vung tay đánh thêm mười mấy roi nữa, chờ đến khi quần áo người kia rách tung tóe, thấm đẫm máu mới dừng tay.

Xả giận xong thì ả cũng bình tĩnh lại không ít, lời ra khỏi miệng toàn lời trào phúng châm chọc: "Tao hiểu rồi, mày yêu thằng Mục Nam Thành chứ gì, bằng không tại sao lại mang toàn bộ tài liệu có liên quan đến giao dịch giữa thằng đó và tập đoàn thiêu hủy hết?"

Ả ta cười nhạo: "Thật không ngờ tiên sinh Y tiếng tăm lẫy lừng cũng chỉ là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, bởi vì yêu một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà sẵn sàng trả giá cả tính mạng nha."

"Hơn nữa Mục Nam Thành căn bản còn chẳng biết mày thích nó, mày chết rồi phỏng chừng thằng đó còn bắn pháo hoa ăn mừng, rằng kẻ đã đùa giỡn tình cảm của mình đã phải nhận báo ứng thích đáng."

Du Đường bị mất máu quá nhiều, thân hình của Irene trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.

Y cũng không bị lời châm chọc của Irene kích thích, chỉ phản bác ả ta: "Vậy thì cô nghĩ sai rồi."

"Dù cho tôi có thật sự đùa bỡn tình cảm của Mục Nam Thành, cậu ấy cũng vĩnh viễn không bao giờ nghĩ như vậy."

"Cậu ấy, chỉ biết khóc......"

Ý thức càng lúc càng mơ hồ, Du Đường lẩm bẩm: "Nếu cậu ấy biết hiện giờ tôi rơi vào tình trạng này, phỏng chừng sẽ.....khóc đến chết mất thôi....."

Irene không được thấy dáng vẻ khổ sở của Du Đường, cơn tức lại bốc lên đầu, ả bước vài bước đến chỗ dây ròng rọc đang kéo Du Đường, hạ dây xuống nhấn chìm đầu y vào thùng nước.

Nước bẩn chui vào xoang mũi, cảm giác khó chịu làm Du Đường cảm thấy phổi sắp nổ tung, bèn giãy giụa muốn ngẩng đầu lên theo bản năng, Irene lại thả dây xuống càng thấp, thẳng đến khi Du Đường hoàn toàn không còn động đậy mới kéo người lên dò xét hơi thở, sau đó mới lạnh giọng ra lệnh cho thuộc hạ bên cạnh: "Cứ tiếp tục tra tấn thằng này cho tao nhưng cẩn thận đừng để cho nó chết, một giờ sau tao sẽ quay lại đây."

"Vâng thưa cô!"

*

Du Đường lại lần nữa mở to mắt, là bị tiếng động ầm ĩ bên ngoài đánh thức.

Còn có tiếng súng lẫn với tiếng rền vang của động cơ ô tô.

Đám thuộc hạ của Irene đang giám thị y cũng chạy ra bên ngoài, cửa nhà xưởng mở ra một khe hở, có thể mơ hồ nhìn thấy ánh lửa.

【 ký chủ, là Mục Nam Thành! Mục Nam Thành dẫn người tới cứu ngài! 】

Tiểu Kim phấn khởi thông báo tin tức cho Du Đường.

Thế nhưng y không hề mừng rỡ chút nào, ngược lại có chút hoảng hốt, vội hỏi: Sao cậu ấy lại biết ta xảy ra chuyện?

"Không đúng, ngày mai là ngày cậu ấy phải phẫu thuật mà? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?"

Nhưng Du Đường còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, Irene đã nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong, nhìn y với ánh mắt thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt: "Mày thông đồng với Mục Nam Thành từ khi nào?!"

"Mà điểm mấu chốt là tại sao nó lại biết chỗ này để đến cứu mày?!"

"Còn có cả súng....." Irene bước vội vài bước đến túm lấy cổ áo Du Đường, hét to: "Tại sao thằng đó lại có cả súng? Mày đưa cho nó có đúng không? Chắc chắn là mày.......mày là sát thủ, khẳng định có liên hệ với chỗ súng ống đạn dược kia!! Đ*t m* mày! Đồ khốn kiếp rác rưởi!"

Cô ả đã tức giận đến nỗi nói lăng lộn xộn, ả kéo ròng rọc thả Du Đường đã không còn sức lực xuống đất, bắn hai phát đứt đoạn dây thừng, sau đó thì túm lấy đoạn dây thừng đứt kéo lê Du Đường ra cửa sau của nhà xưởng vứt lên một chiếc xe ô tô.

Ả ta nhét Du Đường vào ghế phụ, khởi động xe chạy ra ngoài, vừa chạy vừa chửi bới: "Hôm nay tao chấp hết đám chúng mày! Để tao xem xem mày ở trong tay tao thì thằng Mục Nam Thành kia có dám đụng đến sợi lông chân của tao không! Kẻ nào dám cản thì tao giết mày! Có chết tao cũng phải cho mày chết trước!"

Irene lái xe lao như bay, biểu tình trên mặt điên cuồng nghiễm nhiên như một kẻ điên.

Rốt cuộc thì ả ta làm sao có thể ngờ được bản thân thông minh lão luyện nhiều năm như vậy, thế mà lại thua trong tay một thằng nhóc mới mười tám tuổi đầu!

Đầu óc Du Đường choáng váng đến hôn mê, rõ ràng là mùa hè, lại chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, không nhịn nổi run cầm cập. Vết thương chồng chất trên người vẫn còn đang rỉ máu, y nỗ lực mở to hai mắt, nhìn xuyên qua kính trước của xe thấy Mục Nam Thành đang đứng cách đó không xa, miệng còn đang gào lên: "Mau tìm Du Đường đi! Nhất định phải tìm được anh ấy!"

Đảo mắt lại thấy Irene đang điều khiển xe ô tô tông về phía cửa lớn đang bị phong tỏa, mà người đang ngồi ở vị trí ghế phụ đúng là Du Đường.....

Mục Nam Thành trợn trừng mắt, cơ hồ không kịp suy nghĩ gì, mà nhảy vào một chiếc xe ô tô ngay bên cạnh, kề họng súng vào đầu tài xế, hét lớn: "Nhanh lên! Đuổi theo cái xe màu đen kia!!!"

Tài xế hốt hoảng không dám chần chừ, vội vàng nhấn ga đuổi theo sau xe của Irene ra khỏi xưởng sản xuất dược phẩm.

Mục Nam Thành kéo cửa sổ xe ở ghế phụ xuống, khi tài xế kéo gần khoảng cách với Irene thì hô to: "Irene, chỉ cần cô tha cho Du Đường thì tôi sẽ thả cô đi!!"

"Tôi sẽ đưa cô rời khỏi nước H! Trở lại quốc gia của cô!"

Mặc dù giọng điệu bề ngoài nghe có vẻ như đang nỗ lực thương lượng, nhưng trên thực tế khoảnh khắc khi nhìn lướt qua cơ thể tàn tạ của Du Đường, nội tâm của hắn bỗng trào lên ý niệm nhất định phải giết con ả kia!

Giây phút biết Du Đường là tiên sinh Y, trong lòng hắn xác thật có khiếp sợ, có hoài nghi, cũng có thấp thỏm, cảm thấy bản thân không nhìn thấu người đàn ông này, cảm thấy hai người là người ở hai thế giới bất đồng.

Nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được, tình cảm của Du Đường đối với hắn tuyệt đối không phải chỉ là trêu đùa.

Hơn nữa đối phương cũng không có khả năng vô duyên vô cớ mà tiếp cận Irene, nếu cứ nhất định một hai phải đưa ra một lý do.

Thế thì nguyên do của Du Đường rất có thể là vì hắn.

Cho nên trong khoảng thời gian gần đây hắn vẫn luôn cho người đi tìm hiểu tin tức về Irene và tập đoàn T, kết quả phát hiện ra âm mưu của con ả Irene kia.

Hóa ra ngay từ lúc bắt đầu con ả đã lên kế hoạch làm sao để hại hắn, làm sao để khiến hắn trở thành con cừu thế tội cho ả và tập đoàn T sau lưng.

Khi biết được chuyện này, Mục Nam Thành nhất thời chìm ngập trong cơn giận dữ, trong lòng tràn đầy ý nghĩ muốn trả thù.

Hắn suy đoán rằng Du Đường có lẽ là bởi vì điều này nên mới cố ý tiếp cận với Irene, bèn cố gắng cưỡng ép bản thân bình tĩnh, hiện giờ thế lực của tập đoàn T thật sự quá lớn, bằng năng lực của một mình hắn mà muốn lật đổ bọn chúng quả thực là người si nói mộng.(*)

(*)người si nói mộng: người si có nghĩa là đang mơ màng, mơ tưởng; nói mộng có nghĩa là nói những điều mà chỉ trong mộng mị mới có thể làm, còn hiện thực thì không thể nào làm , ý của câu này chỉ những chuyện hoang đường, không thể thực hiện được trong hiện thực.

Cho nên hắn vẫn luôn âm thầm chuẩn bị lên kế hoạch phải làm thế nào để Irene phải trả cái giá thật đắt cho những gì ả ta đã làm, cũng đã định sau khi phẫu thuật xong sẽ tiến hành kế hoạch.

Nhưng điều làm hắn không ngờ là Du Đường thế mà lại ra tay hành động trước, còn giấu giếm lừa gạt hắn để đứng ra một mình đối phó với Irene!

Nếu như không có người âm thầm theo dõi báo tin cho hắn, còn cả kẻ thần bí cung cấp súng ống và nhân thủ để chi viện kia, thì hắn quả thực không dám nghĩ tới việc, có lẽ qua đêm nay, hắn sẽ mãi mãi không thể nhìn thấy người đàn ông này nữa!

"Mục Nam Thành mày lừa ai thế?!" Giọng của Irene xuyên qua gió bay vút vào tai Mục Nam Thành: "Tao biết thừa, bây giờ tao mà thả thằng Du Đường kia ra, mày nhất định sẽ giết tao ngay lập tức!"

Mục Nam Thành nắm chặt cửa sổ xe, sát ý trong mắt gần như muốn trào ra ngoài, hắn nhẫn nại hô lớn: "Đây là nước H, tôi sẽ không làm việc trái pháp luật! Cô hãy tin tôi! Chỉ cần cô thả Du Đường ra tôi sẽ để cô đi ngay lập tức!"

Lần này Irene không đáp lại lời Mục Nam Thành, mà nhấn ga tăng tốc độ xe ô tô.

Ba giờ sáng, hai chiếc ô tô phóng như bay trên đường, Irene cố ý chạy về hướng ngoại thành, con đường càng lúc càng gập ghềnh khúc khuỷu, xóc nảy đến mức Du Đường muốn trào hết cả ruột gan.

Ngay lúc này một tia chớp sáng rực xẹt qua bầu trời đêm, tiếp theo thì từng hạt mưa to bắt đầu rơi lộp bộp xuống đất.

Mùa hạ thường hay mưa lớn, ngày hôm nay trời quá nóng nực bức bối khiến cho trận mưa đêm nay cũng đặc biệt to.

Quần áo trên người Mục Nam Thành bị mưa xối ướt đẫm, không nghe được câu trả lời của Irene chỉ còn cách ngồi lại trong xe, bàn tay cầm súng siết chặt đến phát run.

Hắn không dám lệnh cho tài xế lái xe đâm vào xe của Irene, bởi lẽ trên xe vẫn còn có Du Đường, hơn nữa trên người của y còn đang bị thương, nếu va chạm dẫn tới lật xe thì hậu quả ra sao hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng.

"Vòng sang đường bên kia!" Mục Nam Thành thoáng nhìn thấy một con đường hẹp bên ngoài cửa sổ xe, vội vàng nói với tài xế: "Chúng ta đi lối tắt! Vòng lên phía trước Irene, ép ả ta dừng xe!"

Tài xế làm theo lời hắn, tăng tốc rẽ sang con đường nhỏ bên kia.

Ánh đèn xe bị màn mưa đêm phân cách không nhìn rõ được đường đi phía trước, Mục Nam Thành khẩn trương đến mức nín thở, hắn trợn trừng mắt nhìn ra bên ngoài, chờ đợi thời khắc quay lại đường lớn.

Đại khái là may mắn có ông trời phù hộ, thời điểm bọn họ lao ra khỏi con đường nhỏ thì vừa vặn nhìn thấy xe của Irene phóng tới!

"Đ*t m*!" Irene thật sự không ngờ tới việc xe của Mục Nam Thành sẽ đột ngột xuất hiện, ả ta nhấn phanh xe theo bản năng, nhưng lại chợt nhớ ra Du Đường đang ngồi ở ghế phụ lái, không hề được đeo đai an toàn, một khi xảy ra tai nạn, ả ta vẫn có khả năng sống sót nhưng Du Đường nhất định sẽ phải chết!

Mầm mống ác niệm sinh ra từ tâm khiến cho Irene lúc này đã bất chấp tất cả, chỉ nghĩ đến việc muốn cho Mục Nam Thành nếm thử cảm giác tự tay giết chết người mình yêu!

Bàn chân đạp lên phanh lại lướt qua, ả tiếp tục nhấn chân ga, tốc độ nhanh hơn, lại nhanh hơn.....

Mục Nam Thành bỗng nhiên ý thức được Irene muốn làm gì, hắn thét lên với tài xế: "Mau lái xe né ra! Nhường đường! Nhanh lên! Nhanh!"

Tài xế cũng hoảng: "Đường này rộng có bao nhiêu đó! Phía dưới lại là sườn núi, nếu né tránh thì hai chúng ta sẽ chết mất!!"

Tuyệt đối không thể đụng phải, tuyệt đối không thể đụng phải!

Trong đầu Mục Nam Thành lúc bấy giờ hoàn toàn bị chiếm cứ bởi ý niệm này, bèn nâng chân đá tài xế xuống khỏi xe, khởi động xe rồi dứt khoát nhấn ga, trực tiếp phá tung thanh chắn bảo hộ bên đường, điều khiển chiếc xe rơi xuống sườn núi, mà cùng lúc đó, đầu xe của Irene cũng vừa lúc sượt qua đuôi xe của hắn, bởi vì tốc độ xe quá nhanh khiến cho hai chiếc xe theo quán tính cùng trượt xuống sườn núi!

Thời điểm hai xe cùng trượt xuống, có hai tiếng súng nhỏ vang lên trong màn mưa, lại bị tạp âm xung quanh che lại, hoàn toàn biến mất vô tung vô tích.

Trời vẫn đang mưa ầm ầm, từng giọt mưa to xối xả xuống đất làm người ta không mở nổi mắt.

Chiếc xe hơi Mục Nam Thành lái được một cái cây lớn mọc ra bên sườn núi ngăn lại trên đường trượt xuống, Mục Nam Thành bò ra ngoài từ cái xe đã bị biến dạng, bên sườn eo bị cắm một mảnh kính vỡ to bằng nửa bàn tay, hắn cắn răng nhổ mảnh kính ra, dùng tay đè chặt vết thương lại nhưng máu vẫn theo đó chảy ra ngoài, lại bị nước mưa xối loãng. Vầng trán cũng bị mảnh kính vỡ cắt ngang, vết thương sâu hoắm dài tầm một ngón tay nằm ngang giữa trán, phá hủy gương mặt đẹp đẽ của Mục Nam Thành, làm cho hắn lúc này thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn.

Trong bóng đêm dày đặc, nguồn sáng duy nhất cũng chỉ có những tia chớp thường xuyên lóe lên trên đỉnh đầu, hắn khập khiễng lần mò trong màn mưa, há miệng gọi Du Đường: "Đường Đường! Đường Đường anh ở đâu? Có nghe thấy tiếng em không?"

Hắn gào thét rất nhiều nhưng đều không được đáp lại.

Giọng điệu trong từng thanh âm của Mục Nam Thành dần mang theo tiếng khóc nức nở.

"Đường Đường, anh đáp lại em một tiếng được không?"

"Chúng ta về nhà, em mang anh về nhà......"

"Em không cần gia sản của họ Mục nữa, chúng ta mặc kệ tập đoàn T, chúng ta về thôn Tam Dư thôi, đó mới là nhà của em với anh......."

Nỗi hối hận và sợ hãi vô tận bao vây lấy Mục Nam Thành, thẳng đến khi bị cục đá ngáng chân, ngã nhào ra mặt đất, hắn bắt đầu gào lên khóc nức nở, khiến ai nghe thấy cũng phải xé ruột xé gan.

"Anh trả lời em đi, xin anh....."

Mà khi hắn gần như mất hết hy vọng, một bàn tay nhẹ nhàng đáp lên mu bàn tay hắn.

Lúc này tia chớp sáng rực xẹt qua bầu trời đêm đen đặc, rốt cuộc thì Mục Nam Thành cũng thấy rõ được gương mặt của người trước mắt.

Dù cho vết thương chồng chất trên mặt cũng khó mà che đi ngũ quan anh tuấn cùng cặp con ngươi dịu dàng đong đầy bao dung kia.

Hắn nhìn người đàn ông trước mặt gian nan chật vật nâng bàn tay xây xát lên, khẽ búng trán hắn một cái, suy yếu tươi cười: "Được rồi, đừng khóc nữa, không phải anh đang ở đây rồi sao? Em cạo đầu để làm phẫu thuật rồi à, xấu thế, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt nom lại càng xấu hơn, anh còn phải ngại thay cho em."

-----

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top