Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ mười (17)

Đoàng ——

Nơi xa có đám trẻ đang phóng pháo hoa, từng đóa hoa lửa rực rỡ đủ sắc màu nở rộ trên bầu trời đêm, một đóa lại tiếp một đóa, chen lấn nhau mà đua hoa khoe sắc.

Ngụy Uyên cõng Du Đường trên lưng, giương mắt nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh sắc màu, tóc mái chảy xuống mặt hắn, che đi đôi mắt phiếm hồng vì khóc.

Hai hàng lệ chảy dài trên má, lóng lánh phản chiếu lại ánh sáng rực rỡ của pháo hoa rực rỡ, rồi nhỏ giọt xuống con đường đá xanh, tí tách như mưa rơi.

Mười vạn năm tự phủ định chính mình, tự căm hận chính mình, tự đeo gông xiềng lên cổ, tại ngay khoảnh khắc nghe thấy lời yêu, lặng yên nứt ra một khe hở.

Ngụy Uyên cứ đứng yên như vậy thật lâu, sau đó mới tiếp tục vững vàng cõng Du Đường, tiếp bước về phía trước, nhẹ giọng trả lời người say mèm đang nằm ngủ trên lưng mình: "Sư tôn."

"Gặp được người, cũng là may mắn lớn nhất đời ta."

*

Ngày hôm sau, thời điểm Du Đường tỉnh dậy, ngơ ngác chớp chớp mắt nhìn chằm chằm lên màn giường trên đỉnh đầu, rồi ngay sau đó, bỗng nhiên ký ức của buổi tối hôm qua chảy tràn vào đầu.

Tối qua lúc còn ở tửu lầu, sau khi nghe câu chuyện tán thần thuyết thư kể, y cảm thấy cực kỳ buồn bực chán nản, bèn uống nhiều thêm vài chén. Uống xong, Ngụy Uyên dìu y đi ra ngoài, Du Đường mang máng nhớ rằng mình sờ mặt của hắn rồi càu nhàu linh tinh gì đó.

Say đó thì say quá nên ngủ quên mất lúc nào không hay, khi tỉnh lại thì nhìn thấy Ngụy Uyên đang khóc, lại theo bản năng mà bắt đầu dỗ dành hắn.

Gì nữa ta? À....tiếp theo thì Ngụy Uyên cõng y về nhà, hình như y còn nhắc đến chuyện về mấy thế giới trước!

—— Ngụy Uyên, quãng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời của ta, chính là từ khi gặp ngươi.

——Có thể gặp được ngươi, ta thật sự rất hạnh phúc.

——Ta yêu ngươi.

Chợt nhớ ra lời thổ lộ tối qua, Du Đường vò đầu bứt tai, trợn mắt nhìn trừng trừng lên màn giường.

Thôi toi đời rồi! Minh đã nói linh tinh cái gì vậy hả trời?

Có khi nào Ngụy Uyên sẽ nghĩ rằng sư tôn của hắn bị bệnh thần kinh không?

Vốn dĩ vai ác đều không có ký ức của kiếp trước!

Hơn nữa y mới vừa ở chung với Ngụy Uyên được có vài tháng, tình cảm vun đắp đâu có được bao nhiêu, thế mà dám thổ lộ với hắn rõ ràng rành mạch như thế!

Ngụy Uyên sẽ đánh giá về y như thế nào đây?

Rượu vào lời ra!!!!

Đầu óc Du Đường bây giờ toàn là "thôi xong, đời tôi thế là hết, mẹ bán phê, xong con bê!!!"

Y vò đầu bứt tóc lăn lộn, trở mình sang bên cạnh thì đập ngay vào mắt là Ngụy Uyên đang ngủ say ngay bên gối!

Hơn nữa, hai người bọn họ đều chỉ mặc một lớp trung y mỏng tang, ngọc quan và dây buộc tóc đều được tháo ra, tóc tai xõa tung, thậm chí còn đang đắp chung một cái chăn!

Du Đường: ( ΩДΩ )!

Rõ ràng sau khi thổ lộ xong là y ngủ quên mất rồi mà, làm thế nào mà hiện giờ hai người lại ngủ chung trên một chiếc giường?

Dựa theo giai đoạn hiện tại, mối quan hệ của hai người vẫn chưa thể thân cận tới mức đó, đáng lẽ Ngụy Uyên nên đặt y trên giường, đắp chăn mền cẩn thận, sau đó thì về phòng riêng của hắn để ngủ mới đúng chứ!

"Sư tôn?" Ngụy Uyên đã dậy từ lâu, chẳng qua bởi vì luyến tiếc cảm giác nằm cạnh Du Đường, cho nên từ nãy đến giờ vẫn luôn giả vờ ngủ.

"Ặc....." Du Đường thấy hắn tỉnh dậy thì hoảng hốt đến luống cuống, lập tức rút cánh tay đang ôm đối phương ra, xấu hổ nói: "Ngươi dậy rồi à."

Y nhích dần về hướng mép giường, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Ngụy Uyên, lắp bắp hỏi hắn: "Sao....sao ngươi không về phòng mình mà ngủ?"

Ngụy Uyên lẳng lặng nhìn nam nhân trước mắt, đem tình cảm nồng nhiệt đến si mê chôn giấu thật sâu dưới đáy mắt, không cho phép ánh mắt của bản thân tỏa ra quyến luyến và tham lam quá mức, bởi vì hắn đã quá hiểu biết Du Đường, cho nên nhìn qua là đã biết ngay đối phương đang cậy mạnh.

Hẳn là sư tôn đã nhớ lại việc tối qua lỡ nói lời thổ lộ, nhưng lại không hề phát hiện hắn đã khôi phục ký ức, cho nên đang tự trách bản thân nói linh tinh với thiếu niên nhỏ tuổi chưa biết gì. Hiện giờ thì quyết định vứt vấn đề cho hắn, thử thái độ của hắn, để hắn tự quyết định.

"Ta không có trách ngươi đâu." Du Đường thấy Ngụy Uyên im lặng không nói gì thì cho rằng đối phương hiểu lầm mình, vội vã giải thích: "Ta cũng biết tối qua ta uống say quá, có khi nào ta......"

"Đúng vậy."

Ngụy Uyên dứt khoát khẳng định làm Du Đường hóa đá tại chỗ.

Trong lúc nhất thời, đầu óc hoảng loạn của y hiện lên đầy những thứ linh tinh không phù hợp với trẻ vị thành niên, nơm nớp lo sợ dè dặt đặt câu hỏi: "Nghĩa là sao?"

Ngụy Uyên thở dài một hơi, hỏi ngược lại: "Tối hôm qua sư tôn uống say, quên mất bản thân ngươi đã nói gì, đã làm cái gì rồi sao?"

"???"Đồng tử Du Đường thoáng chốc co lại thành cây kim, tay chân cũng theo đó mà cứng lại.

Ngụy Uyên ngoan ngoãn ngồi lên, nâng ngón tay thon dài trắng nõn vén lọn tóc mượt mà đen nhánh ra sau vành tai, để lộ gương mặt diễm lệ tìm không ra nửa phần tì vết, bắt đầu nửa thật nửa giả lừa bịp Du Đường: "Trên đường trở về nhà, ngươi đã nói rằng ngươi yêu ta, sau đó khi ta cõng ngươi về tới nhà, ngươi lại ôm chặt lấy ta không cho ta đi, ép ta bồi ngươi ngủ chung giường, ta chẳng còn cách nào, chỉ có thể cùng ngủ với sư tôn."

Khi nói những lời này, gò má của hắn còn hơi chuyển sang màu hồng nhạt, diễn dáng vẻ của thiếu niên ngây thơ thẹn thùng bởi vì bất đắc dĩ nên phải chiều theo ý của sư tôn, diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn.

"......"

Du Đường kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm ra mà nhìn, còn Ngụy Uyên gian xảo thì nhịn cười, nhịn đến đau cả bụng, hắn thật sự cực kỳ thích cảm giác khi trêu đùa được sư tôn, đây vốn là tật xấu khắc sâu trong linh hồn của hắn, đã được thể hiện rõ ràng ở mấy thế giới trước.

Ngụy Uyên siết chặt lấy vạt áo, ra vẻ tiểu tức phụ ngượng ngùng với phu quân sau đêm tân hôn, đỏ mặt ngập ngừng khẽ nói: "Tuy rằng ta có đôi chút kinh ngạc về tình cảm của sư tôn đối với ta, nhưng ta....ta thật sự rất vui vì được sư tôn yêu thích."

Nhưng chợt nghĩ đến điều gì, hắn lại lo lắng hỏi: "Nhưng mà, sư tôn, cây hòe già đã từng nói với ta rằng ngươi tu luyện vô tình đạo, bây giờ động tình thì cơ thể có bị ảnh hưởng xấu không?"

Đương nhiên Ngụy Uyên biết rõ cốt truyện của thế giới thứ mười này tương tự với quá khứ mà hai người từng trải qua mười vạn năm về trước, điểm khác nhau duy nhất chính là lúc này Du Đường đã lấy lại được sợi tơ tình, cho nên dù vô tình đạo có bị phá thì ảnh hưởng đối với y cũng sẽ không lớn như đời trước.

Chẳng qua phải ổn định được thiết lập "Thiếu niên vô tri, ngây thơ ấu trĩ" nên hắn vẫn phải hỏi thêm một câu.

"À...ừm.....cũng.....cũng không có ảnh hưởng gì xấu." Du Đường vô thức bị Ngụy Uyên thao túng tâm lý, ngơ ngác trả lời câu hỏi của hắn.

"Không có thì tốt rồi." Ngụy Uyên cắn môi giả vờ bối rối ngẫm nghĩ gì đó, sau đó nhào vào ôm chặt lấy eo Du Đường, nũng nịu nói: "Như vậy thì bây giờ ta có thể yên tâm mà thân cận với sư tôn!"

"???" Cả người Du Đường cứng đờ, cúi đầu nhìn thì thấy trên mặt hắn toàn là vui vẻ hào hứng, tựa như chú chó to đùng dính người đang vẫy đuôi tít mù, tràn đầy ỷ lại vào y.

"A, chuyện này....ta.....ngươi....thôi được rồi." Tình huống trước mắt đã hoàn toàn vượt xa với dự đoán ban đầu của Du Đường. Nói cho cùng cũng bởi vì y thật sự không nhớ rõ sau khi hai người trở về Thanh Hòe cốc đã phát sinh ra những chuyện gì, hơn nữa dựa vào việc hôm qua y đã thổ lộ, thì đến khi về nhà khả năng cao là đã đòi ngủ chung với Ngụy Uyên. Hôm nay Ngụy Uyên lại liên tiếp chặn đường lui của y, Du Đường đuối lý chỉ còn cách à à ừ ừ xuôi theo lời hắn.

Thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có hơi kỳ quái, sao Ngụy Uyên lại đột nhiên thích y ngay được?

Người bình thường mà đột ngột nhận được lời thổ lộ, phản ứng đầu tiên không phải là nên bất ngờ, sau đó thì nghi hoặc sao?

Đối phương còn không thèm hỏi y vì sao lại thích hắn mà cứ thế nhận lời luôn?

Trong khoảng thời gian ngắn, Du Đường cũng không hiểu rốt cuộc là đứa nhỏ này thiếu thốn tình cảm quá nên mới thành như thế hay chỉ là nhỏ tuổi đơn thuần nên dễ lừa.

Hơn nữa, tối hôm qua, hình như Ngụy Uyên còn khóc lóc nói gì đó với y.

Cái gì mà có rất nhiều người khi dễ hắn?

Còn bảo muốn cứu ai đó? Rồi còn bảo vẫn luôn muốn ở bên nhau?

Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra nhỉ?

"Sư tôn, ta có thể búi tóc cho ngươi không?" Câu hỏi của Ngụy Uyên cắt ngang dòng suy nghĩ của Du Đường, thiếu niên buông eo y ra, xỏ vội y phục, nhảy tót xuống giường, vớ lấy dây buộc tóc buộc gọn mái tóc đen dài lên, rồi dùng cặp mắt cún con sáng lấp lánh nhìn Du Đường, ngọt ngào thỉnh cầu: "Có thể không có thể không?"

Du Đường hơi ngạc nhiên, không rõ đối phương hưng phấn với việc búi tóc này ở chỗ nào, thế nhưng khi đối diện với cặp mắt cún con kia, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác quen thuộc một cách kỳ lạ.

"Được." Y cũng xoay người bước xuống giường, ngồi xuống trước gương đồng, chỉ trong chốc lát liền cảm nhận được những ngón tay của Ngụy Uyên luồn vào sợi tóc của y, chải vuốt nhẹ nhàng cẩn thận, dùng lực tay vừa phải để xoa bóp.

Du Đường thoải mái nhắm mắt lại hưởng thụ.

Ngụy Uyên chăm chú chải đầu bới tóc, phảng phất lại nhớ tới đoạn thời gian hai người đã từng trải qua bên nhau ở Thanh Hòe cốc mười vạn năm trước.

Khi đó, hắn vừa mới nhận ra tình cảm với Du Đường, bèn dùng hết vốn liếng để thân cận hơn với sư tôn.

Cố gắng ôm đồm tất cả những việc vặt vãnh trong nhà, đòi chải đầu bới tóc cho Du Đường, tự tay giặt quần áo, nấu cơm, quét nhà, làm những việc rõ ràng có thể dựa vào thuật pháp phất tay một cái là xong, thế nhưng hắn lại chăm chỉ tự động tay chân để làm việc.

Bởi vì trong quá trình làm việc nhà, hắn có thể trộm cất giấu những sợi tóc của Du Đường, ôm lấy quần áo mà hít hà, chạm tay vào những vật phẩm sư tôn đã từng sử dụng.

Tựa như một tên biến thái, mặt trái âm u đen tối trong lòng cứ theo đó mà dần mở rộng, bên trong cất giấu toàn những ý niệm đại nghịch bất đạo, khinh nhờn chính vị sư tôn uy nghiêm của mình.

-----

editor anh quan

Lại trà xanh rồi đấy :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top