Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ mười (21)

Khi Ngụy Uyên còn đang tròn mắt ngẩn người vì bất ngờ, cổ áo đã bị người trước mắt xách lên, đập rầm một tiếng vào vách tường gỗ!

Làm cho tấm lưng hắn ăn đau đến tê dại.

Du Đường cúi đầu nhìn hai lòng bàn tay đã bị móng tay bấm cho thấm máu ra ngoài băng gạc của Ngụy Uyên, tức giận hỏi: "Ta vừa mới băng bó cho ngươi xong, ngươi liền tự hại mình thành thế này?"

"Cảm thấy sảng lắm đúng không?"

Du Đường tung một đấm lên má Ngụy Uyên, xách cổ áo quăng hắn xuống mặt đất, nhảy lên khóa ngồi trên bụng hắn, lại cho má bên kia thêm một đấm.

Tiếp tục hỏi: "Thiết trí nên mười thế giới ngược cả ta và ngươi muốn chết muốn sống, mục đích thật sự của ngươi là gì?"

Lại một đấm.

"Che giấu ta nhiều chuyện như vậy, tự cho là đúng mà chờ đợi ta mười vạn năm, tự cho là đúng mà cứu ta, ngươi cảm thấy bản thân vĩ đại lắm đúng không?"

Lại một đấm.

"Kiếp trước không hề giải thích với ta một câu rằng ngươi giết người chỉ vì muốn báo thù, còn cố dùng lời nói tàn nhẫn để đuổi ta đi, cố ý chọc giận ta, cố ý để ta đâm ngươi một kiếm, còn bái hạ đòi đoạn tuyệt quan hệ với ta, ngươi cảm thấy ngươi như vậy thì oai phong lắm đúng không?"

Du Đường nắm cổ áo Ngụy Uyên kéo hắn dậy, kề sát mặt mình vào mặt hắn.

"Ta nói cho ngươi biết, mấy thứ nhỏ nhặt mà ngươi đang để ý kia, ta không hề để bụng bất kỳ chuyện gì!"

"Còn nói cái gì mà đêm ở Thanh Hòe cốc làm thương tổn đến ta?" Nói đến đây, Du Đường nhếch môi cười mỉa một cái, hỏi lại Ngụy Uyên.

"Ngươi cho rằng đêm hôm đó, người sung sướng chỉ có một mình ngươi thôi sao?"

Nghe được lời này, gương mặt bầm tím của Ngụy Uyên đột ngột mở to hai mắt ngơ ngác nhìn Du Đường, phảng phất như hoàn toàn không thể tin nổi lời hắn vừa nghe là thốt ra từ trong miệng của y.

"Đêm đó ta cũng rất sung sướng!" Du Đường nói: "Cho nên đừng có mà suốt ngày lải nhải thương tổn không thương tổn! Có muốn lải nhải thì cũng phải nói là ngươi tình ta nguyện, đôi bên cùng có lợi!"

"À, còn nữa, ngươi còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta....." Du Đường nắm cằm hắn, kề sát mặt mình vào, gằn giọng nói: "Hiện giờ ngươi gọi ta là gì?"

Ngụy Uyên ngẩn ngơ trả lời theo bản năng: "Sư, sư tôn....."

Du Đường nhướng mày hỏi hắn: "Không gọi Du Đường nữa sao?"

Ngụy Uyên run run, lắc đầu quầy quậy: "Ngươi là sư tôn, là sư tôn của ta."

Du Đường lúc này mới hài lòng cười rộ lên, đáp lời hắn: "Nếu đã gọi sư tôn thì ta đây xem như những lời ngươi từng nói trước kia đều là ăn nói bậy bạ."

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

Ngụy Uyên chỉ biết ngơ ngác nhìn người trước mắt, con ngươi to tròn dần dần dâng lên sương mù, chỉ trong chốc lát sau đó đã ầng ậng nước.

Đến khi hai hàng mi như rẻ quạt không chịu nổi trọng lượng của nước mắt, liền tí ta tí tách rơi lã chã xuống đất như châu như ngọc.

Mười vạn năm trôi qua, hắn vẫn luôn giấu mình trong góc tối âm u, không có lúc nào là không cảm thấy sầu lo tự ti, chỉ mưu toan dùng năng lực của bản thân gánh vác hết thảy, lừa bịp Du Đường để đưa y lên lại thần vị.

Thế nhưng ngay tại nơi đây, trong khoảnh khắc bị đánh cho tơi bời, ngoại trừ rơi nước mắt và ngoan ngoãn gật đầu, Ngụy Uyên căn bản không hề có bất cứ phản ứng nào khác.

Mà Du Đường thì lại thở dài khe khẽ, vươn cánh tay xuyên qua dưới nách của thiếu niên, cho hắn một vòng tay ôm ấp ấm áp.

"Những chuyện ngươi đang giấu giếm ta, ta sẽ cho ngươi thời gian suy nghĩ để giải thích." Thấy hắn khóc lóc thành như vậy, khóe mắt Du Đường cũng theo đó mà cay xè: "Tóm lại, nếu ngươi đã khôi phục ký ức thì tốt rồi, những chuyện kế tiếp đều sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều."

"Lần này chúng ta sẽ cùng kề vai sát cánh chống lại mưu ma chước quỷ của kẻ đứng sau giật dây mọi chuyện, cùng lắm thì hai chúng ta đồng sinh cộng tử, tuyệt đối không để lại một người lưu lại trên thế gian mà tồn tại qua ngày đoạn tháng."

Ngụy Uyên ôm chặt lấy Du Đường, nghẹn ngạo trả lời: "Vâng, vâng."

Hai người duy trì tư thế ôm nhau một lúc thật lâu, Ngụy Uyên mới thoáng bình tĩnh trở lại.

Du Đường buông hắn ra, nhìn gương mặt bị mình đánh cho sưng vù kia thì không nhịn nổi phì cười: "Mỹ thiếu niên biến thành đầu heo, xấu muốn chết."

Ngụy Uyên chợt nhớ lại bãi biển nơi hai người ăn cơm nắm ớt ma môi sưng vù thành hai cây lạp xưởng, bèn thò mặt lại gần hôn chụt vào môi Du Đường một cái, nói: "Ngươi bị miệng heo hôn, ngươi cũng biến thành heo!"

"...... Ấu trĩ." Hiển nhiên là Du Đường cũng nghĩ đến chuyện đó, vươn đầu ngón tay chọc chọc vào trán Ngụy Uyên, bĩu môi nói: "Dù sao cũng đã hơn mười vạn tuổi rồi mà còn ấu trĩ như vậy."

Nói xong, y khẽ xoa xoa những chỗ bầm tím trên mặt Ngụy Uyên, hỏi hắn: "Có đau lắm không?"

Ngụy Uyên khôi phục tinh thần, tâm tư xoay chuyển, lại quay về với bản tính vừa trà xanh sến súa vừa mặt dày, mở to đôi mắt hoa đào ướt át, giả vờ dỗi hờn: "Ư ư ư, đau lắm, đau muốn chết luôn....."

"Sư tôn mới nãy còn nói đau lòng ta, còn hứa sẽ không bao giờ làm ta bị thương nữa, thế mà vừa quay đầu lại đánh ta mạnh như vậy, quả nhiên, nam nhân mấy người đều là kẻ đại lừa đảo!"

"......" Du Đường nghe thấy hắn ăn vạ thì nổi da gà da cóc đầy người, bèn hung hăng xoa nắn mấy vết bầm trên mặt Ngụy Uyên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi không phải nam nhân đấy à, ngươi cũng là kẻ lừa đảo đấy thôi! Ngươi gạt ta còn ít hay sao?"

Ngụy Uyên bị đau đến nước mắt lưng tròng, rõ ràng trước kia kể cả nỗi thống khổ khi bị ma vật tra tấn cũng có thể chịu đựng nổi, thế mà hiện giờ chỉ bị Du Đường xoa bóp mặt mày, đã không nhịn nổi mà thở hổn hển tủi thân khóc lóc ăn vạ.

Hắn ôm lấy eo Du Đường, nũng nịu vùi đầu vào hõm vai y cọ qua cọ lại dụi nước mắt.

Sau đó đột nhiên nói: "Sư tôn, ta yêu ngươi."

Du Đường sửng sốt, vốn dĩ còn đang định tiếp tục ra tay trừng trị Ngụy Uyên, lại đột ngột bị những lời thổ lộ của đối phương chặn lại.

Vươn tay gãi đầu gãi tai, gò má có chút nóng lên, Du Đường hỏi: "Sao đột nhiên lại nói thế?"

"Không vì sao cả." Ngụy Uyên siết chặt thêm vòng tay rồi lặp lại: "Sư tôn, ta yêu ngươi."

"......"

"Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, yêu ngươi, yêu ngươi, yêu ngươi!! Ưm....."

Nhiệt độ trên mặt Du Đường liên tục tăng lên, đến khi đỉnh đầu gần như bốc khói thì vội vã bịt miệng Ngụy Uyên, quay đầu lườm đám tinh linh hoa cỏ đang lén lút trốn đằng sau cạnh cửa để nghe lén, nói với hắn: "Sao đột nhiên ngươi lại thế? Việc này sao có thể nói lớn tiếng như vậy, không biết e lệ sao?"

"Không biết." Ngụy Uyên trả lời đúng lý hợp tình, kéo tay Du Đường ra, hôn chụt lên cằm y: "Chỉ là do ta yêu ngươi, quá yêu ngươi, yêu ngươi nhất trên đời....."

Du Đường ngẩn ngơ nhìn Ngụy Uyên, sau đó liền cảm giác được tay của Ngụy Uyên lần mò về phía trước, giống như rắn nước bám lên cổ y, câu kéo y cúi đầu xuống.

Khi tầm mắt của cả hai tương đối, Du Đường bị con ngươi đong đầy tình tố của Ngụy Uyên khóa chặt linh hồn, ánh mắt mang theo khát vọng đến cực điểm cùng quyến luyến nồng nhiệt của hắn làm y kinh hãi.

Thiếu niên si mê nhìn y chăm chú, hơi thở nóng rực của hai người giao hòa với nhau, hắn thì thầm hỏi khẽ:

"Sư tôn, ta có thể hôn ngươi không?"

---

Editor anh quan

Về cơ bản thì thế giới thứ mười này sẽ không có ngược đâu, chỉ ngược từ thế giới thứ một đến chín thôi, từ thế giới thứ mười là bắt đầu bị thồn cơm chó ngập họng rồi đó mấy bạn, bạn nào cuồng ngược thì hãy chạy ngay đi vì hết thế giới thứ chín là hết ngược rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top