Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ mười (33)

Du Đường đối mặt với cảnh tượng này, cõi lòng chợt đau nhói lên, đôi mắt cũng đỏ hồng.

Dù cho Ngụy Uyên đã từng nhắc nhở rằng tất cả những cảnh tượng đang phát sinh trước mắt chỉ là hình chiếu của quá khứ, là một thế giới giả lập, thế nhưng giờ khắc này, y lại phảng phất như xuyên thấu qua những hình ảnh này, xuyên thấu qua cô bé đang nằm bò trên đất, nhìn thấy cảnh mẹ con Ngụy Uyên bị giày vò, bị nhấn chìm trong địa ngục dơ bẩn mà không có cách nào phản kháng , nhận hết mọi khổ sở đày đọa, sống không bằng chết.

Ngụy Uyên đứng sau giữ chặt lấy tay Du Đường, kéo y ra sau lưng, rồi nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Du Đường đương nhiên hiểu rõ ý tứ của hắn, bèn rũ mắt xuống đất, không đành lòng nhìn tiếp.

Thế nhưng ngay lúc này lại có một tên tu sĩ đeo mặt nạ khác nhìn thấy được cô bé kia, gã đột nhiên nắm lấy cổ áo cô bé, dòm lom lom vào khuôn mặt đoan trang của nàng, khóe môi cong lên nụ cười quỷ quyệt.

"Quý tộc à?" Tu sĩ nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết rằng, ở cái nơi địa ngục này, gia cảnh của ngươi là thứ rẻ rúng nhất hay sao?"

Ở nơi đây, tất cả bọn họ đều là con rối bị khống chế, chỉ có duy nhất sinh mệnh mới là thứ đáng quý trọng nhất. Ở cái nơi địa ngục trần gian này, tất cả mọi người chỉ có một con đường sa đọa để bò đi.

Gã tu sĩ cười khằng khặc rồi trào phúng: "Nhưng mà không hổ là danh gia vọng tộc nha, tiểu thư được nuông chiều từ bé thật là xinh đẹp, da dẻ cũng nõn nà."

Bàn tay của gã dò dẫm lên khuôn mặt nàng: "Như thế này đi, chỉ cần ngươi hầu hạ ta cho đến khi ta hài lòng, ta sẽ suy xét đến việc thả ngươi ra ngoài....."

"Ta....." Cô bé do dự ngập ngừng thốt lên một chữ, rồi lại nhìn những nữ nhân lớn bụng điên dại xung quanh, lại nhìn chung quanh hang động dơ bẩn tanh tưởi, chung quy chỉ đành nhắm mắt, nghẹn ngào cầu xin: "Ta đồng ý, chỉ cần ngài thả ta đi, ngài muốn gì cũng được, xin ngài....."

Chứng kiến một màn này từ đầu đến cuối, rốt cuộc thì Du Đường cũng không thể nhịn được nữa, nhanh như chớp tóm lấy bàn tay của gã tu sĩ kia rồi bóp nghiến gãy nát, khiến cho gã ta đau đến đến mức kêu gào thả thiết.

Cô bé kia ngạc nhiên ngã ngồi ra đất, ngơ ngác nhìn lên, phảng phất như không thể tin vào chính mắt mình.

"Ngươi làm cái gì đó?!" Những tu sĩ khác thấy Du Đường động thủ thì lập tức rút kiếm chỉ vào y.

"Chẳng lẽ ngươi định phản bội đại nhân sao?!"

Đám tu sĩ quát lớn: "Nếu ngươi dám phản bội vị đại nhân kia, phong hồn ấn trên cổ sẽ khiến cho ngươi ngay cả cái hang động này cũng không ra được!"

"À, hóa ra là thế sao?" Du Đường lạnh mặt trào phúng.

"Ta lại sợ quá cơ."

Vừa nói xong, Du Đường vung tay xuất kiếm, chỉ trong chớp mắt đã lấy đầu toàn bộ đám tu sĩ đeo mặt nạ có mặt ở đó. Mười mấy thi thể không đầu ngã rạp xuống như rạ, máu tươi chảy lênh láng khắp mặt đất, làm tất cả mọi người bao gồm cả Ngụy Uyên há hốc mồm chấn động vì quá kinh ngạc.

Trường kiếm lại trảm xuống, chặt đứt toàn bộ xiềng xích trên cơ thể những người bị nhốt trong hang. Du Đường lại chạy nhanh tới cửa hang, tung chân đá văng hàng rào phong ấn, phá vỡ tan tành kết giới, quay đầu hô lên với những người phía sau: "Đi"

"Đi càng xa càng tốt!"

Sau đó, Du Đường nhanh chóng kéo Ngụy Uyên chạy khỏi nơi ngập ngụa trong dơ bẩn kia.

Khi chạy trong rừng, Du Đường không hề nói lời nào, chỉ im lặng kéo Ngụy Uyên chạy xa khỏi hang động, thế nhưng những hình ảnh vừa rồi vẫn còn tồn tại trong đầu không làm sao để ném đi được, làm y không nhịn nổi siết chặt lấy tay Ngụy Uyên, hơi thở có chút dồn dập.

Ngụy Uyên nhẹ giọng nói: "Sư tôn, ngươi bị hành vi của gã tu sĩ kia đối với nữ hài nhi làm cho tức giận rồi sao?"

"Không chỉ có mỗi như thế." Du Đường cảm giác được cảm xúc của bản thân thoáng ổn định đôi chút, bèn ngừng lại đứng yên không chạy nữa.

Y giương mắt nhìn Ngụy Uyên, vươn tay xoa má hắn.

"Lúc đó ta nghĩ tới ngươi." Đôi mắt Du Đường vẫn còn đỏ hồng, nỗ lực hít thở mới nhịn được không rơi nước mắt: "Ta chỉ cần tưởng tượng đến việc ngươi cũng đã từng phải trải qua những chuyện như vậy, ta liền không nhịn nổi."

Kể lại là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.

Vừa rồi Du Đường thật sự bị đả kích rất nặng, hiện giờ y đã hoàn toàn lý giải được tại sao Ngụy Uyên ngày đó lại tức giận đến mức ra tay tận diệt cả một môn phái.

Bởi vì khi đối mặt với cảnh tượng thế kia, căn bản không có bất cứ người nào có thể giữ lại lý trí.

Ngụy Uyên nắm lấy bàn tay Du Đường đang chạm lên mặt mình, dán má vào lòng bàn tay y, nhẹ nhàng cọ cọ, khe khẽ thở than.

"Thực xin lỗi, sư tôn, làm ngươi thương tâm."

"Kỳ thật vừa rồi khi nhìn ngươi xúc động như vậy, ban đầu ta vốn rất khiếp sợ, cũng muốn ra tay ngăn cản, thế nhưng sau đó ta lại cảm thấy rất vui."

Hắn cong mắt lên, tươi cười nói: "Đặc biệt là lúc ngươi đá văng cái hàng rào kia bằng một chân, ta liền có cảm giác như ta cũng như những người kia, được ngươi cứu ra ngoài."

"Ngươi cũng không cần phải thương tâm vì quá khứ mà ta đã từng trải qua, bởi vì ta của hiện tại, đã được sư tôn cứu ra từ trong địa ngục."

Hắn ôm chặt Du Đường, vùi đầu vào vai y, nhỏ nhẹ thốt lên: "Ta của hiện tại đang rất hạnh phúc, thật sự....thật sự rất hạnh phúc."

Sống mũi Du Đường cay xè, nước mắt vốn đã nuốt ngược xuống lại không biết cố gắng mà dâng lên, trào ra khỏi khóe mắt, vội vàng vươn tay lau đi, trả lời Ngụy Uyên: "Tiểu tử thúi, ngươi căn bản không cần xin lỗi."

Hai người làm loạn một trận, đương nhiên làm cho cả Hoa Sơn hoàn toàn náo loạn, thậm chí kinh động tới cả môn chủ và đám trưởng lão của Kình Thương kiếm phái.

Du Đường và Ngụy Uyên che giấu hơi thở, tàng hình ẩn vào trong bụi cỏ, âm thầm quan sát đám người đang xách quần vội vã chạy tới chỗ hang động đã bị Du Đường phá banh chành.

Khi nhìn mấy người có tu vi cực cao chạy đến, Du Đường trợn mắt lên nhìn, bởi vì y vừa nhận ra gã cầm đầu đám tu sĩ nhân loại kia, chính là kẻ đã đứng ra ngăn cản y mang Ngụy Uyên đi sau khi tu bổ khe nứt thông giữa Ma vực và Nhân giới.

"Ta đã từng thấy kẻ kia." Du Đường lên tiếng, kể hết những gì mình biết cho Ngụy Uyên nghe.

Ngụy Uyên nghe xong thì trầm ngâm nói: "Gã cũng là kẻ lúc trước đã đem ta đến hang động cuối cùng nằm trên đỉnh Vạn Quật Sơn."

"Tiếp theo đây có lẽ chúng ta vẫn phải dùng tới thân phận Trì Ngư và Cố Uyên Nhi để thâm nhập vào Kình Thương kiếm phái, để có thể tra xét thêm manh mối về tung tích của lão Âm Thiên Đạo kia."

Hai người gật đầu thống nhất ý kiến.

Thấy trời gần sáng, Du Đường và Ngụy Uyên lại hóa thành dáng vẻ của thiếu niên, trở thành đội đầu tiên tới được cổng chính của Kình Thương kiếm phái.

"Ơ, năm nay chỉ có mỗi hai người thôi sao?" Đệ tử chờ đợi trước cổng thoạt nhìn cũng không giống với đám tu sĩ đeo mặt nạ, trên cổ cũng không có hình xăm hình thoi, gã nhìn thấy Du Đường và Ngụy Uyên đi tới cổng của môn phái, liền tiến lên hỏi tên của hai người họ, sau đó viết tên hai người vào danh sách tân đệ tử.

Vừa viết vừa lẩm bẩm: "Một nam một nữ à, phải phân chỗ ở trước mới được, một người ở Tây Uyển, một người ở Đông Uyển......"

Ngụy Uyên nghe đến đây thì nhảy dựng lên, vội nói: "Ca ca, ta và Trì Ngư ca ca từ nhỏ đã có hôn ước, hai chúng ta có thể ở chung một phòng mà!"

"Không được." Gã đệ tử cực kỳ thiết diện vô tư, công chính liêm minh tuyên bố dõng dạc: "Môn phái có quy củ của môn phái, nam nữ thụ thụ bất thân, tuyệt đối không thể ở chung phòng, dù cho hai ngươi có hôn ước cũng không thể phá lệ."

"Phì, ha ha." Du Đường thấy Ngụy Uyên trộm gà không thành còn mất nắm gạo, bèn nhịn không được bật cười thành tiếng. Khiến cho hắn tức đến đỏ mặt, vùng vằng đến tận sau khi vào cửa cũng vẫn còn giận dỗi không thèm nói chuyện với y.

Nhưng chờ đến khi đêm khuya tĩnh lặng, Du Đường đi ra ngoài bê chậu nước quay về, đã nhìn thấy "Tiểu cô nương" hồng y xinh đẹp đang hiên ngang chống đầu nằm nghiêng trên giường, nháy mắt với y một cái rồi lả lơi nói:

"Trì Ngư ca ca, ngươi không trốn được ta đâu nha~"

---

editor :Anh quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top