Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ mười (34)

Du Đường đã quen với tác phong hành sự của hắn, đương nhiên không hề kinh ngạc chút nào.

Y bê chậu nước đặt xuống đất, ngồi bên mép giường, rũ mắt nhìn Ngụy Uyên: "Ta cũng không định trốn ngươi, ta chỉ ước gì mỗi ngày ngươi đều dính lấy ta."

Ngụy Uyên được vuốt lông bèn mỹ mãn ngồi dậy, ôm eo Du Đường từ sau lưng, bắt đầu nói vào việc chính: "Ta mới điều tra ra được, ở trung tâm của Kình Thương kiếm phái có một nơi chỉ có môn chủ và các trưởng lão đức cao vọng trọng mới có thể bước vào, nơi đó tên là Mộ Thiên Điện. Nếu như có đệ tử tầm thường nào bước vào trong đó thì sẽ bị xử tội chết. Ta nghĩ bên trong đó có lẽ ẩn chứa manh mối về Âm Thiên Đạo."

"Ừ." Du Đường chuyển hướng tầm mắt về hướng chậu nước trong ban nãy đang đặt trên mặt nước, vươn một ngón tay ra, ngưng tụ chân khí thành một giọt nước kim sắc.

Nhỏ giọt từ đầu ngón tay xuống, tách một tiếng, rơi vào trong chậu nước.

Ngụy Uyên nhìn theo hướng giọt nước rơi vào trong chậu, chỉ trong một thoáng, nước trong chậu cơ hồ đổi màu thành màu đen đặc của hắc khí cuộn lên cuộn xuống.

Tựa hồ như dòng hắc khí kia sợ hãi giọt nước tỏa kim quang chứa thần lực, không ngừng nép về phía thành chậu nước để trốn tránh.

"Đây là nước mà người nơi đây dùng để ăn uống và sinh hoạt." Du Đường nói: "Nghe nói nguồn nước ở Dược Hoa sơn dùng để cung cấp cho toàn bộ người ở Kình Thương kiếm phái, hơn nữa, nước ở đầu nguồn sẽ còn chảy vào mạch nước ở các thành trấn, thôn trang ở dưới ngọn núi."

"Thời gian dài sử dụng nước nhiễm ma khí để uống và sinh hoạt, trong cơ thể sẽ tích góp số lượng ma khí khổng lồ, hậu quả quả thực không dám tưởng tượng."

"Nếu các vị thần minh tọa trấn trong Thông Thiên Thần Điện và Thông Thiên Thần Tháp cũng đang lén lút âm thầm gieo rắc ma khí vào thần giới, như vậy thì có thể nhìn ra được âm mưu phía sau những hành động của Âm Thiên Đạo cũng không phải hoàn toàn để chia rẽ ta và ngươi, mà là có ý đồ vô tri vô giác khống chế toàn bộ Nhân giới và Thần giới trong lòng bàn tay."

Ngụy Uyên kinh ngạc: "Nhưng lão vốn là Thiên Đạo, vốn là sự tồn tại chí cao vô thượng, lão hao tâm tổn trí làm những chuyện này để làm gì?"

"Thần minh yêu cầu sự cung phụng, Thiên Đạo cũng vậy, từ khi khai thiên lập địa Âm Dương Thiên Đạo đã đứng ở hai vị trí đối lập nhau, Dương Thiên Đạo tức là chính, là đạo trời quang minh lỗi lạc, tín đồ đương nhiên nhiều không kể xiết. Thế nhưng Âm Thiên Đạo vốn đại diện cho mặt trái âm u đen tối của nhân tâm, ánh sáng của Dương Thiên Đạo quá rực rỡ khiến lão ta xưa nay vẫn luôn bị Dương Thiên Đạo đè đầu cưỡi cổ, đương nhiên lão ta không phục, cho nên lão mới trăm phương ngàn kế đi chiêu mộ tín đồ, càng nhiều tín đồ thuận theo lão đi tác loạn thì mới làm cho thế gian ngập tràn chướng khí mù mịt, do đó lão mới được cung cấp càng nhiều sức mạnh."

"Thế gian không có hắc ám thì lão sẽ chế tạo hắc ám, chế tạo nỗi sợ hãi, từ đó đạt được mục đích cuối cùng."

"Ngươi và ta chẳng qua chỉ là vật hi sinh mà lão đưa ra để che mắt Dương Thiên Đạo mà thôi." Du Đường nói: "Hơn nữa......"

Nói đến đây, Du Đường đột nhiên nhớ tới mười vạn năm trước, thời điểm y cứu Ngụy Uyên, đã nghe được lời những tu sĩ đeo mặt nạ kia nói với nhau.

——Hắn chính là tế phẩm cuối cùng, lúc hắn bị ma khí hoàn toàn cắn nuốt cũng là lúc đại nhân sẽ trọng lâm thế gian.

Thế nhưng sau đó, Du Đường lại dẫn toàn bộ ma khí trên người Ngụy Uyên sang cơ thể mình, lại gọi lôi kiếp tới giúp hắn rửa sạch tội nghiệt, cho nên mới.....

Y vội vàng hỏi Ngụy Uyên: "Ngươi nói ngươi đã từng gặp mặt Âm Thiên Đạo, ngươi đã từng chạm vào thân thể lão chưa? Ngươi xác định đó thật sự là Âm Thiên Đạo sao?"

Ngụy Uyên vốn đang suy nghĩ phân tích về những lời Du Đường vừa nói, nghe thấy câu hỏi này thì cũng ngẩn ra một chút, sau đó chau mày nói: "Cả người lão đều mặc y phục màu đen, ta cũng đã từng thấy qua mặt của lão, đúng là dáng vẻ ở trong rừng ban nãy. Ta tấn công lão nhưng chỉ chém vào hư ảnh thôi, chạm vào là hư ảnh của lão đã tiêu tán rồi."

"Chẳng trách lão lại muốn giết ta." Du Đường đã đoán được tám chín phần mười đầu đuôi câu chuyện, trầm giọng nói: "Bởi vì ta đã phá hỏng kế hoạch của lão."

"Hơn nữa ngươi......" Du Đường nhìn Ngụy Uyên ở ngay trước mắt, trái tim chợt nhói đau.

"Đi, hai chúng ta đi một chuyến tới Mộ Thiên Điện." Y không tiếp tục giải thích mà trực tiếp kéo Ngụy Uyên tới Mộ Thiên Điện.

Hai người đứng ở ngoài đại điện lộng lẫy nguy nga, bị đệ tử canh giữ ở cửa ngăn lại: "Hai người các ngươi ban đêm không ngủ mà tới nơi đây làm cái gì?"

Du Đường niết quyết khôi phục dáng vẻ thật sự, tay cầm Xích Dương Kiếm, không thèm tốn miệng lưỡi giải thích với đám người nọ, trực tiếp chém bay cửa lớn của Mộ Thiên Điện, trong tiếng kinh hô của đám đệ tử, mang Ngụy Uyên tiến vào bên trong.

Khi bước một bước qua ngạch cửa, liền nhìn thấy trận đồ phức tạp đỏ như máu được vẽ trên mặt đất, vách tường còn treo bức họa chân dung của Âm Thiên Đạo.

"Uyên Nhi, việc kế tiếp chúng ta phải làm, sẽ rất nguy hiểm." Du Đường kéo Ngụy Uyên qua, kề sát tai hắn, thì thầm: "Ta cần ngươi làm thế này....."

Ngụy Uyên chăm chú lắng nghe kế hoạch của Du Đường, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng, hắn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, khẽ run rẩy nói: "Sư tôn, ngươi thật sự muốn làm như vậy sao?"

Hắn siết tay Du Đường: "Ta sợ, ta sợ ngươi sẽ bị thương."

"Tin tưởng ta." Du Đường cười nói: "Cũng tin tưởng chính mình."

"Cùng lắm thì chết."

"Ngươi đã quên lời ước hẹn của chúng ta sao?"

"Tuy không thể cùng sinh, nhưng nguyện tùy quân cộng tử."

"Đây là chúng ta vì chính mình mà đấu tranh, dù là thành hay bại cũng đều đáng giá."

Nói xong, Du Đường nâng bàn tay Ngụy Uyên lên, trịnh trọng thành kính đặt nụ hôn lên chiếc nhẫn cỏ trên ngón tay hắn.

"Đừng quên những gì ta đã từng nói."

"Chờ mọi việc qua đi, chọn lấy một ngày đẹp, hai ta sẽ thành hôn."

Ngụy Uyên hơi mở to mắt, trong chốc lát đã phiếm hồng, hắn trả lời Du Đường.

"Được, ta đã biết."

Vươn ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn, Ngụy Uyên thầm nhủ trong lòng.

Dù cho bất kể việc gì phát sinh, hắn tuyệt đối không thể thương tổn đến sư tôn!

Nghe thấy tiếng xé gió bên ngoài, trong lòng Du Đường đã hiểu rõ, y nhanh chóng vạch vạt áo của Ngụy Uyên ra, điểm huyệt ở mấy đại huyệt trên linh đài, cổ, trái tim, bụng dưới.

Sau đó chấn một chưởng vào trận pháp phong ấn ma khí sau lưng hắn.

Ầm ——

Chỉ trong thoáng chốc, số lượng ma khí khổng lồ lấy Ngụy Uyên làm trung tâm dao động cuồn cuộn trào ra ngoài!

Làm cả đại điện rung chấn vang dội.

Ngay sau đó, phong ấn sau lưng Ngụy Uyên hoàn toàn tiêu tán, ma văn không ngừng bò lan ra khắp thân thể hắn, mà cùng lúc đó, giữa ấn đường của Ngụy Uyên hiện ra một hoa văn hình thoi màu đen.

"Kết ấn." Du Đường cắt ngang qua cổ tay Ngụy Uyên.

Ngụy Uyên nỗ lực hết sức ổn định tâm trí, nhớ đến thủ pháp kết ấn mà đám tu sĩ đeo mặt nạ từng sử dụng trong rừng, nhanh chóng kết ấn.

Khi mà máu đã loang đỏ cả trận pháp trên mặt đất, cũng là lúc có người xâm nhập vào đại điện, đó đúng là môn chủ và các trưởng lão của Kình Thương kiếm phái.

Bọn họ nhìn tướng mạo của Ngụy Uyên và Du Đường, bàng hoàng thốt lên.

"Vì sao hai ngươi lại xuất hiện ở đây?!"

Du Đường giơ kiếm chắn trước mặt mọi người, tầm mắt lại chuyên chú vào hư ảnh đang dần hình thành ở giữa trận pháp.

Quả nhiên, có phần khác với hư ảnh xuất hiện trong rừng cây, lần này xuất hiện, hư ảnh ngưng thật hơn trước kia rất nhiều.

Hơn nữa, còn hạ chân đáp xuống đất, khoan thai bước tới trước mặt Du Đường.

"Quả nhiên ngươi vẫn phát hiện ra kế hoạch của ta." Âm Thiên Đạo cất giọng khàn khàn khó nghe, kết hợp với gương mặt diễm lệ đôi ba phần giống với Ngụy Uyên kia quả thực không hề hợp nhau chút nào, độ ấm trong nhà từ khi lão ta xuất hiện đã hoàn toàn biến mất, bầu không khí trở nên lạnh lẽo âm u, không gian xung quanh cũng bắt đầu có dấu hiệu vặn vẹo nứt vỡ.

Lão ta nói với Du Đường: "Sớm biết ngươi phiền phức thế này thì ta đã giết ngươi ngay thời điểm ngươi sinh ra rồi."

"Như vậy thì về sau cũng sẽ không sinh ra lắm chuyện phiền toái....."

"Nhưng ngươi không giết được ta." Du Đường nói: "Ngươi chỉ có thể mượn tay người khác để làm việc, còn phải tránh né tầm mắt của Dương Thiên Đạo để ông ta không sinh nghi."

"Mục đích ban đầu của ngươi là tạo ra một khối thân thể của riêng ngươi, làm vật chứa của linh hồn ngươi, sau đó lung lạc tín đồ, đi đối phó với Dương Thiên Đạo, mà sự xuất hiện của ta, đã trở thành một biến số trong kế hoạch vốn được ngươi cho là hoàn mỹ."

"Ngươi lừa gạt được Dương Thiên Đạo, lừa gạt được Ngụy Uyên, nhưng ngươi không lừa được ta." Du Đường nói: "Kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quang thì tỉnh, ta lâm vào thế cục của ngươi một lần thì sẽ không có chuyện rơi vào thế cục của ngươi lần thứ hai."

"Ngươi giấu phân thân linh hồn của ngươi trong cơ thể Ngụy Uyên ở thế giới cuối cùng này, chính là muốn chờ đến khi Ngụy Uyên cam tâm tình nguyện hồn phi phách tán để ta sống lại thì sẽ thừa cơ cướp đi thân thể của hắn, hoàn thành tâm nguyện có được thân thể thực sự, áp đảo vạn vật trên thế gian."

Trong mắt Âm Thiên Đạo toàn là khói mù, lão âm trầm cười khàn: "Du Đường, nhất thời ta cũng không biết nên khen ngươi thông minh hay chê ngươi ngu xuẩn."

Lão đạp không một bước, chớp mắt đã tiến đến bên người Ngụy Uyên, rồi sau đó trực tiếp hóa thành sương đen chui thẳng vào hoa văn hình thoi giữa trán của Ngụy Uyên.

Ngay sau đó, ma khí cuồn cuộn phiêu dật xung quanh Ngụy Uyên chỉ trong khoảnh khắc đã trở lại thân thể của hắn, đồ án hình thoi trên trán hoàn toàn ngưng tụ thành thật.

Mà đến khi Ngụy Uyên mở mắt lần nữa, nét mặt đã hoàn toàn thay đổi, biến thành một người khác.

Nụ cười treo trên môi âm u đầy quỷ dị.

"Nếu ngươi đã đoán được ta muốn làm gì, hiện giờ lại hành động như vậy, còn không phải là vội vàng đi chịu chết hay sao?'

Lão giang đôi tay ra, hít sâu một hơi, thở dài rồi thích ý cười rúc rích.

Cùng lúc đó, trong mắt của môn chủ và các trưởng lão của Kình Thương kiếm phái đồng thời lóe lên cuồng nhiệt đến điên dại, chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn khôi phục ký ức của tiền kiếp, đồng thời quỳ rạp trên mặt đất, đồng thanh hô vang: "Cung nghênh Âm Thiên Đạo đại nhân!"

Âm Thiên Đạo chỉ hờ hững liếc mắt nhìn bọn họ một cái, phất nhẹ tay áo, trong phút chốc, thân thể của những kẻ trên mặt đất đồng thời nổ tung như pháo hoa, máu me thịt vụn bắn tung tóe khắp đại điện, thậm chí nhuộm đỏ cả diện mạo Ngụy Uyên.

Lão ta vươn tay lau đi máu tươi vương trên mặt, hít sâu mùi máu cay nồng tràn ngập khắp đại điện nguy nga, bật cười to thành tiếng.

Linh hồn của những kẻ vừa nổ tung bị lão nắm trong lòng bàn tay đang giãy giụa định trốn thoát, thế nhưng lại bị thân thể của Âm Thiên Đạo cắn nuốt, khiến cho hơi thở của lão càng lúc càng cường thịnh.

"Vẫn chưa đủ." Âm Thiên Đạo vừa lẩm nhẩm vừa niết quyết, trong mắt lập lòe hưng phấn và tham muốn không thèm che dấu.

Sau đó, chỉ còn nghe được tiếng vang chấn động ầm ầm ầm rung chuyển cả bầu không gian ——

Tòa Mộ Thiên Điện nguy nga lộng lẫy chấn động dữ dội, đỉnh chóp của đại điện ầm ầm vỡ ra một lỗ hổng lớn, ngoài điện phượng vân biến sắc, vô số chùm tia sáng giáng xuống từ bầu trời, bắn thẳng vào bên trong đại điện.

Du Đường ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện nơi phát ra chùm sáng liên tiếp chiếu xuống chính là Thông Thiên Thần Tháp ở Thần giới!

Mà Âm Thiên Đạo lại được chùm tia sáng kia nâng lên giữa không trung.

Lão vung tay kết ấn, miệng lẩm nhẩm niệm chú, tiếp theo, chỉ trong nháy mắt, ở cả Thần giới và Nhân giới, những linh hồn tu sĩ đeo mặt nạ mà Du Đường và Ngụy Uyên đã từng đẩy vào tử địa, đều bay tới bên người của Âm Thiên Đạo, trong khoảnh khắc liền bị lão cắn nuốt không sót một mảnh vụn.

Cả quá trình diễn ra chỉ trong vòng chưa đầy nửa khắc.

Số lượng linh hồn bị hiến tế khổng lồ đến mức khiến cho người chứng kiến phải ngỡ ngàng.

Hết thảy mọi việc đều nằm trong dự đoán của Du Đường, thế giới cuối cùng này vốn là thế giới Ngụy Uyên dùng chính năng lượng đến từ sức mạnh của mảnh linh hồn của hắn biến hóa thành Thần giới giả lập, linh hồn sống trong thế giới này cũng là những linh hồn được luân hồi đến từ kiếp trước, tuy đã vất vả tạo dựng như thế nhưng lại bị Âm Thiên Đạo chui vào phá hoại, trở thành nguồn cung cấp sức mạnh tiếp viện cho lão.

Bởi vì Nhân giới không còn cách nào chứa đựng nổi sức mạnh của Âm Thiên Đạo, cho nên cuối cùng lão trực tiếp thông qua cột sáng kia quay trở về Thần giới.

Du Đường cũng theo sát ngay sau đó.

Lúc này, Thần giới đã lâm vào đại loạn, Thần minh thủ trong Thông Thiên Thần Tháp vô cớ chết bất đắc kỷ tử, lại không truy được nguyên do, khiến cho toàn bộ Thần minh trên Thần giới đều bàng hoàng hoảng sợ không thôi.

Âm Thiên Đạo hiên ngang bước vào Thông Thiên Thần Điện, chễm chệ ngồi trên vương tọa đặt ở nơi cao nhất trong đại điện, cười nhạo trào phúng: "Dương Thiên Đạo, rốt cuộc thì ngươi vẫn phải thua dưới tay ta. Tiếp theo chỉ cần giết thằng nhóc con Du Đường kia thì ta sẽ biến thành tín ngưỡng duy nhất trên thế gian của chúng sinh vạn vật."

"Chính là gì? Thiện lại là gì? Đều là vọng ngôn! Thế gian này vốn dĩ dơ bẩn bất kham, ác niệm tung hoành, ta mới là sự tồn tại mà chúng sinh phải kính ngưỡng!"

Mà lúc này Du Đường đã đuổi tới cửa đại điện, nhìn thấy trong hư không dần hiện lên bóng dáng của một người, người nọ mặc trường bào trắng muốt, tướng mạo có vài phần tương tự với y.

Ông ta chỉ nhàn nhạt nhìn Âm Thiên Đạo đang khoái trá ngồi trên vương tọa, trong mắt hiện lên vài phần thương hại.

"Ngươi thật sự cho rằng ta vẫn luôn không biết gì sao?"

Ánh mắt ông ta quét qua vệt máu loang lổ khắp người Âm Thiên Đạo, khe khẽ thở dài, lắc đầu nói: "Hồ đồ."

Nói xong lời này, trong vòng chưa đến một hơi thở, ông ta đã xuất hiện trước mặt Du Đường, nắm lấy bàn tay y, thật lâu sau mới buông ra.

"Du Đường, Thiên Đạo từ thuở khai thiên lập địa đã phân âm dương, dù cho luân hồi bao nhiêu lần cũng không thể tránh được thế cục đối lập."

"Thế nhưng, ta hy vọng lần này, con và hài tử kia có thể đánh vỡ được kết cục."

"Làm ơn."

Vừa dứt lời, Dương Thiên Đạo liền hoàn toàn tiêu tán.

Mà cùng lúc đó, chín nhánh hoa văn kim sắc trên mu bàn tay Du Đường cũng biến thành mười nhánh.

Rõ ràng vẫn chưa hoàn thành đi hết mười thế giới, y lại có được toàn bộ sức mạnh, thậm chí còn mạnh hơn trước kia gấp mấy lần!

"Du Đường, ngươi vẫn chưa hiểu ra sao? Vô tình đạo muốn chân chính đại thành, giai đoạn cuối cùng chính là có tình rồi hoàn toàn mất đi. Trải qua thập thế tình kiếp mới có thể đúc nên thân thể Thiên Đạo, ngưng thần cách, hưởng truyền thừa." Âm Thiên Đạo ngồi trên vương tọa chứng kiến một màn này, nhếch môi cười nhạo: "Chà, tên Dương Thiên Đạo này hóa ra cũng chẳng khác gì ta. Vì để ngươi đủ tư cách trở thành Thiên Đạo đời kế tiếp, tên kia cũng đã lợi dụng ngươi và Ngụy Uyên, lừa các ngươi xoay vòng vòng mà thôi. Thế mà ngươi lại chỉ hận mình ta, không cảm thấy có phần không công bằng với ta hay sao?"

"......" Du Đường lẳng lặng tiêu hóa toàn bộ ký ức và sức mạnh mà Dương Thiên Đạo truyền thừa, chỉ trong nháy mắt hai người tiếp xúc kia.

Thật lâu sau, mới nói: "Ông ấy đã chết."

Tiếng cười của Âm Thiên Đạo đột nhiên im bặt đi.

Du Đường trầm giọng nói: "Năm đó, ông ấy hạ phàm lịch kiếp, kết đôi cùng mẫu thân, thời điểm sinh hạ ta, ông ấy đã biết trước thời gian của ông không còn nhiều. Cho nên mới muốn biến ta trở thành người kế vị mà ông hài lòng. Ông ấy biết ngươi sẽ ra tay ngăn trở, cho nên đã chậm rãi an bài bố cục hoàn hảo, mỗi một bước đi, mỗi một biến số, ông ấy đều đã tính sẵn. Hiện giờ, Dương Thiên Đạo tín nhiệm ta và Ngụy Uyên có thể ứng phó tốt thế cục kế tiếp, nên đã truyền thừa lại toàn bộ sức mạnh cho ta, nói rằng ông ta muốn đánh cuộc với ta một phen."

"Đánh cuộc gì?"

"Đánh cuộc rằng ta và Ngụy Uyên có thể đưa ngươi đến gặp ông ấy."

"Vớ vẩn!" Âm Thiên Đạo quát lên một tiếng, vách tường của Thông Thiên Thần Điện thoáng chốc đã rạn nứt, suýt nữa không chịu đựng nổi sức nặng của khung đỉnh.

"Ngụy Uyên đã chết từ khi ta chiếm cứ thân thể của hắn rồi!" Lão ta đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Du Đường, nói: "Còn ngươi! Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách gì để đấu với ta?!"

"Chẳng qua chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa!" Khi Âm Thiên Đạo vừa cất lời, ma khí che lấp trời đất cũng cuồn cuộn tấn công về phía Du Đường.

Hiển nhiên là muốn đẩy y vào chỗ chết!

Du Đường nâng Xích Dương Thần Kiếm lên ngăn cản.

Nhất kiếm ẩn chứa pháp tắc đại đạo chém xuống, trực tiếp chặt đứt luồng ma khí đen ngòm, chặt đứt cột đá khổng lồ trong đại điện, theo tiếng đá vỡ vụn sụp xuống, bụi mù tung bay tràn ngập khắp nơi, hai người bay ra từ khói bụi đổ vỡ, đạp không mà đứng.

"Chủ nhân!"

"Du Thần Quân!"

Hai âm thanh quen thuộc vang lên từ phía sau.

Tiểu Kim và Bạch Phong cũng vừa chạy đến, lúc này đang lo lắng nhìn Du Đường và Âm Thiên Đạo.

Tiểu Kim nôn nóng dò hỏi: "Chủ nhân, đó là Ngụy Uyên sao? Vì sao hắn lại đối xử với ngài như vậy?"

Du Đường lắc đầu: "Đó không phải Ngụy Uyên, lão chính là Âm Thiên Đạo."

Khi nói chuyện, Du Đường rũ mắt nhìn xuống đám thần tiên vừa mới tụ tập tới.

Trong số đó còn có Từ La Phong.

"Du Thần Quân, kỳ thật ngày đó ta cũng đã nhớ lại tất cả." Từ La Phong nói: "Tuy rằng ta đã từng thấy chết không cứu, thế nhưng lúc này đây, ta muốn giúp ngươi."

Nói xong, gã cũng không đợi nghe câu trả lời của Du Đường, chỉ quay sang thông báo với những thần minh đang tụ tập xung quanh: "Các ngươi hãy tới Vạn Hợp Sơn, Thanh Tùng Phong, Phong Đều Sơn, Tu Kinh Sơn, Phổ Dương Phong, bên trong có rất nhiều thiếu niên đang phải chịu ma vật tra tấn khổ sở, những nơi đây đều là nơi mà đám tín đồ của Âm Thiên Đạo trú ngụ trong Thông Thiên Thần Tháp và Thông Thiên Thần Điện tạo nên! Bọn chúng tạo nên những nơi này, tra tấn số lượng hài tử khổng lồ, một phần vì để tăng cấp tu vi, cũng là để dâng lên tế phẩm cung phụng cho Âm Thiên Đạo!

"Ta biết các ngươi hẳn là cũng giống ta, đều đã nhớ tới quá khứ trong tiền kiếp, nhớ lại những sai lầm mà chúng ta đã phạm phải, khi đó chúng ta bàng quang đứng nhìn Ngụy Uyên và Du Thần Quân lâm vào tuyệt cảnh, thấy chết không cứu, sau đó Ngụy Uyên kéo chúng ta nhập vào luân hồi, tiến hành rèn luyện thần cách, chứ không hề đuổi tận giết tuyệt mà tiêu diệt thần hồn của chúng ta, thế cục hiện giờ do hắn bày bố cũng là để chúng ta có thể quy vị Thần giới."

"Hiện giờ, Âm Thiên Đạo đã chiếm lấy thân thể của Ngụy Uyên, thậm chí còn muốn dồn Du Thần Quân vào chỗ chết, chúng ta làm sao có thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn?!"

Một phen thuyết giảng thao thao bất tuyệt, hoàn toàn thức tỉnh những thần minh chung quanh.

Tiểu Kim và Bạch Phong ngự không bay lên giữa không trung, đứng bên cạnh Du Đường, Từ La Phong cũng bay lên, đứng ở một bên khác của y.

Những vị thần minh khác chứng kiến cảnh tượng này, chỉ suy tư trong thoáng chốc, sau đó cũng ngự không bay lên giữa không trung, đứng phía sau lưng Du Đường.

Một người, hai người, ba người, bốn người.....

Càng lúc càng có nhiều vị thần đứng lên, bay ra phía sau lưng Du Đường, thẳng đến khi phạm vi mấy dặm phía sau lưng Du Đường là vô số thần minh đứng thẳng hàng, phảng phất như đội quân thần binh thần tướng hùng dũng, hàng ngàn hàng vạn thần minh hội tụ bên nhau, khí thế ngút trời, khiến cho không gian của tiểu thế giới không chịu nổi bắt đầu vặn vẹo, xuất hiện vết rạn nứt.

Mà Du Đường chống kiếm đứng trước đội quân thần binh, uy nghiêm lạnh lẽo nhìn Âm Thiên Đạo đơn độc đứng đối diện, tứ cố vô thân, truyền thần niệm vào từng câu nói.

"Ngươi, bình sinh chán ghét cái thiện, cho rằng một kẻ ác niệm quấn thân như ngươi có thể trở thành tín ngưỡng của chúng sinh vạn vật."

"Nhưng hôm nay, ngươi hãy nhìn đi, phía sau lưng ngươi thậm chí còn không có lấy một người nào, làm sao dám mở mồm tuyên bố đòi làm tín ngưỡng của chúng sinh?"

Thấy Âm Thiên Đạo im lặng không đáp, Du Đường ngược lại nhẹ nhàng cười rộ lên, hỏi.

"Uyên Nhi, tỉnh chưa?"

Thân thể của Âm Thiên Đạo đột ngột cứng đờ.

Du Đường nhìn thấy phản ứng của lão thì nhẹ cong môi, cao giọng tàn nhẫn nói.

"Nếu tỉnh rồi thì hai chúng ta hãy cùng nhau, giết lão!"

-----

editor: Anh Quan

Thụ nhà này bá quá mấy bạn ơi!!!

Mấy bạn hiểu lý do tại sao mà Công mặc dù từ khi sinh ra đã rơi vào hoàn cảnh vô cùng khổ sở, bị dẫm đạp dưới chân, ẻm cũng có nhan sắc vô cùng diễm lệ, thế nhưng lại chưa từng bị r*pe chưa, bởi vì thằng chả Âm Thiên Đạo muốn chiếm xác ẻm đó, nên là chả sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra, chứ không phải thằng chả đàng hoàng ngon lành gì đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top