Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ ba (03)

Nghe Tiểu Kim nói xong, Du Đường bỗng thấy bất an, nhưng đồng thời, cũng lạc quan cho rằng bản thân có thể chữa khỏi cho Thẩm Dục, hẳn là cũng có thể chữa được cho Trình Lạc, chẳng qua việc này yêu cầu thời gian lâu dài.

Còn chưa đầy hai mươi phút, Trình Lạc đã bê cháo dinh dưỡng và ống tiêm dịch dinh dưỡng quay lại.

Hắn chờ Du Đường ăn xong rồi lại nhanh nhẹn tiêm dịch dinh dưỡng cho y, sau đó thì nằm nghiêng người bên cạnh Du Đường, tay chống đầu, hỏi: "Đường Đường, đã hai trăm năm rồi, những người mà anh biết ngày xưa đều đã qua đời. Bên ngoài cũng đã thay đổi rất nhiều, cảnh tượng hay con người cũng đã không còn như xưa, tỉnh dậy ở một thế giới hoàn toàn xa lạ như vậy, anh có cảm thấy sợ hãi và cô độc không?"

Du Đường nhìn hắn, lắc lắc đầu: "Không đâu."

"Bãi bể nương dâu, vật đổi sao dời, sinh lão bệnh tử, không có gì là mãi mãi, anh có thể tỉnh lại, có thể được gặp lại em lần nữa, đã là điều khiến anh cảm thấy vui sướng nhất. Tuy rằng thế giới bên ngoài đã hoàn toàn đổi thay, nhưng chỉ cần có em cạnh bên, chỉ cần em đưa anh đi làm quen với thế giới này thêm một lần nữa, anh sẽ không cảm thấy cô độc và sợ hãi."

Trình Lạc lẳng lặng nhìn y.

Thật lâu sau, bàn tay đang chống đầu buông xuống, hắn ngồi dậy, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp lên mép giường. Tiếng gõ cách cách vang lên khe khẽ, có tiết tấu, có nhịp điệu.

Không hiểu vì sao Du Đường đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, mí mắt trên dưới đánh nhau liên tục.

Y mơ hồ nhìn thấy Trình Lạc móc từ trong túi áo ra một cặp kính vuông gọng vàng đeo lên trên mắt.

"Nếu anh vui sướng vì được gặp lại em như vậy, thì vĩnh viễn ở lại cạnh bên em đi."

Trình Lạc hơi hơi cúi người, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang mơ màng sắp ngủ.

Tiếp tục nói.

"Cơ thể của anh không khỏe mạnh, thế giới bên ngoài quá hỗn loạn, có rất nhiều kẻ xấu xa. Nếu như chúng biết anh đã sống lại thì rất nguy hiểm, thậm chí có khả năng chúng sẽ ra tay cướp anh khỏi em."

"Đường Đường, cơ thể này của anh là do em tỉ mỉ khâu lại từng chút một."

"Nếu như không nhờ có em, anh căn bản không thể sống lại. Thế mà Trình Lạc lại muốn đuổi em đi, ôm trọn công lao lên người định một mình hưởng hết!"

Nghe đến đó, Du Đường đã đoán được người trước mắt đã không còn là Trình Lạc, mà đã đổi thành nhân cách còn lại, tên là Lạc.

Gương mặt bị đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào, di chuyển xuống dưới cần cổ.

Quần áo bị dao phẫu thuật trên tay Trình Lạc chậm rãi cắt xẻ.

Hai trăm năm ròng rã nằm trong khoang trữ đông khiến cho làn da Du Đường chuyển sang màu trắng tái nhợt, chạm vào có độ ấm nhàn nhạt, lồng ngực mỏng manh hơi phập phồng chứng tỏ sự suy yếu của cơ thể, phảng phất như ngay giây tiếp theo, trái tim trong lồng ngực kia sẽ ngừng đập.

"Anh là của em." Lạc thu hồi con dao phẫu thuật, vươn tay nâng gọng kính lên, cặp mắt đằng sau thấu kính của hắn đong đầy si mê và tham lam: "Anh là do em sáng tạo. Cũng là do em đánh thức."

"Trình Lạc là kẻ nhu nhược, hắn không dám đối diện với nội tâm của chính mình."

Lạc cởi giày, nằm xuống bên cạnh Du Đường, duỗi một bàn tay sờ soạng bên dưới tấm chăn mỏng manh.

Xúc cảm lạnh lẽo truyền đến từ bàn tay hắn khiến cho tim Du Đường đập nhanh hơn, thậm chí còn hơi rùng mình.

"Thật ra từ lâu hắn đã không muốn đi làm ba cái việc từ thiện kia." Lạc kề sát tai Du Đường nói chuyện, giọng hắn khàn khàn: "Hắn thậm chí còn nảy sinh ý tưởng bắt người sống về làm thí nghiệm, hắn sợ hãi bản thân, hắn cố hết sức kìm chế dục vọng, kết quả của việc đó là em ra đời."

"Trình Lạc muốn làm người tốt, thế là hắn đẩy em ra ngoài chiến trường, hắn thể hiện một mặt khát máu thông qua em, phát huy trong chiến tranh vô cùng nhuần nhuyễn. Em thật muốn đưa anh tới tham quan căn cứ nghiên cứu thi thể kia, nơi đó có rất nhiều kiệt tác của em. Em làm hết thảy những thứ đó là để hồi sinh anh, vì muốn anh trở lại bên cạnh em."

"Bây giờ anh tỉnh lại rồi, hắn lại muốn tiêu diệt em." Lạc rúc sát vào người Du Đường, cố cảm nhận độ ấm trên cơ thể y, giọng hắn lành lạnh: "Đúng là mơ hão."

"Em sẽ không biến mất. Em còn yêu anh hơn cả hắn, em mới thực sự là Trình Lạc." Hắn nói: "Từ trước đến nay em chưa từng là người tốt, em không làm chuyện xấu là bởi vì có anh ở bên, em muốn anh vĩnh viễn chỉ nhìn em, chỉ được phép nhìn một mình em. Em sẽ xây dựng một tòa lâu đài, giấu anh vào trong đó, dù sao bên ngoài cũng không còn ai quen biết anh, hơn nữa kẻ xấu cũng rất nhiều, anh hãy ở bên em, ngoan ngoãn ở lại trong lâu đài, đừng đi đâu hết, được không?"

【 Ôi mẹ ơi!!! 】 Tiểu Kim hô to: 【 Lời thoại kinh điển của bệnh kiều hắc hóa đây mà!!!】

【 chẳng lẽ màn phòng tối play mà em chờ mong bấy lâu rốt cuộc cũng tới rồi sao!! 】

Du Đường thầm trợn trắng mắt trong lòng: Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tình huống hiện giờ rất nghiêm trọng hay sao!

Tiểu Kim lập tức nói:

【 chủ nhân ngài phải đổi góc độ để nhìn nhận sự việc mới được. Ngài xem đấy, dù sao thì cơ thể của ngài bây giờ cũng không ổn, tự đi còn không nổi. Dù hắn thả ngài đi ra ngoài thì ngài có thể làm được gì cơ chứ?? Còn không bằng nằm ăn vạ ra đó, ăn no ngủ kỹ hồi phục sức khỏe, lại có thể tranh thủ trấn an cảm xúc bất ổn của Trình Lạc, một công đôi việc, chuyện này không phải chuyện tốt thì là gì?】

Du Đường suy tư hai giây, chợt nghĩ thông suốt: Ừ nhỉ, đúng thế, Tiểu Kim, ngươi thật thông minh.

Tiểu Kim bốc một vốc bim bim khoai tây cho vào mồm, nhai nhồm nhoàm, còn không quên cười trộm: Hí hí, thành công rồi!

Sau khi được Tiểu Kim mở mang đầu óc, trong lòng Du Đường cũng nhẹ nhàng đi không ít.

Y nâng cao tinh thần, nghiêng nghiêng đầu, để cánh môi vừa vặn chạm vào má Trình Lạc, khẽ nói: "Được, anh không đi đâu hết, chỉ ở bên em thôi."

Nói xong thì lập tức rơi vào giấc ngủ say.

Để mình Lạc ngẩn ngơ nằm trên giường, một lát sau hắn chậm chạp ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn Du Đường.

Tại sao anh ấy không tức giận?

Tại sao không sợ mình?

Mình cũng là một phần của Trình Lạc, nhưng mình lại làm nhiều việc nhuốm đầy máu tanh như vậy.

Mình còn muốn nhốt anh ấy lại.

Tại sao anh ấy chẳng hề trách cứ một câu nào?

Cứ thế đồng ý ngay tắp lự?

Chuyện này hợp lý sao?

........

Khoảng thời gian tiếp theo, Tiểu Kim cầm tay dẫn dắt Du Đường, cái gì gọi là đi đường bệnh kiều đi, làm cho bệnh kiều không có đường để đi.

Trong thời kỳ khôi phục cơ thể, Lạc và Trình Lạc cứ luân phiên xuất hiện.

Trình Lạc vẫn là chàng trai thích cười, tính tình trẻ con hay làm nũng, ngọt ngào lại trà xanh, khác hẳn với Lạc, tên biến thái nói câu nào làm người ta hết hồn câu đấy.

Hắn sẽ bế Du Đường đi WC, lấy cớ đối phương đứng không vững để đứng phía sau ôm y, gác cằm lên vai Du Đường, nhòm xuống dưới.

Cặp kính không độ lóe sáng.

"Ở trước mặt em, không cần phải xấu hổ."

"Trong lúc nghiên cứu, em đã giải phẫu cơ thể anh rất nhiều lần. Những gì Trình Lạc không dám làm, em đều đã làm....."

"Ai bảo em anh xấu hổ." Du Đường tựa hẳn vào lồng ngực Lạc, kéo bàn tay hắn ra đỡ lấy 'cậu em' mình, ra lệnh: "Nhắm cho chuẩn đấy."

Sau đó chu môi huýt sáo trợ hứng: "Đạn nước —— bắn ra!"

Lạc:???

Chờ đến khi Du Đường có thể ngồi xe lăn đi ra ngoài hóng gió, Lạc lập tức dẫn y tới khoảnh đất mà hắn lựa chọn để xây lâu đài, chỉ vào nơi đã xây dựng xong phần kết cấu, nói: "Chờ đến khi xây xong, em sẽ trang bị hệ thống theo dõi hoàn mỹ nhất và hệ thống phòng vệ cẩn mật nhất, nếu không có sự cho phép của em, bất kỳ kẻ nào cũng không thể bước vào bên trong, anh cũng đừng hòng bước ra ngoài dù chỉ là nửa bước..."

Du Đường bình tĩnh sờ cằm, dò hỏi.

"Thế thì ai dọn dẹp quét tước nhà cửa?

"...... Người máy."

"Ai sẽ nấu cơm?"

"Em."

"Có thể xem TV, lên mạng chơi game không?"

"Có thể."

"Có thể nuôi mèo không?"

"...Cũng được."

"À, thế thì không thành vấn đề." Du Đường giơ ngón tay cái lên thán phục Lạc: "Vô cùng hoàn hảo."

Lạc: "........."

--------

Editor Anh Quan

Lại tấu hề rồi đấy.

Mà mấy bạn đoán xem, nhân cách nào mới là nhân cách chính=))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top