Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ ba (08)

"Đây là mục đích của mi sao?"

Trong phòng điều khiển, Lạc đột nhiên ôm trán, lầm bầm lầu bầu.

"Hở ra là thử lòng, tranh giành tình cảm với ta, khiến cho bây giờ anh ấy khó xử như vậy, đây chính là thứ tình yêu trong miệng của mi đó sao?"

"Mi có tư cách gì trách móc ta? Chẳng phải mi cũng ghen ghét đến điên lên khi thấy ta hôn anh ấy sao? Hơn nữa người giải phẫu Đường Đường là ta, trước kia ngay cả dũng khí cầm dao mổ lên mi cũng không có, hiện giờ dựa vào cái gì mà muốn ta phải biến mất?"

"Ta.....Nhưng mà ta sợ...." Giọng Trình Lạc yếu mềm đi, tựa như đang nhớ đến hồi ức nào đó cực kỳ đau đớn.

Bởi lẽ khi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Du Đường thông qua CCTV, ký ức về những hành vi của Lạc cũng dần khôi phục trong đầu Trình Lạc.

Hắn nhớ ra cảnh tượng Lạc đang giải phẫu từng thi thể một.

Nhìn thấy bản thân mình thông qua từng lần thí nghiệm, từng lần thất bại, rồi lại thành công, cuối cùng nghiên cứu ra thành quả, mỉm cười đi đến trước khoang đông lạnh, bế Du Đường lên bàn giải phẫu.

Sau đó, bắt đầu tiến hành cắt xẻ, cải tạo cơ thể Du Đường hết lần này đến lần khác.

Rõ ràng đã hứa rằng tuyệt đối sẽ không làm người đàn ông này bị tổn thương dù chỉ là một chút mảy may, thế nhưng vì muốn tìm biện pháp hồi sinh Du Đường, hắn đã cắt xẻ trên người đối phương không biết bao nhiêu lần.

Lúc ấy, Trình Lạc thật sự rất sợ hãi, hắn sợ những gì hắn đang làm chẳng qua chỉ để thỏa mãn dục vọng điên cuồng, căn bản việc hồi sinh người chết chỉ là mơ tưởng hão huyền.

Hắn sợ nếu như linh hồn Du Đường biết hắn đã làm những gì với cơ thể của y, Du Đường sẽ cảm thấy ghê tởm, cảm thấy hắn bị điên, thậm chí còn căm hận hắn.

Cho nên Trình Lạc mới muốn thủ tiêu Lạc, khiến cho con quái vật tàn bạo dù cho có cắt xẻ bao nhiêu thi thể nhưng mặt vẫn không đổi sắc kia hoàn toàn biến mất.

Chỉ có như vậy, hắn mới có thể an tâm.

Cũng chỉ có như vậy, mới giữ lại được linh hồn vất vả lắm mới có thể tỉnh lại kia....

Ngày xưa Du Đường đã từng nói rằng, y muốn hắn làm việc thiện, muốn hắn rời xa căn cứ nghiên cứu vô nhân tính kia, có được cuộc sống yên ổn hạnh phúc như người bình thường.

Lạc không phải người thường, là quái vật, cho nên hắn nhất định phải bị vứt bỏ.

"Mi sợ, cho nên mới muốn giấu giếm? Muốn dối gạt anh ấy?" Lạc cười rộ lên: "Đây là cái cớ chó má gì vậy? Gần đây, ta phát hiện một chuyện, dường như anh ấy đã biết chúng ta là hai người khác nhau."

"Chẳng phải ngươi cũng có ký ức của ta đó sao? Ban nãy ta đã cáo trạng về ngươi với anh ấy, Du Đường đã nói những lời làm ta kinh ngạc cỡ nào, ngươi còn nhớ chứ."

"Du Đường nói anh ấy thích bị áp đặt, bị nhốt lại, bị yêu thương, thậm chí còn bởi vậy mà hưng phấn đến phát điên, dẫn tới việc ta vô cùng hoài nghi rằng độc tố từ con chip kia vẫn còn sót lại trong đầu anh ấy, khiến cho anh ấy có vấn đề về thần kinh."

"Những lời Du Đường nói ban nãy chẳng qua là để đối phó mi mà thôi!" Trình Lạc đáp lại: "Trước kia, tuy rằng anh ấy luôn bao dung ta, nhưng ta có thể cảm giác được Du Đường không thích bị ép buộc."

"Cho nên, mi mau biến mất đi! Ta và Đường Đường đều không cần mi đâu, Lạc!"

".....Không cần ta." Giọng Lạc đột nhiên trầm xuống, hắn liếc nhìn màn hình CCTV, Du Đường vẫn còn đang ngồi xổm dưới đất, khoanh tay qua đầu gối, vùi đầu vào khuỷu tay, bả vai run rẩy, dường như đang khóc rấm rức, hắn lẩm bẩm: "Chính miệng anh ấy vừa rồi đã nói anh ấy thích Lạc, anh ấy thích Lạc...."

Trình Lạc hô lên.

"Anh ấy không cần mi! Mi không cần phải tồn tại trên đời này nữa!"

Hắn như thể ghét bỏ một nửa của bản thân, thậm chí còn muốn xé linh hồn thành hai nửa, một nửa ném vào sọt rác, một nửa còn lại biến thành Trình Lạc hoàn mỹ thiện lương.

Mà sau khi nói xong câu đó, Trình Lạc hoàn toàn quay về trạng thái bình thường, hắn thôi không lầm bầm lầu bầu nữa, bàn tay ôm trán cũng buông xuống.

Sau đó, vội vã mở cửa phòng điều khiển, nhanh chân bước về chỗ Du Đường.

————

Lúc này, bên trong phòng ngủ.

Du Đường vẫn còn duy trì tư thế ngồi khoanh tay ôm đầu gối, gục đầu xuống, mải mê buôn chuyện với Tiểu Kim: Ngươi nói Trình Lạc cãi nhau với Lạc à? Cãi nhau to không?

【Vâng ạ, hai người bọn họ cãi nhau rất to! 】

Du Đường nhíu mày: Đáng lẽ không nên như thế, rõ ràng ta đã nói thích cả hai rồi mà? Chẳng lẽ Trình Lạc lại bắt đầu tự ghen tuông với chính mình?

Đột nhiên nghĩ ra điều gì, Du Đường thấp thỏm nói: Không phải là do kỹ thuật diễn xuất của ta quá kém nên bị phát hiện rồi?

【 không không không! Chuyện này không liên can tới kỹ thuật diễn xuất của ngài!】 Tiểu Kim nói: 【 Chẳng qua là Trình Lạc không vừa lòng với Lạc, hai người cãi nhau ầm ĩ. Kết quả hình như là Trình Lạc cãi thắng, hắn vừa cởi áo blouse ra rồi lập tức tới chỗ cửa phòng ngủ rồi.】

Du Đường nghe đến đây, lập tức hít sâu một hơi nâng cao tinh thần.

Không bao lâu sau, có người nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Người vừa tới đi đứng bước chân rất nhẹ nhàng, Du Đường mở to hai mắt đẫm nước, ngẩng đầu nhìn lên.

Ngay sau đó, bị Trình Lạc ôm sát vào lồng ngực.

"Xin lỗi anh, Đường Đường, về sau em tuyệt đối sẽ không bao giờ dùng kỹ xảo ti tiện như vậy để thử anh nữa."

"Lạc cũng đã biến mất. Em có thể cảm giác được hắn sẽ không bao giờ quay lại cướp đoạt cơ thể của em nữa."

"Em biết sức khỏe anh vẫn còn yếu, em sẽ kìm chế bản thân, chỉ ở bên bảo vệ anh an toàn, tuyệt đối sẽ không làm những việc mà anh không thích."

"Chờ đến khi nào anh hoàn toàn khỏe mạnh bình thường, em sẽ đưa anh đi du lịch, đi chơi bời kết bạn thoải mái, chỉ làm những việc anh thích, em vĩnh viễn sẽ không nhốt anh lại, sẽ không cướp đoạt sự tự do của anh."

"Cho nên, đừng khóc nữa mà, được không?"

Du Đường nghe lời này, chân mày hơi nhíu lại.

Thanh âm trong giọng nói của Trình Lạc thực sự rất dịu dàng, nhưng làm Du Đường có chút lạ lẫm. Hiện giờ khi chợt nghĩ lại, Trình Lạc trong trí nhớ của y, thật ra.......có tính cách giống với Lạc hơn.

Thế nhưng bây giờ là thời điểm mấu chốt, tuyệt đối không thể nói ra chuyện này.

Bèn gật nhẹ đầu, đáp lời.

"Ừ."

Sau đó ngoan ngoãn ôm cổ Trình Lạc để hắn bế mình lên, hầu hạ tắm rửa đi ngủ.

Dưới ánh đèn ngủ vàng nhạt trên tủ đầu giường, Trình Lạc đắp chăn đàng hoàng cho Du Đường rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh đối phương.

"Đường Đường, chắc hẳn anh mệt lắm rồi. Mau ngủ đi."

Du Đường xoay người, đối diện với Trình Lạc , nghiêm túc nói.

"Lạc Lạc, anh nói anh thích cả hai người các em, không phải là lời nói dối."

"Hoặc nói đúng hơn là, dù cho em phân liệt thành mười nhân cách, anh cũng sẽ không kỳ thị bất kỳ nhân cách nào của em."

"Bởi vì anh rõ ràng, mặc kệ người anh yêu biến thành người như thế nào, anh đều yêu."

Nghĩ đến Ngụy Uyên, nghĩ đến Thẩm Dục ở thế giới trước.

Du Đường lại bổ sung thêm:

"Dù cho em có là tội phạm không thể tha thứ, hay ma quỷ bị thế nhân phỉ nhổ, anh vẫn sẽ yêu em, nếu bắt buộc thì anh sẽ tự tay giết chết em, sau đó sẽ chết theo em."

"Cho nên....." Y chạm lên má Trình Lạc, nhẹ nhàng vuốt ve, mỉm cười nói: "Em không cần phải vì làm hài lòng anh, mà cố gắng biến thành dáng vẻ mà em cho là anh sẽ yêu thích, rồi lại chối bỏ bản thân em, vứt bỏ con người thực sự của em."

"Bởi vì, một tình yêu như vậy, quá mệt mỏi. Hơn nữa....."

"Lại chẳng thể lâu bền."

————

Đêm nay, Du Đường ngủ rất say, nhưng Trình Lạc lại thao thức trắng đêm.

Hắn nằm bên cạnh Du Đường, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay y, nhìn gương mặt say ngủ kia, trong đầu toàn những suy nghĩ rối rắm.

Chẳng lẽ hắn khiến Lạc biến mất, thật sự là sai lầm sao?

Hơn nữa, bởi lẽ trong khoảng thời gian gần đây, hắn và Lạc bắt đầu có chung ký ức, Trình Lạc mới phát hiện, hóa ra Du Đường cũng có một mặt ấu trĩ như vậy.

Đối diện với sự điên cuồng của Lạc, người này lại có thể khiến cho con quái vật đáng sợ kia bối rối, khiến cho hắn phải ngượng ngùng tới mức cụp đuôi chạy mất dạng.

Hơn nữa, Du Đường trước giờ chưa từng sợ Lạc.

Du Đường sẽ chủ động hôn Lạc, cũng sẽ chủ động hôn hắn.

Du Đường nói Lạc và hắn là một người.

Còn nói rằng dù hắn có phân liệt thành mười nhân cách, tình yêu của y cũng sẽ không bao giờ thay đổi.

Trái tim trong lồng ngực nhảy nhót như điên, tiếng đập thình thịch thình thịch chấn động khiến yết hầu Trình Lạc nghẹn ngào.

Khóe môi hắn mím lại, rưng rưng, cơ thể cuộn tròn, Trình Lạc nhắm mắt lại, phảng phất có thể nhìn thấy một bản thân hèn yếu, nhu nhược đang nép mình trong một xó nhỏ âm u nơi tâm hồn.

Mà dáng vẻ người đàn ông trưởng thành, mẫu mực thiện lương, xán lạn như ánh mặt trời.

Chẳng qua chỉ là một cái vỏ bọc mà hắn tỉ mỉ chắp vá, để ngụy trang cho chính mình....

------------

Editor: Anh Quan

Trình Lạc bảo bảo!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top