Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ ba (12)

"Em ghen với một con mèo làm gì? Nó cũng có hiểu em nói gì đâu!"

Du Đường vừa cười vừa vươn tay định giải cứu mèo con, lại thấy bé mèo con vừa rồi vẫn còn đang ra vẻ đáng yêu lúc này đang giương nanh múa vuốt gào vào mặt Lạc.

Thoạt nhìn vô cùng tức giận.

Tựa như nó nghe hiểu được hắn nói cái gì.

"Anh thấy chưa! Nó hiểu đó! Vừa rồi nó cố ý liếm anh, cố ý làm nũng lấy lòng anh!"

Lạc chỉ vào mèo con, nạt nộ:

"Còn dám khè tao cơ à? Mi có tin bây giờ tao đưa mi đến chỗ bác sĩ thú y cắt hai hòn bi ném luôn không?"

"Méo!!"

Lạc dí sát đầu ngón tay vào mặt mèo con, thế nên bị nó há mồm cắn phập một cái, Du Đường nhanh tay chen vào cứu vãn tình hình.

"Dù gì em cũng đã hơn hai trăm tuổi rồi, đứng đây cãi nhau hơn thua với một con mèo con, không cảm thấy mất mặt sao?"

Du Đường vừa gỡ răng nanh của mèo con ra khỏi ngón tay Lạc, vừa dỗ dành: "Nào nào, để ba xem nào, đừng cắn nữa kẻo rụng răng bây giờ."

"......" Lạc nghe thấy thế thì tức thở phì phò, hắn không thèm nói nữa, thả mèo con xuống đất rồi trực tiếp vác Du Đường lên vai, đi theo cầu thang xoắn ốc lên lầu trên.

"Á! Lạc, em làm gì đó?"

Eo Du Đường vắt ngang trên vai Trình Lạc, hai tay ở sau lưng hắn giãy giãy.

Mèo con ở đằng sau vừa đuổi theo vừa kêu meo meo ý đồ muốn cứu chủ, nhưng vì quá nhỏ bé, Lạc lại đi quá nhanh, nó không đuổi kịp, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

"Em muốn làm gì bộ anh không đoán được sao?" Lạc híp mắt cười, chân dài bước nhanh thoăn thoắt, nom vô cùng hào hứng phấn khởi: "Chẳng lẽ anh quên anh hứa gì với em rồi sao?"

Du Đường ngạc nhiên, buột miệng hỏi:

"Anh hứa gì cơ?"

"......" Lạc xòe bàn tay ra, vỗ bốp một cái vào mông người đang nằm trên vai, mặt Du Đường tức khắc thẹn đỏ bừng lên.

"Quên rồi cũng không sao." Lạc nói: "Để em nhắc lại cho anh nhớ."

"Trước kia có lần em nói rằng muốn nhốt anh vào trong một lâu đài, anh đã vui vẻ đồng ý. Còn yêu cầu em phải chuẩn bị người máy bảo mẫu dọn dẹp làm vệ sinh, nấu cơm nước sẽ do em đảm đương, hơn nữa phải có TV, máy tính, phải có mạng, phải được chơi game, cuối cùng là phải được nuôi mèo."

"Hiện giờ, em đã chuẩn bị thỏa đáng hết thảy những yêu cầu của anh."

"Có nghĩa là, tiếp theo đây, đến lượt anh thỏa mãn yêu cầu của em, đúng không?"

Du Đường tròn mắt vì kinh ngạc, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.

Ngay lúc này, cửa phòng ngủ đóng sập lại.

Du Đường bị Lạc ấn tựa lưng vào cánh cửa, hắn nâng đỡ thân dưới của y, hai chân vắt vẻo không chạm đất.

Nhìn thấy ánh mắt nhuốm đầy sắc tình, kèm thêm ba tháng nhẫn nhịn ăn chay của Lạc, Du Đường vô thức nuốt nước bọt.

"Lạc à, có gì từ từ nói, thả anh xuống trước đã, nhé?"

Tư thế bị treo trên không trung này làm y cực kỳ không có cảm giác an toàn!

"Không được." Lạc vô tình bác bỏ yêu cầu: "Nếu em đoán không sai thì chỉ cần thả anh xuống, anh sẽ lập tức mềm chân, nhũn tay, sau đó than thở vật lý trị liệu còn chưa hoàn toàn thành công, cần phải để cơ thể được nghỉ ngơi bồi dưỡng một thời gian, sau đó lấy ra một đống lý do để cò kè mặc cả với em."

"........."

【 ha ha ha!! 】 Tiểu Kim cười nói: 【 chủ nhân! Lạc đoán chính xác 100% ý định của ngài!! 】

Du Đường thầm mắng Tiểu Kim một tiếng, sau đó lại xấu hổ mím môi, chống chế: "Nhưng anh còn chưa....."

"Tắm rửa à, em ôm anh đi tắm bây giờ đây." Trình Lạc gọi người máy vệ sinh đang đứng trong góc phòng: "002, vào phòng tắm xả nước vào bồn đi, đun nước ấm đến 35 độ, thả vào trong bồn một gói bọt tắm vị chanh, thêm hai con vịt đồ chơi."

"Vâng, thưa tiên sinh."

Người máy vâng dạ rồi ngoan ngoãn đi vào phòng tắm xả nước.

Du Đường nhìn theo bóng lưng vô tình của nó, khóe môi giật giật, lại bắt đầu chống chế.

"Anh....."

Y mới vừa thốt ra một chữ, Lạc đã lập tức chặn họng.

"Em đã kiểm tra qua, kẽ răng anh không dính đồ ăn, lợi không xuất huyết, dạ dày tiêu hóa bình thường, sẽ không xuất hiện tình trạng đau bụng, hoặc đánh rắm, hoặc muốn đi WC."

"Đương nhiên, nếu anh còn muốn đi "bắn đạn nước", em có thể cho anh biểu diễn trò "vòi phun nước" luôn cũng được."

"???"Du Đường trợn tròn đôi mắt.

Đây là cách dùng từ gì vậy?

Mẹ nó chứ "vòi phun" là cái gì cơ?

Lạc thong dong ngắm nghía Du Đường, nhoẻn miệng cười, phảng phất như đang muốn nói: "Để em xem anh còn có thể bịa ra lý do gì để ngăn cản em."

Y xấu hổ đến nỗi cuộn tròn cả mười đầu ngón chân, ho khụ một tiếng, lại nói: "Anh còn chưa nói được câu nào, em đã nói hết cả rồi, sao em biết anh định bịa chuyện lấy cớ từ chối em?"

"À, thế à." Lạc nhướng mày: "Vậy anh định nói gì khác sao, nói đi, em nghe đây."

"......" Đại não Du Đường vận chuyển thật nhanh, nhanh nhảu nói: "Em và Trình Lạc luôn ghen tuông với nhau, chúng ta làm thế này, nếu như Trình Lạc biết được....."

"Em hiểu rồi." Lạc nói: "Ý anh là muốn chúng em dung hợp lại."

Du Đường gật đầu như giã tỏi.

"Đúng đúng đúng, chính là ý này."

Lạc cười rộ lên: "Đã hiểu."

Hắn nhắm một mắt lại, lẩm nhẩm đếm ba, hai, một, sau đó mở bừng mắt ra, nhìn Du Đường: "Được rồi, đã dung hợp xong, hiện giờ chúng ta có thể bắt đầu rồi."

"???"

Du Đường ngớ người ra, còn định nói thêm gì nữa, đã bị Trình Lạc hôn lên môi.

Bầu không khí cũng theo nụ hôn này mà trở nên nóng bỏng, rạo rực hơn.

Chờ đến khi hai đôi môi tách nhau ra, Du Đường chỉ có thể dựa đầu vào vai Trình Lạc mà thở dốc.

"Thật ra hai nhân cách của em đã dung hợp từ nửa tháng trước rồi."

Hắn vặn cằm Du Đường lên, tiếp tục hôn ngấu nghiến: "Bởi vì em đã suy xét thật lâu, phát hiện ra rằng chỉ dựa vào thiện lương và đơn thuần một cách ngu ngốc thì làm sao có thể bảo vệ được anh."

"Em thừa nhận, em dễ nổi giận, dễ mất kiểm soát, khi không có anh ở bên sẽ trở thành quái vật điên cuồng tàn bạo. Em có thể chịu đựng tất cả những lời phê bình hay nhiếc móc đến từ bất kỳ kẻ nào, thế nhưng em tuyệt đối không cho phép bọn họ chửi bới lăng mạ anh."

"Anh nghe em nói hết rồi đấy, anh tức giận cũng được, ghét em cũng chẳng sao, dù gì em cũng sẽ không buông tay."

"Trừ khi anh tự tay tiêm thuốc tăng đốc độ tử vong cho em, xử quyết em, bằng không, em tuyệt đối không cho phép anh thích bất cứ ai ngoài em. Em sẽ dây dưa anh cả đời, bắt anh chỉ có thể nhìn em, chỉ có thể thích em...."

"Rốt cuộc em cũng nói ra những lời thật lòng rồi à, đáng được khen thưởng." Ngoài dự kiến của Trình Lạc, Du Đường ôm lấy gương mặt hắn, dứt khoát cắt lời thoại kinh điển của bệnh kiều, sau đó dùng ánh mắt cha già nhìn con trai trưởng thành nhìn hắn đầy khích lệ.

"Anh chờ em nghĩ thông suốt lâu lắm rồi."

Nói xong thì chủ động hôn môi Trình Lạc còn đang sững sờ, dịu dàng gọi tên thân mật của hắn.

"Lạc Lạc, em của bây giờ, mới là con người chân thực của em. Mà những gì em muốn, anh đều sẽ cho em."

Đầu ngón tay vươn ra, khẽ vuốt ve cổ áo sơ mi mở rộng của Trình Lạc, Du Đường đẩy nhẹ một cái, đảo khách thành chủ, ánh mắt đầy mập mờ ái muội, khẽ thầm thì:

"Cho nên, chúng ta...... Bắt đầu đi?"

------

Editor Anh Quan

Đã là phách "dục" còn là thanh thủy văn, dự là chúng ta sẽ có rất nhiều con cua đồng trong phần này. =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top