Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ ba (13)

Du Đường nằm liệt trên giường mười hai ngày liền.

Mọi chuyện là thế này.

Bốn ngày đầu tiên, Du Đường đã hóa thành con cá khô, chắp tay trước ngực cầu xin kết thúc, Trình Lạc cũng đã đồng ý, cũng hứa hẹn sẽ không tiếp tục.

Nhưng nháy mắt hắn phun câu nói kia ra, đột nhiên hắn ôm đầu kêu đau, ba giây sau, Trình Lạc biến đổi thành Lạc, tiếc nuối nói với Du Đường, hắn lại bị phân liệt thành hai nhân cách.

Cho nên, bốn ngày đầu tiên là nhân cách Lạc Lạc hoàn chỉnh, vì để công bằng, bốn ngày sau là của Lạc, bốn ngày cuối cùng của Trình Lạc.

Cả người Du Đường cứng lại thành đá, quả thực không thể tưởng tượng nổi đây là lời nói phun ra từ miệng người!

Hơn nữa y có lý do để nghi ngờ Trình Lạc đang lừa mình!

Cái tên mất nết dâm dục kia rõ ràng đang đổi lần lượt ba cái mặt nạ để lừa ăn lừa uống no nê!

"Đường Đường, anh dậy rồi à?" Trình Lạc cảm giác được người nằm cạnh cử động, lập tức mở mắt ra, hớn ha hớn hở cười nói.

"Cảm giác thế nào? Theo anh thì kỹ thuật của Lạc Lạc em đây giỏi nhất, hay Trình Lạc giỏi nhất, hay là Lạc giỏi nhất?"

Du Đường động đậy không nổi, hé miệng mấp máy, giọng khản đặc, chậm chạp phun ra bốn chữ:

"...... Đều là... Súc... Sinh."

Từng chữ, từng chữ đầy xúc tích, quả thực khiến người nghe thương tâm, người nhìn phải rơi lệ.

Tuy bị mắng nhưng thoạt nhìn gương mặt Trình Lạc lại cực kỳ sung sướng.

Hắn vẫy tay gọi người máy bảo mẫu tới:

"002, đi lấy một ly nước ấm tới đây, nhớ cắm ống hút đấy."

"Vâng, thưa tiên sinh."

Du Đường chỉ có thể nằm úp sấp, mặt mũi tái nhợt, hút từng ngụm, từng ngụm nước ấm.

Trong lòng thầm nghĩ nhất quyết sẽ không thèm cảm ơn sự săn sóc tỉ mỉ của Trình Lạc.

Uống xong nước ấm, cổ họng cũng thoải mái hơn một chút, Du Đường đột nhiên nhớ tới con mèo con.

Y bật nhổm dậy, lại tác động lực đến eo, kêu thảm thiết một tiếng rồi nằm bẹp trở về, Trình Lạc hoảng hốt vội vàng mát xa eo lưng cho Du Đường, lo lắng hỏi han: "Anh sao thế? Anh cần gì à?"

Du Đường thều thào:

"Mười mấy ngày nay, còn chưa cho mèo ăn....."

"...... Mới vừa tỉnh dậy, thế mà chuyện đầu tiên anh quan tâm tới là con mèo à." Trình Lạc nghiến răng: "Sớm biết thế đã không cho anh nuôi mèo rồi!"

Nhưng oán giận xong, nhìn dáng vẻ yếu ớt của Du Đường, hắn lại hơi không đành lòng......

Hình như mười mấy ngày nay hắn có hơi quá đáng thật.....

Nhưng mà ai bảo "cá" ngon miệng như vậy? Mười hai ngày vẫn còn hơi ít đấy, nếu có thể, hắn có thể ăn một tháng toàn "cá"! (Cá là Ngư, Ngư đồng âm với Du)

Đối diện với ánh mắt lo lắng của đối phương, Trình Lạc hậm hực hừ một tiếng, nói: "Đừng nhìn em như thế, em không có bỏ đói nó đâu."

"Bên ngoài có 001 làm bảo mẫu, mười mấy ngày nay là nó chăm sóc mèo, tắm cho mèo, chơi với mèo, tất cả đều là dịch vụ tốt nhất." Trình Lạc cười nhạo: "Ngày hôm qua em có đi ngó qua nó, mới có bao ngày mà nó đã thành quả quýt mập rồi."

"Vậy thì tốt quá." Du Đường lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó thì an tâm thư thái nằm im hưởng thụ sự hầu hạ của Trình Lạc.

"Đúng rồi, chúng ta còn chưa đặt tên cho nó." Du Đường thật sự rất thích mèo, kiếp trước ở bên Thẩm Dục cũng có nuôi một con, kiếp này lại tiếp tục nuôi một con.

Hiện giờ chuyện đặt tên cho mèo con nên là hai người cùng thương lượng chọn ra một cái tên thật hay.....

Trình Lạc nhếch môi cười khẩy:

"Gọi nó là Hảo Đa Dư đi." (Hảo Đa Dư: Thừa thãi quá)

"Hở? Vì sao lại thế?"

"Bởi vì nó rất dư thừa." Trình Lạc trả lời: "Rõ ràng nhà này có anh với em là đủ rồi, hơn nữa nó còn rất phiền phức."

Du Đường bóp má hắn.

".....Em ghen tuông còn không thèm phân biệt giống loài cơ à."

"Hừ, thế thì đã làm sao?" Trình Lạc không hề cảm thấy chuyện này có gì không tốt, hắn còn cảm thấy đang được khen.

"Em thích ghen tuông vậy đấy." Hắn ôm Du Đường, học theo động tác mèo con dụi tới dụi lui vào người đối phương, sau đó vươn một bàn tay đặt lên lưng eo Du Đường, ngước đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh nhìn y, hé miệng kêu "meo~" một tiếng.

Thanh âm kéo dài, nũng nịu, ngọt ngào, Du Đường tức khắc cảm thấy trái tim mình hình như vừa bị mũi tên bắn trúng giữa hồng tâm.

Trình Lạc vô cùng hài lòng với phản ứng của Du Đường lúc này, cố ý kêu "meo ~" thêm vài tiếng, đến lúc y cầm lòng không đặng bắt đầu gãi gãi cằm hắn, hắn còn thoải mái hầm hừ như mèo con.

Khiến cho tâm can Du Đường mềm nhũn hết cả ra, sau đó, hắn mới nói: "Anh xem, em có đáng yêu hơn Hảo Đa Dư không?"

"........." Du Đường nhấp môi, cuối cùng cũng bại trận, chỉ đành gật đầu thừa nhận: "Đúng thế, em thật sự đáng yêu hơn nó nhiều."

"Nghĩa là, dù cho có nó ở đây, người anh yêu nhất vẫn là em, đúng không!"

"Ừ ừ ừ, yêu em nhất trên đời!"

————

Trình Lạc nếm được ngon ngọt từ việc giả vờ nhân cách phân liệt, bèn bắt đầu giả vờ không biết mỏi mệt.

Mỗi ngày đều đổi đa dạng các nhân cách để làm nũng với Du Đường.

Ngay cả hôn môi cũng phải hôn ba lần, Lạc Lạc một lần, Trình Lạc một lần, Lạc một lần.

Du Đường tức đến nỗi nhào lên ấn cổ hắn xuống tét mông, nhưng hình như không có tác dụng gì cả.

Cuối cùng, khi không thể nhịn nổi nữa, thừa dịp Trình Lạc ngủ say, y bèn kiếm dây thừng trói gô hắn lại, đối diện với cặp con ngươi sáng rỡ hưng phấn của Trình Lạc, Du Đường nạt nộ: "Em nói thật đi! Chứng nhân cách phân liệt của em khỏi rồi đúng không!"

"Hửm?" Trình Lạc chống người ngồi dậy, tựa nghiêng vào đầu giường: "Đường Đường, anh đang nghi ngờ em lừa anh à?"

"Chẳng lẽ sự tín nhiệm giữa chúng ta đã thấp đến vậy rồi sao?"

"...... Đừng ba hoa!" Du Đường xoa xoa eo, túm cổ áo hắn, nói: "Nếu đã hoàn toàn dung hợp rồi thì đừng có mang chuyện này ra đùa giỡn!"

Y rũ đầu, ấp ủ cảm xúc, đến khi ngước mắt lên, trong đôi mắt đã đong đầy âu sầu lo lắng.

"Chứng phân liệt nhân cách là một chứng bệnh về tinh thần, là do cái chết của anh mới dẫn đến chuyện em bị bệnh, mỗi lần anh nhìn thấy em phân liệt thành nhiều người, anh đều sẽ rất buồn, sẽ cực kỳ tự trách."

Nói đến đây, Du Đường cắn môi dưới, rũ mắt, tóc mai chảy xuống che khuất đôi mắt, bàn tay đang nắm cổ áo Trình Lạc siết chặt lại.

"Thế nên, nếu như chứng phân liệt nhân cách của em đã ổn định rồi, hãy nói cho anh biết, được không? Anh thật sự.....rất lo lắng cho em."

Trình Lạc ngẩn người ra.

Nét hưng phấn trên gương mặt cũng tan đi không ít, lại có vẻ hối lỗi như đứa trẻ biết sai, tay chân quíu lại có đôi ba phần luống cuống.

"Xin lỗi anh, Đường Đường, em sai rồi."

Hắn nói: "Về sau em sẽ không lừa anh nữa."

"Thật ra em đã khỏi bệnh từ lâu, cũng đã ngừng điều trị bằng thuốc một thời gian dài rồi, trước đó em giả vờ bị phân liệt chẳng qua là muốn chiếm chút lợi từ chỗ anh."

Du Đường nín cười muốn điên lên rồi, bàn tay nắm cổ áo Trình Lạc run rẩy, gương mặt phải cố lắm mới duy trì được dáng vẻ nghiêm túc.

"Ừ, vậy thì tốt quá." Y thở dài một hơi, vươn tay ôm Trình Lạc, gác cằm lên bả vai hắn, ở góc độ mà Trình Lạc không nhìn thấy, khóe môi cong lên cười vô cùng đắc ý.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, gương mặt Du Đường lại bình tĩnh như ban đầu, buông tay thả Trình Lạc ra, vỗ vỗ vai hắn, nói: "Nếu như đã làm sai thì phải bị phạt."

"Hảo Đa Dư tiểu bậy vào giày em, em nhốt nó trong lồng nguyên một ngày, hơn nữa lại cắt đồ ăn vặt, chỉ được ăn thức ăn cho mèo."

"Người làm chủ nhân cũng nên làm gương cho mèo noi theo, em nói xem có hợp lý không?"

Trình Lạc chớp chớp mắt, nói dỗi: "Đường Đường, Hảo Đa Dư có tư cách gì để so sánh với em."

Du Đường lườm hắn một cái, hắn lập tức nhận thua, bĩu môi, nói lí nhí: "Biết rồi, em sai rồi, được chưa, phạt gì thì phạt đi."

Sau đó ngửa đầu, làm bộ làm tịch mặc người xâu xé.

"Anh trừng phạt em đi!"

Du Đường lúc này mới hài lòng, vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Trình Lạc.

Ánh mắt chăm chú đánh giá từ đầu xuống chân hắn.

Trình Lạc mặc quần áo ngủ màu xanh biển, đôi tay bị dây thừng trói sau lưng, mái tóc đen dày hơi rối, mắt hoa đào sóng sánh ánh nước, gương mặt xinh đẹp gợi tình đến nỗi chỉ cần liếc qua thôi cũng khiến lòng người vấn vương.

"Ừm.....Trừng phạt như người thường không có hiệu quả với em." Du Đường nuốt nước bọt, liếm liếm môi theo bản năng.

"Thế này đi." Y dán sát vào người Trình Lạc, ép hắn phải dựa hẳn vào đầu giường, nhoẻn miệng cười gian.

"Lát nữa dù cho anh làm cái gì, em cũng không được né tránh, có thể làm được hay không?"

------

Editor Anh Quan

Đã là phách 'dục' lại là thanh thủy văn, vậy là ta có rất nhiều câu từ mang nghĩa ẩn dụ và bạt ngàn cua đồng =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top