Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ ba (14)

"Không được né tránh?" Trình Lạc nhìn Du Đường, hỏi: "Đường Đường anh định làm gì?"

Nói thật, không có thứ gì có khả năng trói chặt Trình Lạc, đống dây thừng đang quấn lấy cổ tay hắn lúc này là hắn phải cố lắm mới không làm đứt tung, duy trì thể diện cho Du Đường.

Du Đường hỏi lại: "Em nói đi, em có đồng ý không?"

"Chỉ cần là yêu cầu của anh thì em sẽ đồng ý." Hắn ngoan ngoãn gật đầu: "Vả lại, đây cũng là trừng phạt em nên chịu...ư...."

Vừa dứt lời, Trình Lạc mở to hai mắt, nhìn xuống nơi khó nói mà hai bàn chân Du Đường đang dẫm lên, vờn qua, cọ xát, gương mặt nhanh chóng đỏ bừng lên.

Gân xanh trên trán nảy lên thình thịch, cố gắng kìm chế không bứt tung đống dây thừng.

Hắn nỗ lực thở chậm lại, khóe mắt ngấn nước, nhìn Du Đường: "Đường Đường, anh trừng phạt thế này, là muốn lấy mạng em sao?"

Hắn trăm triệu lần không ngờ rằng Du Đường có thể "hư" như vậy.

Quả nhiên, sau khi tỉnh lại, Đường Đường có gì đó không giống trước kia nữa.

Hoặc nói đúng hơn, đây có lẽ mới là bản tính thực sự của người đàn ông này.

Trước kia hắn bị Du Đường lừa rồi!

Du Đường ngồi trên giường, chống hai tay ra đằng sau, hai bàn chân hư hỏng làm bậy đủ đường, chăm chú ngắm nhìn Trình Lạc đã bắt đầu vã mồ hôi lấm tấm, nét mặt y lúc này nom cực kỳ khoái chí, sung sướng khi thấy người gặp họa, tươi cười nói: "Đúng vậy, không làm thế này, sao có thể khiến cho em nhớ kỹ được?"

"Chịu đựng đi."

"Đêm nay hãy còn dài lắm."

......

Ngày hôm sau, Trình Lạc cụp tai cụp đuôi ủ rũ ngồi xổm ở góc tường vẽ xoắn ốc.

Thoạt nhìn vô cùng tủi thân.

Hảo Đa Dư bị chiếm mất góc tường yêu thích thì đi qua ngồi xổm bên cạnh hắn, cái đuôi lắc qua lắc lại.

Ngẫu nhiên còn đặt móng vuốt lên dép lê của Trình Lạc, phảng phất như xem hắn thành đồng loại, cũng bỏ qua hết mọi hiềm khích trước kia, biến chiến tranh thành tơ lụa, thoạt nhìn vô cùng đồng cảm với hắn.

Cũng đồng thời ngay lúc này, Du Đường cầm máy ảnh đi vòng quanh chụp hình Trình Lạc và mèo con.

Tổ hợp này đặt cạnh nhau đúng là đáng yêu muốn chết.

Trình Lạc ai oán ngẩng đầu nhìn Du Đường, hỏi.

"Đường Đường, hôm nay cũng không được sao?"

Du Đường đặt máy ảnh vào túi, nghiêm túc giơ hai tay làm dấu chữ X trước ngực, chính đáng nói: "Không được."

Trình Lạc giơ hai nắm tay lên hai bên má, học Hảo Đa Dư, kêu "meo ~" một tiếng.

Du Đường tiếp tục lắc đầu: "Giả vờ đáng yêu cũng vô dụng."

Trình Lạc lại phụng phịu héo rũ.

Nét mặt mếu máo như sắp khóc tới nơi.

Ring ring ——

Chuông cửa đột nhiên vang lên, hai người một mèo cùng đồng thời nhìn về phía cửa ra.

Trong nháy mắt, nét mặt Trình Lạc đã hoàn toàn nghiêm túc trở lại .

"Tiên sinh, cần ra mở cửa không ạ?" Người máy 001 rè rè cất giọng hỏi Trình Lạc.

"Không cần."

Hắn từ chối xong thì đứng dậy, đi đến trước màn hình bên cạnh cửa, nói với Du Đường: "Đường Đường, anh lên lầu đi, đợi ở trong phòng ngủ, đừng ra ngoài."

"Ai tới vậy?"

"Người ở phía trên." Trình Lạc nhìn vào hình ảnh người đàn ông trung niên xuất hiện trong màn hình, lẩm nhẩm một câu: "Một người bạn cũ."

Du Đường biết hắn làm việc có chừng mực, nên tự giác đi lên lầu, ngồi ở trên giường, bảo Tiểu Kim phát sóng trực tiếp tình hình dưới lầu cho mình xem.

Trình Lạc mở cửa, bên ngoài là một người đàn ông tây trang giày da ở độ tuổi trung niên, đứng sau ông ta là hai thanh niên mặc âu phục chỉnh tề.

Khi hai anh chàng kia vừa chạm mắt với Trình Lạc, trong con ngươi lóe lên vẻ hâm mộ cuồng nhiệt.

Tuy rằng nét mặt của người đàn ông trung niên kia thoạt nhìn rất nghiêm nghị, nhưng âm thanh trong giọng nói cũng không ngăn nổi nét phấn khởi và run rẩy.

Ông ta há miệng, phun ra một câu khiến cho Du Đường đang ngồi uống nước trong phòng ngủ suýt chút nữa thì bị sặc nước.

"Cụ tổ ơi! Rốt cuộc thì cụ cũng bằng lòng gặp chúng cháu rồi!"

"......" Trình Lạc trợn trắng mắt, nghiêng người nhường đường cho bọn họ vào trong, lầu bầu: "Đã nói bao nhiêu lần, đừng gọi tôi như vậy, nghe già chết đi được."

Tuy rằng ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng Trình Lạc thầm cảm thấy may mắn vì Du Đường đã lên lầu trước đó rồi, bằng không nếu đối phương nghe thấy hắn bị gọi thành cụ tổ thì sẽ lôi chuyện này ra trêu hắn đến bao giờ không biết.

"Nhưng mà công tích và tuổi tác của cụ còn đang rành rành ra đó, cháu không thể hỗn hào gọi linh tinh được, vẫn cần phải có tôn ti trên dưới!"

Người đàn ông trung niên tên là Tề Quốc Ngọc, là nghị viên quốc hội của quốc gia H, cụ kỵ nhà ông ta là Tiểu Vũ, thằng nhóc năm xưa được Trình Lạc và Du Đường cứu.

Đời đời con cháu nhà họ đều cực kỳ tôn kính Trình Lạc, cung phụng như tổ tiên.

Đến đời ông ta, nỗ lực đạt được thành tựu, trở thành nghị viên quốc hội, gia tộc họ còn có rất nhiều người làm luật sư và quan chức nhà nước, hai trăm năm qua Trình Lạc có thể thoải mái làm nghiên cứu ở quốc gia H, cũng một phần là nhờ vào sự ủng hộ âm thầm của bọn họ.

"Đừng có mang tôn ti trên dưới ra để nói nữa." Trình Lạc méo miệng: "Về sau gọi tôi là Trình tiên sinh là được rồi, còn gọi là cụ tổ nữa thì vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện tôi cho cậu bước vào nhà."

"Vâng, vâng, vâng, cụ, à không, Trình tiên sinh, cháu biết rồi."

Tề Quốc Ngọc và hai thanh niên đi sau bước vào bên trong, cánh cửa tự động đóng lại, Trình Lạc sai 001 đi pha trà phục vụ bọn họ.

Ba người cùng ngồi xuống sô pha.

"Trình tiên sinh, hai đứa nhóc này đều là con trai của bạn thân cháu, một là tiến sĩ y học thiên tài, một là thiếu tướng quân đội. Đương nhiên là nếu mang ra so sánh với ngài, chúng nó chẳng qua chỉ giỏi hơn người thường một chút, trăm triệu lần không thể đánh đồng với thiên tài chưa từng có trong lịch sử như ngài."

"Nịnh ít thôi, nói vào việc chính đi."

"Ha ha." Tề Quốc Ngọc ngượng ngùng xoa xoa hai bàn tay vào với nhau, nói: "Cháu mong rằng ngài sẽ để cho hai đứa nhóc này đi theo ngài, nếu có thể được ngài chỉ bảo thêm chút ít thì tương lai của bọn nó nhất định sẽ rực rỡ sáng lạn."

Trình Lạc nhướng mày: "Tôi đã làm việc cho cậu rồi, cậu lại còn muốn ra điều kiện với tôi."

Tề Quốc Ngọc vội vàng nói: "Sao ngài lại nói thế, oan cho cháu quá?"

"Sở dĩ hôm nay cháu đưa hai đứa nhỏ này đến đây, là bởi vì cha của chúng bận bịu công việc giúp đỡ ngài xin phép chính phủ việc này việc nọ rất nhiều, không có thời gian chỉ dạy con cái, hơn nữa, hai đứa nó lại là fans cuồng nhiệt của ngài, cứ một hai năn nỉ cháu phải đưa chúng nó tới gặp ngài."

Trình Lạc liếc hai thanh niên đang nhìn bằng bốn con mắt sáng rỡ một cái, nói: "Ừ, nói tiếp đi."

Tề Quốc Ngọc tiếp tục nói.

"Sắp diễn ra cuộc tranh cử tổng thống nhiệm kỳ tiếp theo rồi, nhà họ Lục đứng sau nâng đỡ Phí Mạn, chúng ta đều hiểu rõ mục đích của nhà họ.

"Gần đây tài phiệt trong nước bắt đầu ngo ngoe rục rịch muốn giành giật quyền lực, nhà họ Lục lại quá kiêu ngạo, luôn cho rằng nhà họ khống chế được mạch máu chính của nền kinh tế rồi muốn làm gì thì làm."

"Ngài yên tâm, hơn phân nửa nghị viện đều là người của chúng ta, ngoại trừ nhà họ Lục ra, ba gia tộc tài phiệt còn lại đều đã bày tỏ ý định muốn ủng hộ thế lực của ngài, còn thành tâm muốn mời ngài tới nhà làm khách."

"Chỉ cần ngài muốn, xử lý triệt để nhà họ Lục, chẳng qua là việc nhỏ tốn tầm mười ngày nửa tháng mà thôi."

"Và cả chức vị tổng thống kia, nếu như ngài bằng lòng....." Tề Quốc Ngọc cố ý kéo dài giọng, vừa nói vừa quan sát biểu cảm trên mặt Trình Lạc.

"Tôi không có hứng thú với cái vị trí kia." Trình Lạc nhìn ông ta, nói: "Nếu cậu có hứng thú thì cậu cứ làm, chỉ cần sau khi ngồi lên cái vị trí kia rồi thì đừng làm phiền tôi nữa, được thế thì tôi sẽ hoàn toàn ủng hộ cậu."

Đôi mắt Tề Quốc Ngọc tức khắc sáng rỡ, cố gắng lắm mới kìm chế được cảm xúc, tránh cho bản thân tỏ ra vui sướng quá mức.

"Vậy cháu cảm ơn tiên sinh Trình trước một tiếng."

Trình Lạc không để ý đến ông ta nữa, mà chuyển tầm mắt về phía hai anh chàng trẻ tuổi kia, đảo mắt từ trên xuống dưới quan sát qua hai người nọ một lượt.

Tựa hồ như đang suy ngẫm cân nhắc vấn đề gì đó.

Sau đó quay sang nói với người máy 001, nói: "001, gọi 002 đi, bảo nó thông báo cho Đường Đường một tiếng, gọi anh ấy xuống dưới lầu."

"Vâng, tiên sinh."

Chờ đến khi Du Đường đẩy cửa phòng ra, bước xuống dưới lầu.

Ánh mắt của mọi người trong phòng khách đều đổ dồn về phía y.

Nét mặt Tề Quốc Ngọc thoạt nhìn vô cùng ngạc nhiên, bởi vì ông ta đã từng nghe qua ông bà cha mẹ nhà mình kể về người đàn ông trước mặt đây, vị này tên Du Đường, là nhân viên nghiên cứu đã cứu các cụ cố của ông ta ra khỏi căn cứ thí nghiệm trên cơ thể người sống trước kia.

Có thể nói rằng, nếu như không nhờ có sự nỗ lực không màng nguy hiểm của Du Đường và Trình Lạc thì gia tộc của bọn họ đã không thể tồn tại trên đời này.

Thế nhưng người đàn ông trong truyền thuyết đó đã chết vào cái ngày dẫn đám trẻ chạy khỏi căn cứ, hiện giờ lại siêu thoát khỏi lẽ thường, tỉnh lại và đứng ngay trước mặt ông ta.

Nói là kỳ tích của nhân loại cũng không quá lời.

Hai anh chàng kia khi nhìn thấy Du Đường thì hệt như mới phát hiện thấy báu vật dưới đáy biển sâu, mấy con mắt sáng như đuốc đồng loạt nhìn y chằm chằm,

Sau đó, bọn họ nghe thấy thần tượng Trình Lạc mà bọn họ sùng bái quay đầu đối diện với người đàn ông kia, chỉ ngón tay về hướng bọn họ, nghiêm túc hỏi: "Đường Đường, anh cảm thấy hai đứa kia đẹp trai hơn, hay là em đẹp trai hơn?"

--

Editor Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top