Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ ba (15)

"???"

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

【 ha ha ha, không hổ danh chúa ghen tuông! 】 Tiểu Kim cười ha hả.

Du Đường cũng cạn lời.

Vừa rồi y hãy còn đang hết sức vui mừng , bởi vì Trình Lạc thật là quá ngầu, quá giỏi giang, cả một gia tộc tài phiệt nhà họ Lục không khơi dậy nổi tí sóng gió nào khi ở trước mặt hắn.

Vậy mà ngay lúc này đối phương lại hỏi câu ấu trĩ như thế, thật sự khiến Du Đường có chút dở khóc dở cười.

Suy nghĩ cho sự an toàn của hai thanh niên kia, y nghiêm túc trả lời: "Em đẹp trai hơn."

"Nhiều hay ít?"

"Đẹp trai hơn vô số lần."

Trình Lạc hài lòng gật gù, cong cong khóe môi.

Hắn kéo tay Du Đường ngồi xuống cạnh mình, nhìn về phía hai thanh niên kia, hỏi: "Trong số hai người, ai là thiên tài y học?"

Cậu thanh niên thấp hơn một chút giơ tay lên: "Trình tiên sinh, là cháu. Tên của cháu là Trương Chí Vân."

Biểu cảm trên mặt cậu ta nom vô cùng vui sướng, vô cùng kích động, không hề có vẻ gì là quan tâm tới chuyện đẹp trai hay không đẹp trai, nhanh nhảu hỏi: "Ngài có yêu cầu gì cần đến cháu không? Cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ!"

"Ừ, đúng là có."

Đôi con ngươi của Trương Chí Vân sáng rực lên như đèn pha ô tô, chờ mong Trình Lạc sẽ đưa cho cậu ta nhiệm vụ học thuật cao cấp hoặc nhiệm vụ nghiên cứu cực kỳ phức tạp để thử nghiệm trình độ.

Nhưng ngay sau đó, lại nghe thấy Trình Lạc hỏi: "Có biết làm phẫu thuật triệt sản không?"

Trương Chí Vân: "??? Hở?"

Cậu ta trợn tròn mắt, nhìn xuống thân dưới của Trình Lạc theo bản năng, dè dặt hỏi: "Dạ có, nhưng mà, phẫu thuật cho ngài sao?"

"Nói vớ vẩn gì vậy." Trình Lạc trừng mắt cậu ta một cái, chỉ tay về hướng Hảo Đa Dư đang nằm phè phỡn trên nhà cây, nói: "Làm cho nó kìa."

"???"

Bởi lẽ Trương Chí Vân hãy còn đang mong chờ được nhận nhiệm vụ hoành tráng, nghe thấy lời này, cả người hoàn toàn hóa đá.

Cậu ta nhìn trân trối về phía Hảo Đa Dư, im lặng vài giây, mới nói tiếp: "À, vâng ạ."

Trình Lạc hài lòng gật gù: "Ừ, vậy thì tính ra nhóc này có chút tác dụng, có thể để lại."

Nói đến đây, hắn lại hỏi sang chàng trai trẻ ngồi im như phỗng từ đầu đến giờ: "Cậu là thiếu tướng quân đội à?"

"Đúng vậy, thưa tiên sinh." Anh chàng kia lập tức trả lời: "Tên cháu là Hàn Thiệu, quân hàm Thiếu Tướng."

"À, thế à." Trình Lạc mím môi: "Biết lái xe chứ?"

"Biết ạ."

"Biết làm vườn không?"

"Dạ?" Hàn Thiệu sửng sốt, hiển nhiên vì quá bất ngờ nên chưa kịp phản ứng.

"Là trồng hoa trồng cây, cần thiết thì trồng thêm chút rau dưa củ quả."

"......" Hàn Thiệu mím môi, ngăn cản khóe miệng run lẩy bẩy, trả lời khô khốc : "Cháu không rành về phương diện này cho lắm, nhưng cháu có thể học hỏi ạ."

"Ừ, thái độ không tồi." Trình Lạc gật gù: "Cậu cũng ở lại đi"

Trương Chí Vân- được ở lại để làm phẫu thuật cắt bi mèo, nghe thấy nhiệm vụ mà Trình Lạc giao cho Hàn Thiệu, đột nhiên cảm thấy nhiệm vụ của cậu ta cũng không tệ đến thế.

Ít nhất không phải xới đất cày ruộng bón phân.....

Đương nhiên, đến ngày hôm sau, khi biết bản thân phải lãnh trách nhiệm hốt phân cho Hảo Đa Dư, cậu ta cười không nổi nữa.

Mọi người cùng tiễn Tề Quốc Ngọc về xong thì việc kế tiếp chính là dọn chỗ ở cho Trương Chí Vân và Hàn Thiệu.

Hai người này từ khi sinh ra đã là con trai cưng được cha mẹ chiều chuộng hết mực, chi phí ăn mặc đi lại luôn cao ngất, từ nhỏ đến lớn đều có kẻ hầu người hạ cun cút đi theo sau lo lắng mọi bề.

Nhưng hiện giờ nhìn hai gian phòng ngủ bé xíu xiu mà Trình Lạc phân phát cho, cả hai im thin thít không dám rên lấy một tiếng.

Thậm chí còn phải cúi đầu cảm ơn, vâng vâng dạ dạ.

Làm cho Du Đường chỉ đứng nhìn thôi cũng cảm thấy hai người họ thật đáng thương.

Nhưng mà y cũng không dám nói đỡ cho họ ở trước mặt Trình Lạc, bởi lẽ với tính cách của hắn, một khi Du Đường mở lời, nhiều khi hai người nọ còn bị đá ra ngoài.

Tối hôm đó, khi bốn người họ ăn tối xong, trước khi đi ngủ, Trình Lạc còn dặn dò qua một lần.

"Tôi không quan tâm thân phận trước kia của các cậu là gì." Hắn kéo tay Du Đường qua, nói: "Đã ở nhà tôi thì phải tuân thủ quy tắc của tôi. Quan trọng nhất là phải tôn trọng người yêu của tôi."

"Nếu như không có anh ấy, sẽ không có tôi bây giờ."

"Đã hiểu chưa?"

Trương Chí Vân và Hàn Thiệu liếc nhau, đồng thanh hô to: "Hiểu rồi ạ!"

Mới ở chung với nhau nửa ngày, hai người họ đã nhận ra Trình Lạc yêu Du Đường tới mức nào, mà tình cảm của hắn cũng khiến cho họ cảm động không thôi, cho nên dứt khoát đồng thanh hô lên vang dội.

"Vậy thì giờ tôi sẽ hỏi các cậu vài câu." Trình Lạc nói: "Sau này tôi sẽ chỉ bảo cho hai cậu một số tri thức và kinh nghiệm, thế nên từ bây giờ hai cậu nên gọi tôi một tiếng 'thầy' mới phải phép."

Hắn ôm lấy bả vai Du Đường, hỏi: "Bây giờ, hai cậu thử ngẫm nghĩ xem hai cậu nên gọi anh ấy là gì?"

Trương Chí Vân và Hàn Thiệu khom lưng cúi đầu với Du Đường, không chút do dự đồng thanh hô vang dội: "Cô ạ!!"

"???"Du Đường giật giật khóe miệng, đang định mở mồm phản đối.

Lại nghe thấy tiếng cười vô cùng hài lòng của Trình Lạc.

"Trẻ nhỏ dễ dạy!"

"......"

Du Đường cạn lời, quyết định chiều theo ý hắn, nghe gọi "cô" nhiều rồi cũng thành thói quen.

Vả lại, lâu đài bỗng nhiên có thêm hai thanh niên trẻ tuổi hoạt bát, cũng trở nên đông vui, có sức sống hơn trước kia rất nhiều.

Tính tình của Trương Chí Vân và Hàn Thiệu đều rất tốt, tuy rằng ban đầu có hơi lạ lẫm, nhưng sau khi làm việc ở lâu đài tầm đâu đó nửa tháng, càng ngày càng quen việc, càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.

Một người lãnh nhiệm vụ tài xế và thợ làm vườn, một người làm bác sĩ tư nhân kiêm con sen chuyên hốt phân mèo, khiến cho khi cha mẹ hai người họ hiếm hoi lắm mới tới thăm một lần phải ngạc nhiên đến há hốc mồm, suýt thì rơi cả cằm xuống đất.

Mẹ Trương Chí Vân khiếp sợ nhìn cậu chàng đang cầm cần câu lông gà phe phẩy để Hảo Đa Dư đùa giỡn, hỏi: "Con à, sao con bảo con đến đây là để theo thầy Trình học y? Sao bây giờ con lại ở đây làm con sen thế này?"

"Mẹ, mẹ không hiểu rồi." Trương Chí Vân nói: "Nhiệm vụ chăm sóc mèo này với con mà nói, là nhiệm vụ vô cùng đặc biệt."

Cậu ta kề sát tai mẹ mình, nói: "Thầy đã đồng ý với con, chỉ cần con khiến cho Hảo Đa Dư không mon men tới làm phiền cô thì sẽ tiết lộ cho con công thức chế tạo thuốc đặc hiệu N! Nếu Hảo Đa Dư bám dính lấy con luôn thì càng tốt, đến lúc đó thầy sẽ cầm tay chỉ bảo cho con phương pháp để rút ngắn thời gian phẫu thuật thay tim còn một nửa!"

"Ôi trời! Hóa ra công việc này quan trọng đến vậy sao?" Mẹ Trương Chí Vân ngạc nhiên, sau đó lại cảm thấy hãnh diện, tiếp theo, bà thì thào với cậu: "Vậy con hỏi giúp mẹ xem thầy Trình còn nhận người chăm mèo không? Mẹ bảo em trai con cũng tới đây chăm mèo với con....."

Mà bố của Hàn Thiệu đã quen nhìn con trai mình cầm súng múa dao, đánh võ múa quyền, lúc này lại thấy anh đang đứng trong vườn hoa, cẩn thận tỉ mẩn chăm sóc từng đóa hồng, nội tâm ông ít nhiều có hơi sụp đổ.

Bèn kéo Hàn Thiệu qua một bên, hỏi nhỏ: "Hàn Thiệu, con nói cho ba nghe, thầy Trình không chịu chỉ bảo con đúng không?"

Hàn Thiệu khẽ lắc đầu, nghiêm túc trả lời: "Ba, tới đây rồi, con mới biết được, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên(*)."

(*)Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Câu tục ngữ có nghĩa là trên trời còn có trời cao hơn, trên người còn có người giỏi hơn.(Nguồn: Loigiaihay.com)

Anh ta nói: "Kỹ thuật bắn súng và đấu vật của con thì đương nhiên không so nổi một chiêu với trình độ của thầy Trình. Nhưng ba có biết không? Hôm trước con mới phát hiện, những gì con am hiểu lại cũng chẳng bằng một góc của người yêu thầy Trình."

Bố của Hàn Thiệu hãi hùng, vội vàng hỏi: "Ôi, sao có thể thế được?"

Hàn Thiệu thở dài thườn thượt: "Là thật đó ba."

Anh ta chỉ vào một cây táo sum suê trĩu quả trong vườn, nói: "Ngày đó con đứng ở đây luyện bắn súng, một phát đạn bắn bể một quả táo, không phát nào trượt, con đã cho rằng bản thân vô cùng giỏi rồi, nhưng mà....."

Ánh mắt Hàn Thiệu lóe lên nét hoảng sợ: "Ngay lúc đó cô đi ngang qua, bảo con rằng làm vậy là lãng phí lương thực....."

"Vừa lúc cô muốn ăn táo, thế là cô lấy súng của con....."

Anh ta khoa tay múa chân tả lại cảnh lúc ấy, tiếp tục tự thuật: "Còn không thèm nhắm bắn mà cứ như vậy nhẹ nhàng bóp cò bắn một phát, thế mà không nghiêng không lệch bắn trúng cuống quả táo, quả táo kia rơi xuống thảm cỏ một cách hoàn hảo.....

"Thật sự rất đáng sợ."

Nói đến đây, Hàn Thiệu cắt cành răng rắc một tiếng, cành hoa hồng héo khô rơi xuống đất, tiếp tục nói: "Thầy cô là thiên tài trong thiên tài, con ở đây chỉ xứng lái xe với chăm vườn thôi...."

"Hắt xì ——" Du Đường đang ngồi trước màn hình lớn chơi game bỗng nhiên hắt xì một cái rõ to, Trình Lạc vội vàng bước tới hỏi: "Sao thế? Anh bị cảm à?"

"Không phải." Du Đường lắc đầu, tiếp tục nhìn vào màn hình, tập trung chơi game: "Chắc là có ai đang nhắc anh thôi."

Trình Lạc ngớ ra trong giây lát rồi nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: Xem ra về sau nên bớt suy nghĩ linh tinh về anh ấy, bằng không anh ấy lại bị cảm thì hỏng bét.

------

Editor Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top