Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác sống lại lần thứ ba (19)

Ngày Quốc Tế Thiếu Nhi, Du Đường được Trình Lạc chiều ý, dẫn ra ngoài đi chơi.

Hàn Thiệu phụ trách lái xe, Trương Chí Vân ngồi ở ghế phụ, Trình Lạc và Du Đường cùng ngồi ở hàng ghế sau, giữa bốn người được ngăn cách bởi tấm chắn phụ bên trong xe ô tô.

"Ngày hôm qua tôi có xem tin tức rồi, quốc gia chúng ta và mấy quốc gia khác cùng ký kết vào hiệp ước không được sử dụng vũ khí Z trong chiến tranh." Trương Chí Vân hỏi Hàn Thiệu: "Lại sắp xảy ra chiến tranh sao?"

"Ừ." Nhắc tới tình hình chiến sự, nét mặt của Hàn Thiệu khác với bình thường một trời một vực, thoạt nhìn đặc biệt nghiêm túc.

"Chẳng qua chiến trường không ở quốc gia H của chúng ta." Anh nói: "Chuyện này vẫn là tin tức nội bộ được bảo mật, bố tôi nói rằng, lần này chiến tranh xảy ra là do quốc gia T thông qua việc tiến quân đánh vào quốc gia S để khiêu khích đất nước chúng ta. Bởi lẽ quốc gia S và quốc gia chúng ta có đường giáp ranh biên giới rất dài, khó tránh khỏi việc chiến hỏa sẽ lan đến gần biên cảnh nước ta."

"Cho nên, chính phủ đang họp bàn xem có nên chi viện cho quốc gia S không......"

Trương Chí Vân nhấp môi, hỏi: "Vậy nếu như quyết định chi viện cho quốc gia S, liệu rằng cậu có phải lên chiến trường không?"

"Có chứ." Hàn Thiệu nói: "Bảo vệ quốc gia là chức trách của tôi."

Trương Chí Vân nhìn sườn mặt kiên nghị của Hàn Thiệu, nỗi lòng chợt hoảng hốt.

Cha mẹ cậu đều là giáo sư ở viện nghiên cứu khoa học, cả nhà ai cũng là văn nhân, cả ngày đều cắm đầu vào sách vở, làm bạn với dụng cụ chuyên khoa.

Cậu cũng say mê y học, trước khi tới chỗ Trình Lạc, cả ngày cậu luôn vùi đầu trong phòng nghiên cứu, chẳng có mấy khi bước chân ra ngoài.

Nhưng là một người đàn ông trưởng thành, kỳ thật cậu cũng cực kỳ hâm mộ cuộc sống của Hàn Thiệu.

Một người đàn ông rất tốt, sáng ngời lương thiện, chính trực nghiêm nghị, luôn dốc hết sức lực bảo vệ quốc gia.

Tinh thần và quyết tâm của Hàn Thiệu, làm cho cậu vô cùng khâm phục.

Trương Chí Vân hỏi: "Khi nào thì phía chính phủ sẽ đưa ra quyết định?"

"Nửa tháng sau, khi kết thúc cuộc tổng tuyển cử, đây là sẽ việc đầu tiên mà tân tổng thống phải đưa ra quyết định."

Dứt lời, Hàn Thiệu đột nhiên ngừng lại trong chốc lát, sau đó mới nói: "Chờ đến lúc quyết định được đưa xuống, tôi phải rời khỏi chỗ của thầy Trình. Thật sự trong lòng tôi có hơi luyến tiếc."

"Luyến tiếc cái gì?" Trương Chí Vân trêu ghẹo: "Luyến tiếc mấy cái cây trong viện kia bị cậu tỉa trọc à?"

"Luyến tiếc cậu."

"À?"

Lời của Hàn Thiệu khiến cho Trương Chí Vân sửng sốt, trái tim chợt đập nhanh hơn, thanh âm thình thịch thình thịch quẩn quanh trong lồng ngực, làm cho nét mặt cậu đột nhiên vô thố trong thoáng chốc.

Nhưng đối lập với sự hoảng hốt của cậu, Hàn Thiệu lại chỉ như nói một câu thực bình thường, anh thở dài thườn thượt: "Cậu là người bạn thân nhất ở bên ngoài quân đội của tôi."

"Những người khác, tôi đều cảm thấy bọn họ quá chơi bời, cả ngày không lo làm việc cống hiến cho xã hội, luôn rủ rê tôi tới những nơi chướng khí mù mịt. Chơi với bọn họ quá mệt mỏi, không thoải mái bằng lúc ở với cậu."

Lời giải thích của Hàn Thiệu tựa như một chậu nước lạnh, xối thẳng xuống trái tim Trương Chí Vân.

Nét đỏ ửng trên mặt cậu hoàn toàn rút đi, khóe môi giật giật, cảm thấy hổ thẹn bởi chính sự kích động vừa rồi của bản thân.

"À, thế à." Tuy rằng không muốn thể hiện ra chuyện mình để ý, nhưng giọng điệu của cậu vẫn trở nên lạnh nhạt hẳn đi.

"Cậu thấy vui thì tốt rồi."

Hàn Thiệu nhận ra giọng điệu của đối phương kỳ lạ, nhưng lại không rõ đối phương không vui ở chỗ nào.

Lúc sau khơi chuyện để tán gẫu thêm mấy câu, Trương Chí Vân đều chán nản không buồn trả lời lại, Hàn Thiệu lập tức thức thời im thin thít, không dám gợi chuyện với đối phương thêm nữa.

Nơi đầu tiên Trình Lạc dẫn Du Đường tới chính là viện phúc lợi mà trước kia hắn đã thành lập ngay sau khi thoát khỏi căn cứ.

Phó hiệu trưởng nhiệt tình ra tận cổng đón bọn họ.

Du Đường hỏi ông ta: "Ngài là phó hiệu trưởng, vậy hiệu trưởng là Trình Lạc sao?"

Phó hiệu trưởng gật đầu cười nói: "Hiệu trưởng của viện phúc lợi chúng ta có hai vị, một vị là Trình tiên sinh đây, còn một vị chính là ngài, Du tiên sinh."

Du Đường kinh ngạc nhìn về phía Trình Lạc.

Trình Lạc trả lời y: "Chẳng lẽ anh đã quên, trước kia chúng ta đã từng hứa hẹn gì với nhau sao?"

"Chúng ta đã từng hứa hẹn rằng, sau khi mọi chuyện kết thúc, hai ta sẽ cùng thành lập một viện phúc lợi, anh sẽ phụ trách giám sát em, không cho em làm chuyện xấu."

"Cho nên, hiệu trưởng của tất cả các viện phúc lợi do em bỏ vốn xây dựng ở quốc gia này đều là hai người, một người là em, một người là anh."

Du Đường nghe vậy thì mềm lòng.

Trình Lạc thật sự đã xem những lời hứa hẹn giữa hai người bọn họ thành chỉ thị, cũng đã thực hiện toàn bộ.

Những sự trả giá, nỗ lực, kiên trì và cả nghị lực bên trong đó đều làm cho tâm can Du Đường chấn động.

Hai người ở lại chơi với bọn trẻ trong viện phúc lợi một lát, cuối cùng mọi người cùng chụp ảnh lưu niệm, đóng khung treo trên tường ở sảnh lớn của viện phúc lợi.

Đến tận lúc này, viện phúc lợi mới thực sự trở nên hoàn chỉnh.

Sau khi bước ra khỏi cổng chính của viện phúc lợi, trán Du Đường đột nhiên nóng lên.

"Đường Đường, vừa rồi giữa trán của anh hiện lên một quầng sáng, rồi lại biến mất." Trình Lạc nhíu mày rũ mi, xoa xoa trán Du Đường.

"Chẳng lẽ em nhìn lầm à?"

Du Đường chớp chớp mắt, chậm rãi chải vuốt nỗi lòng, chợt hiểu ra.

Đây là do những việc thiện mà Trình Lạc làm dưới danh nghĩa của y, mang lại công đức cho Du Đường.

Ở hai thế giới trước, quầng sáng trên trán cũng đã từng xuất hiện, chẳng qua không rõ ràng như bây giờ.

Nhưng lần này, Du Đường đã nghe thấy rõ ràng rành mạch rất nhiều thanh âm đều đang nói lời cảm ơn.

Bởi vậy nên rốt cuộc thì Du Đường cũng chú ý tới một việc, việc y trở lại các tiểu thế giới, đồng thời cũng là đang trợ giúp Ngụy Uyên thu thập sức mạnh đến từ công đức.

Như vậy, chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, lượng công đức khổng lồ tích lũy lại qua mười thế giới sẽ góp phần không nhỏ trong việc hồi sinh Ngụy Uyên và cả khôi phục lại thần lực của hắn.

"Em đó." Khi Trình Lạc còn đang bận nghiên cứu cái trán Du Đường, lại đột nhiên bị y ôm hai má hôn trộm một cái, trong lúc hắn ngây người, giọng điệu của đối phương vừa như cưng chiều lại vừa như bất đắc dĩ, dịu dàng nói: "Thật sự đã tính toán cẩn thận từng đường đi nước bước hết sức rõ ràng."

Đến lúc này, Du Đường đã bắt đầu hoài nghi, phải chăng hết thảy mọi việc từ đầu đến cuối đều chỉ là một ván cờ khổng lồ do Ngụy Uyên tỉ mỉ bày bố.

Thậm chí đã tính cả biến số Âm Dương Thiên Đạo vào.....

Thế nhưng hiện giờ có rối rắm những chuyện này cũng không có tác dụng gì.

Dù sao thì, cảm giác bị rơi vào bẫy rập của đối phương, y thật sự.... không hề chán ghét chút nào.

......

Kế tiếp, hai người lại đi tham quan thắng địa dành riêng cho các cặp đôi, Trình Lạc cầm tay chỉ dẫn Trương Chí Vân chụp ảnh, còn nói nếu như chụp đẹp, hắn sẽ dạy cho cậu ta phương pháp chế tác virus X ở dạng nguyên bản.

Trương Chí Vân lập tức nâng cao trăm phần trăm tinh thần, vỗ ngực đảm bảo có thể chụp ra những bức hình đẹp để đời.

Vì thế, Hàn Thiệu trơ mắt nhìn cậu chốc lát lại quỳ bò trên mặt đất, trong chốc lát lại uốn éo đứng trên tảng đá, cong eo cong sườn, để lộ một mảng eo mềm dẻo trắng đến phát sáng dưới ánh mặt trời chói chang.

Đã có những du khách chung quanh chú ý tới tư thế chụp ảnh hấp dẫn của cậu, ai nấy đều hướng tầm mắt về phía này.

Đột nhiên, chẳng hiểu vì sao, Hàn Thiệu bỗng thấy khó chịu trong lòng.

Lập tức bước lên, kéo vạt áo của Trương Chí Vân xuống che đi vòng eo của cậu.

Khi đầu ngón tay tiếp xúc với làn da mềm mại, ấm áp, anh chợt nhớ tới đêm mưa ngày đó, đối phương rúc vào trong lồng ngực mình, bàn tay anh cũng ngẫu nhiên chạm vào hơi ấm kia.

Hàn Thiệu cuống quýt rút tay về, thính tai ửng đỏ.

Trương Chí Vân liếc anh một cái, nhấp môi, lại tiếp tục chăm chú chụp ảnh, cũng không nói gì.

"Sao bầu trời đột nhiên kéo mây đen nhanh thế?" Du Đường liếc nhìn sắc trời, kéo góc áo Trình Lạc: "Trời sắp mưa rồi, vừa lúc đang giữa trưa, đi tìm chỗ nào ăn cơm đi, tiện thể tránh mưa luôn."

Thời tiết tháng sáu thất thường như nàng công chúa đỏng đảnh, sớm nắng chiều mưa.

Du Đường vừa mới đứng tạo dáng cho Trương Chí Vân chụp ảnh, đã có giọt mưa rơi lộp bộp xuống.

Càng lúc mưa càng mau, trời mưa xối xả như trút nước.

Đoàn du khách cuống quýt chạy đi tìm chỗ trú mưa, Trương Chí Vân bọc kỹ chiếc máy ảnh, mười đầu ngón tay run lên lẩy bẩy.

Thầm cầu nguyện trong lòng, cầu trời ngàn vạn lần đừng có sét đánh, ngàn vạn lần đừng có sét đánh, cầu trời......

Bọn họ đang ở trên một ngọn núi nhỏ, bởi vì trời mưa nên đường núi trở nên trơn trượt.

Tâm tư cậu hoảng hốt, vừa lúc không chú ý nên bị du khách chạy vội chạy vàng tránh mưa đụng phải người, mắt thấy sắp ngã nhào ra đất.

Eo đột nhiên được Hàn Thiệu ở phía sau vớt lại, ôm chặt vào trong lồng ngực.

Cơ hồ đồng thời với lúc đố, một tiếng sấm sét rền vang rung chuyển trời đất, sắc mặt Trương Chí Vân tái nhợt như tờ giấy, cơ thể run lên bần bật vì sợ hãi.

Hàn Thiệu cũng không màng tới ánh mắt của những người chung quanh, bế ngang Trương Chí Vân lên.

Biết rằng Trương Chí Vân hay xấu hổ, anh còn cẩn thận ấn mặt cậu vào trong lồng ngực mình, không cho người khác nhìn thấy.

Sau đó, Hàn Thiệu quay đầu nói với Trình Lạc.

"Thầy Trình, cơ thể Tiểu Vân không thoải mái, có lẽ em phải đưa cậu ấy đi bệnh viện xem thế nào, thầy cô có thể tự lái xe trở về nhà được không ạ?"

----

Editor Anh Quan

Đấy tui bảo mà, anh công ảnh tính hết, lúc tui biết ảnh chuẩn bị sẵn cả thân phận thứ hai để thụ sống lại luôn là tui biết tỏng anh này rùi ý. Chắc chắn là ảnh biết vụ thằng cha Âm Thiên Đạo kia muốn cướp thân thể ảnh, mà ảnh giả vờ không biết gì ý......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top